Chương 487: Phản phái lại là bản thân ta? (1)
Chương 487: Phản phái lại là bản thân ta? (1)Chương 487: Phản phái lại là bản thân ta? (1)
Nhân gian tuyết trắng, xôn xao.
Bước chân trên đường, bắp chân cũng có thể lún sâu vào nửa thước, một chân cao một chân thấp cực kỳ khó khăn, dân đến người đi lại trên đường cũng rất ít, mênh mông không bóng người.
Có đệ tử ngoại môn của Vân Tế Tông nhận nhiệm vụ, thi triển phát thuật xúc tuyết, tới tới lui lui, thay người đi đường dọn dẹp một con đường.
Một đôi nam nữ tự mình cầm dù đứng ở trong tuyết, mắt nhìn vị đệ tử này làm việc, khoé miệng nở nụ cười.
Đệ tử đó kỳ quái nhìn hai người một cái, không quen, tự mình làm việc xúc tuyết của mình Hắn vốn dĩ không quen biết Sở Qua, Sở Qua lúc này mặc cũng không phải là trang phục của đệ tử nội môn Vân Tế Tông, mà là một bộ trang phục hiệp khách giang hồ rất phổ thông, mà lúc này Thu Vô Tế cũng không quá giống Thu Vô Tế nữa rồi.
Nàng cũng mặc một bộ trang phục hiệp khách giang hồ phổ thông, tư thế hiên ngang, lại không có nghiêm túc uy nghiêm như ở trong tông môn. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, đầu mày khoé mắt hơi sửa lại một chút, khuôn mặt liền bình thường hơn nhiều,
Thu Vô Tế cũng không thích trang điểm, người quen vừa nhìn vẫn là Thu Vô Tế, nhưng đối với những người chỉ là từ xa từng nhìn thấy tông chủ đại nhân hoặc là chỉ từng nhìn thấy tranh vẽ cũng không quen thuộc mà nói, khí chất khác biệt rất nhiều, nhất thời vẫn thật sự không ngờ rằng đây là Thu tông chủ uy chấn thiên hạ.
Sư đồ hai người xuất sơn, ngự kiếm phi hành chỉ là bay nửa canh giờ, đến thành trấn bên ngoài phạm vi Vân Tế Tông rồi liền dừng lại, bắt đầu một đường đi dạo, quan sát thế gian.
"Tuyết lớn như vậy mà đi ra ngoài... con ở bên đó gần ba mươi năm rồi cũng chưa từng làm qua. Ờ, nên nói là con chưa từng thấy tuyết lớn như vậy." Sở Qua nhìn bóng lưng của đệ tử xúc tuyết cười nói: "Vân Tế Tông lại còn có đệ tử phụ trách quản lý cơ sở giao thông của thành trấn phàm nhân xung quanh, thật sự không tệ."
Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Nhiệm vụ của tông môn, có thể đổi linh thạch và chỉ phí căn bản. Đương nhiên Sở Thiên Ca nhà ngươi chưa từng làm những chuyện cấp thấp như vậy, đánh quái thăng cấp thôi..."
"Người rất bất mãn với điều con viết sao?"
"Vốn dĩ là có rất nhiều chỗ bất mãn, ngươi bỏ sót quá nhiều phong cảnh của nhân thế, bằng không vì sao ta vẫn luôn cảm thấy ngươi cần phải đi lại trên thế gian này?" Thu Vô Tế hừ hừ nói: "Chí ít Vân Tế Tông ta nổi danh nghãi hiệp khắp thiên hạ, cũng không phải chỉ dựa vào mấy câu ngươi viết ra đó."
"Được được được.." Sở Qua bật cười nói: "Phía trước có tửu quán, đi vào ngồi không?"
"Ừm”" Thu Vô Tế nhìn tửu kỳ ở chỗ xa trong trấn nhỏ, trong mắt cũng có chút ý tứ, đây chính là cùng hắn hành tẩu giang hồ.
Lư rượu trong trấn, mọi người uống rượu ấm trò chuyện, bàn luận viển vông, cái giá lạnh cô quạnh bên ngoài và nóng ấm sôi trào trong lư rượu hình thành nên sự đối lập tươi đẹp.
"Này, mấy người nghe nói chưa? Thất Tuyệt Công Tử mấy ngày trước đã thành công đột phá Nguyên Anh rồi."
"Nghe nói rồi, hắn mới đến tuổi nào? Nguyên Anh trẻ tuổi nhất?"
"Ta nghe nói Sở Thiên Ca của Vân Tế Tông còn nhanh hơn... lúc trước trong trận chiến Chính Ma, hắn trốn thoát được khỏi bàn tay của lão quái Nguyên Anh Ma Đạo, nghe nói đó cũng là Nguyên Anh rồi, chí ít là nửa bước, hình như hắn mới †u hành mười mấy năm, chuyện này nếu như là thật, mới là chưa từng có..."
"Sở Thiên Ca cũng mất tích rồi, nói không chừng cũng chết rồi, chỉ là lời đồn, không đáng tin."
"Ai nói? Em vợ của hàng xóm nhà ta từ nhỏ bái nhập làm đệ tử ngoại môn của Vân Tế Tông, nghe nói mệnh bài của Sở Thiên Ca chưa vỡ, các trưởng lão đều nói Sở Thiên Ca chưa chết. Hơn nữa, Vân Tế Tông đã truyền báo khắp thiên hạ, ai dám động vào Sở Thiên Ca dù xa cũng giết, ý này không phải là rất rõ ràng sao, chưa chết."
"Nói như vậy thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Vân Tế Tông, Thu tông chủ tuy không xưng tôn, cũng là Nữ Đế không miện (vương miện).
"Ai da.." Cửa gỗ đẩy ra, một đôi nam nữ đạp tuyết bước vào, run run rũ bỏ bông tuyết trên dù, cũng mỉm cười nhìn vị khách uống rượu nói câu "Nữ Đế không miện" kia.
"Chưởng quầy, cho hai vò rượu, hai cân thịt bò chín."
Cô gái bổ sung thêm: "Một đĩa lạc rang."
Nói xong kề tai nói nhỏ: "Hạt lạc rang của bọn ta, cũng không phải là một đĩa chín mươi chín, càng không có người bừa bãi lộn xộn khiêu vũ."
Nam liền cười, hai người cũng sánh vai ngồi xuống một chiếc bàn ở chỗ góc khuất, ngồi ở bên cạnh bàn chống cằm nhìn các vị khách khác tán gẫu.
"Lại nói, cái gì mà Thất Tuyệt Công Tử, con chưa từng viết qua, lại còn có người ngưu bức như vậy."
"Thế gian tỉ vạn người, dưới ngòi bút của ngươi có mấy chục cái tên chứ?"
"Ách, ngược lại là có nhé, có thể có hơn trăm..."
"Diễn viên quần chúng cũng không tính, còn không bằng trực tiếp viết lão giả áo xanh, đại hán cẩm bào nữa..."