Chương 495: Khi thiên nghịch tặc và khi sư nghịch đồ (1)
Chương 495: Khi thiên nghịch tặc và khi sư nghịch đồ (1)Chương 495: Khi thiên nghịch tặc và khi sư nghịch đồ (1)
Thu Vô Tế xuất thân nhìn hư vô, rất lâu mới thản nhiên nở nụ cười, coi như mây bay.
Lúc ta thử nghịch thiên ngươi còn không biết đang ở đâu nữa. Lại nói hiện giờ cũng không biết là ta muốn nghịch thiên hay là nghiệt đồ đó muốn nghịch sư nữa rồi.
Hai chúng ta nghịch hay không nghịch lẫn nhau, dùng phương thức nghịch gì, có liên quan gì đến ngươi?
Nàng quay đầu nhìn về phía tuỳ tùng đến cùng Lục Thiệu Đồng, tuỳ tùng ngây người, sửng sốt ngồi ở trên mặt đất nhìn cái thân xác đó của thiếu gia nhà mình, trong đầu cũng trống rỗng.
Thu Vô Tế quan sát hắn một lát, thản nhiên nói: "Tung tin đồn về chuyện xấu của tông ta ở bên ngoài chính là ngươi à?”
Tuỳ tùng đó tỉnh thần lại, sợ đến mức quỳ xuống đất nói: "Thu tông chủ tha mạng, tôi chỉ là phụng mệnh hành sự, thật sự không liên quan đến tôi..."
"Bản toạ đến mức phải tìm một tuỳ tùng như ngươi gây phiền phức sao?" Thu Vô Tế thở dài nói: "Đem thi thể của công tử nhà ngươi về Lục gia, đem chuyện ở đây bẩm báo đúng sự thật là được rồi."
Tuỳ tùng đó sửng sốt nửa ngày, chần chờ nói: "Cái này. "
"Công tử nhà ngươi lúc đầu có ý xấu với ta, ngươi chắc là biết rõ." Thu Vô Tế nói: "Hắn là từ trước đến nay thích dùng ám chiêu lung tung đó sao?”
"Không, không phải, công tử trước kia vẫn là một người rất thư sinh, tu hành cũng chậm... không biết bắt đầu từ lúc nào, tu hành đột ngột tăng mạnh, tính cách cũng trở nên có chút kỳ lạ, luôn thích chơi những mưu tính kỳ quái..." Tuỳ tùng cũng không nhịn được mà mắng công tử nhà mình một câu: "Trong mắt của tiểu nhân, rất nhiều "mưu tính" của công tử đều là như đánh rắm thoát khỏi quần."
"Không phải hắn thích quanh co, chỉ là chuyện hắn làm muốn lẩn tránh thiên đạo, đương nhiên cần phải vòng vèo, cố ý bày nghỉ trận, lâu dân cũng trở thành thói quen như vậy." Thu Vô Tế hỏi: "Hắn ước chừng là bắt đầu thay đổi từ lúc nào?"
Tuỳ tùng đó nghĩ rất lâu, không xác định được nói: "Hai ba năm thì phải? Quên thời gian cụ thể rồi, ngài ấy thường nói với chúng tôi ngài ấy có người quen giúp đỡ, hôm nay xem ra lúc đó là đã bị vu cổ xâm nhập thành con rối rồi..."
Thu Vô Tế nhìn Sở Qua một cái, Sở Qua như có điều suy nghĩ.
Thời gian trong sách và hiện thực không giống nhau lắm, nếu là hai ba năm trước, đại khái chính là lúc Thu Vô Tế vừa xuyên ra không bao lâu.
Lúc đó Thu Vô Tế phát giác được "thiên đạo', khám phá "hư vọng", hoá ra cũng ở thời gian tương tự, cũng có người khác phát hiện ra điểm này, hơn nữa còn đang tiến hành một vài thao tác.
Người này cũng không bình thường, còn thức tỉnh sớm hơn cả Viêm Thiên Liệt, chỉ là không có trực tiếp giống như Thu Vô Tế mà thôi.
Thấy tuỳ tùng đó có chút luống cuống, Thu Vô Tế cũng biết hỏi hắn cũng không có giá trị gì, liền nói: "Ngươi đi đi, †a tiên ngươi một đoạn." Tay áo khẽ phất qua, tuỳ tùng đó loáng một cái, trước mắt đã là thành trấn trăm dặm ngoài núi rồi, chính là ở cửa quán rượu tối hôm qua hắn uống nước.
Ngay cả phạm vi nghìn dặm sơn mạch, mà chỉ một cái phất tay nhẹ như vậy cũng khiến hắn lập tức di chuyển ra mấy trăm dặm.
Sở Qua nói: "Người xác định hắn không có vấn đề sao?"
"Không, người này tu hành cực kỳ thấp, nếu như có vấn đề gì chắc chắn không dấu được cảm nhận của ta." Thu Vô Tế thấp giọng hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
"Con đang nghĩ, Lục Thiệu Đồng này có phải là lúc trước còn cảm thấy nhân vật chính chiếm được vận may, có lão gia gia tuỳ thân rồi, kết quả lại biến thành con rối ký sinh." ".. người ta chưa từng đọc văn học mạng." Thu Vô Tế phun ra một câu, lại bật cười: "Có điều có thể là tâm thái tương tự."
Sở Qua thở dài nói: "Miếng bánh từ trên trời rơi xuống không dễ ăn. Sau này nếu như con có hệ thống cũng không biết là có dám dùng hay không."
Thu Vô Tế bực mình nói: "Đừng có lôi cái này vào, đoán được đối phương là ai chưa? Trong ấn tượng của ta không có †u sĩ vu cổ nào cường đại như vậy."
Sở Qua lắc đầu: "Lúc trước con nghĩ, Lục Thiệu Đồng này con cũng chưa từng viết đến, liệu có phải là tình tiết nhị sáng đồng nhân của người khác không, ảnh hưởng đến nơi này, cho nên cũng chuẩn bị một phần thuộc tính 'thiên đạơ... thế nhưng nghĩ lại, chắc chắn không phải là như vậy." Thu Vô Tế biết rõ không phải, lại cũng rất có hứng thú với cách nghĩ này, hỏi: "Vì sao? Bởi vì người khác không có dị năng cụ hiện như ngươi sao?"
"Còn bởi vì nhị sáng sẽ có rất nhiều, đồng thời sẽ có rất nhiều người đang tiến hành thao tác hoàn toàn trái ngược, ví dụ như có người giết Sở Theien Ca, có người lại kết bái với Sở Thiên Ca, hoặc là người một lát thì thích lên giáp, một lát lại thích lên ất, vân vân... các loại xung đột, căn bản không có cách nào thể hiện, cho nên nhị sáng đồng nhân không chắc đã có thể ảnh hưởng đến chân thực. Nếu như có thể ảnh hưởng, vậy chắc là đồng nhân mà con thừa nhận mới đúng, vậy thì tương đương với ý kiến của con."
Thu Vô Tế thở dài nói: "Như vậy thì tốt, cho dù lần này không phải, ta vẫn sợ sau này sẽ xuất hiện tình huống tương tự" "Đó là đương nhiên, chỉ có con mới có thể viết ngoại truyện về Thu Thu nhà ta"