Chương 497: Ngọn lửa nhỏ vô gian đạo (1)
Chương 497: Ngọn lửa nhỏ vô gian đạo (1)Chương 497: Ngọn lửa nhỏ vô gian đạo (1)
Viêm Thiên Liệt đang sống lại ở trong Liệt Hoả Chi Tâm, tiến cảnh càng nhanh chóng hơn.
Hắn biết đây là thiên đạo phụ thần đang thiên vị hẳn, nếu như dựa theo cách nói ban đầu của phụ thần, phải đợi đến Tình tiết của Sở Thiên Ca ở hại ngoại kết thúc, cường giả hải ngoại đến Thần Châu, lúc đó hắn mới khôi phục, có thể còn phải đợi một hai năm.
Thế nhưng hiện giờ đã sớm khôi phục rồi, duy nhất chính là thiếu mất thân thể để dựa vào, hắn hiện giờ chỉ là nguyên thần.
Ngoại trừ thân thể ra, nguyên thần của hắn đã khôi phục được đến thời kỳ toàn thịnh rồi, còn có chút biến hoá so với trước kia.
Lĩnh hội nhiều niết bàn trọng sinh chi ý, có thể có tiền đề cho hắn chết mà sống lại. Tiền đề cũng không tính là hà khắc, ở nơi có hoả nguyên tố là được, cho nên chỉ cần không ở hoành cảnh cực đoan, đây chính là thương viêm bất tử bất diệt.
Đương nhiên nếu như người khác dự đoán biết được có thể đoạt thi... cũng có chút lúng túng, thế nhưng Viêm Thiên Liệt cũng không tin đến mức độ nếu mình bị đánh chết mà đối phương lại không bị thương, sống lại rốt cuộc là bị đoạt thi hay là nhìn thấy tuyệt vọng của đối phương, Viêm Thiên Liệt cảm thấy vế sau chiếm đa số.
Chung quy lại là kỹ năng cực kỳ cường đại, không có gì có thể khiêu tam giản tứ. \ Cùng lắm thì ngày sau cao hơn ngày trước... trong nội tâm của bản thân Viêm Thiên Liệt cũng không biết đây là tư vị gì.
Có chút cảm giác bắt người mà tay ngắn.
Rõ ràng trong lòng ngạo nghễ không muốn bị người khác ban cho kỹ năng, rõ ràng bản thân cũng có thể cạm ngộ ra được bạch viêm siêu việt ngoài thiết lập, thế nhưng loại kỹ năng bảo mệnh này thì khác...
Ai ya...
Tiếp nhận cũng tiếp nhận rồi, còn nói đợi đến lúc có thể vượt qua thiên đạo và xé nát hắn nữa, lần này cũng cảm thấy có chút tâm hư khí đoản rồi.
Thế cho nên mấy lần trước bị bắt ra ngoài luyện đan cũng rất ngoan ngoãn, cũng chưa từng nghĩ đến bây giờ có phải là đã đạt đến trình độ thắng được đôi phu thê ở hiện thế đó rồi không.
Hắn đương nhiên không biết bản thân được tăng thêm một câu thiết lập, dù thế nào cũng sẽ không phản bội, chỉ cho rằng là bởi vì tay ngắn bắt người.
Lại nói đến, đôi phu thê đó cũng rất không tệ... trong lòng phụ thân cũng có lệ khí, cho nên mới có tu sĩ Ma Đạo bọn ta dưới ngòi bút. Xem hắn ở hiện thế tranh đấu đã bắt đầu giết người rồi, sự vô tình trong mắt đó rất thú vị, lâu dần thành quen, thế giới này rốt cuộc là chính đạo chỉ thế hay là ma đạo ngập trời, còn chưa nói trước được đâu...
Ngay cả kẻ địch Thu Vô Tế hiện giờ tiếp xúc lâu rồi cũng cảm thấy rất thuận mắt, nữ nhân đó trước kia còn quắc mắc nhìn trừng trừ hô đánh hô giết, thổi gió bên gối bảo phụ thân đề phòng, bây giờ ngày ngày nhìn thấy ngọn lửa nhỏ lại có chút hiền lành, giống như nhìn con mèo mà mình nuôi.
Pi.
Ngọn lửa nhỏ xoa tay.
Bỗng nhiên nổi giận nói: "Bảo các ngươi đi tìm vật thân thể, tiến độ thế nào rồi."
Nhất định là bởi vì không có thân thể, cho nên không đủ cương khí.
Ngoài động truyền đến thanh âm run rẩy của thuộc hạ: "Ngô chủ bớt giận, †ìn tức tìm kiếm ở xa vẫn chưa truyền về kip, thiết nghĩ bọn họ đi lâu như vậy rồi, cũng có chút kết quả..."
Viêm Thiên Liệt cũng biết tình thế cấp bách trách thuộc hạ nhà mình cũng không có đạo lý gì, suy cho cùng thời gian còn ngắn, bảo vật đâu có dễ tìm như vậy, huống hồ còn có chính đạo diệt ma tứ phía, hoàn cảnh của mọi người cũng không dễ dàng gì.
Còn về đồng đạo ma môn cường hãn khác, cũng không dám nhờ vả bọn họ, Ma Đạo cũng không có nghĩa khí gì hoặc là cùng chung mối thù gì đáng nói, một khi bị bọn họ phát heienj bản thân yếu ớt, trước tiên sẽ chạy tới nuốt chửng mình mới là đúng đắn, ai đi giúp ngươi †ìm bảo vật chứ...
Thật sự muốn tìm bảo vật, người đáng tin cậy nhất là phụ thần, chỉ cần hẳn viết một bút là được rồi...
Đù, làm sao lại nghĩ đến chuyện này chứ, thật sự đem mình coi là sủng vật của hắn sao.
Đù đù! Trong lòng Viêm Thiên Liệt vô cùng bạo liệt, toàn là mắng chửi: "Thiên đạo cái con mẹ."
Vào lúc này, trong hoả diệm truyền đến truyền niệm mờ mịt: "Ngươi hận sao?"
Viêm Thiên Liệt sửng sốt một chút, lại một lần nữa tức giận nói: "Đâu ra kẻ ngu nào giấu đầu lòi đuôi vậy, cút ra đây."
"." Không khí an tĩnh mấy giây, chỉ còn lại tiếng lửa cháy xèo xèo.
Một lúc lâu sau, đối phương mới có chút bất đắc dĩ thở dài nói: "Tính khí nóng nảy như vậy, thì làm sao đối kháng với thiên đạo?"
Trong lòng Viêm Thiên Liệt vừa động, a, trước kia phụ thần bảo ta làm gì nhỉ? Không phải chính là đợi những kẻ ngu này đến để đâm một nhát sao?
Lão tử không thể phá thiên, còn bị chơi thành ngọn lửa nhỏ chuyên để luyện đan, những phế vật các ngươi mà cũng muốn phá trời:? Cũng thử mùi vị này đi ha ha ha...