Chương 535: Thời đại (1)
Chương 535: Thời đại (1)Chương 535: Thời đại (1)
Nhà cũ của Sở Qua tương đối gần với khu vực trung tâm thành phố, là ký túc xá của cơ quan cũ những năm tám mươi.
Trước khi mở cửa Nam Giang còn rất nghèo. Vị trí của nhà cũ năm đó cũng tính là ở gần ngoại ô thành phố, theo hiện tại thành phố được mở rộng ra hết lần này đến lần khác, ngược lại cũng tính là †rung tâm thành phố rồi...
Sở Qua cũng không biết, năm đó chỉ là sở nghiên cứu địa chất XX, bây giờ sao lại biến thành cao lớn như vậy chứ... cũng không biết ở trong ngoại ô những cái kia có bao nhiêu cái thật sự là của sở địa chất, có bao nhiêu cái là bộ phận đặc biệt, có lẽ chỉ có ba mẹ đặc biệt? Nhìn thế nào cũng không cảm thấy có gì khác biệt với những bác trai bác gái ở xung quanh.
Tiểu khu ký túc xá đó có chút bất tiện, chủ yếu là những ngôi nhà nhỏ tương tự nằm ở trung tâm thành phố thường được quy hoạch thành trường học, bọn họ thật không may, bên trái cách một con đường là khu phòng học, bên phải cách một chỗ ngoặt cũng là khu phòng học, nhưng bọn họ lại không phải là khu phòng học.
Không phải khu phòng học, nhưng lại không bị phá bỏ và di dời.
Bởi vì trung tâm thành phố, tiền thuê nhà rất đắt, lại là nhà nhỏ dột nát cũng không dễ thuê.
Sau khi Sở Qua dọn đi đã thử rao quảng cáo cho thuê một khoảng thời gian, có thể vận khí không tốt, mấy tháng mà cũng không có ai đến xem phòng, khó mà gặp được mấy lần khách đến xem nhưng đều là kiểu chủ không dễ tiếp xúc, giằng co vài lần lãng phí thời gian gõ chữ, cũng không có ý định thuê nữa, dứt khoát ném ở đó.
Trong nội khu của thành phố Nam Giang cũng không ít nhưng khu nhà nhỏ dột nát như vậy, cũng không chỉ có tiểu khu của Sở Qua bọn họ như vậy, thế nhưng bất kể nói thế nào cũng tính là tương đối xui xẻo.
Có điều nghĩ đến sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cần phải dọn đi, cũng không buồn bực như vậy nữa, muộn hơn nữa cũng còn tốt hơn lúc trước bị di dời...
Thu Vô Tế kéo cánh tay của Sở Qua, có chút hiếu kỳ đi vào trong ngõ hẻm, nàng không ngờ rằng trung tâm thành phố còn có nơi cũ kỹ như vậy, cảm thấy kiến trúc trăm năm trước còn mới hơn cái này... Trước kia Sở Qua từng nói với nàng rằng ăn quà vặt phải chui vào ngõ nhỏ, mọi người vẫn luôn không áp dụng, sớm biết sớm đến rồi, cảm thấy còn rất có hứng thú, có một loại ảo giác như từ xã hội hiện đại xuyên vê mấy chục năm trước.
"Nơi này không đến bốn mươi năm trước nhỉ?" Thu Vô Tế hỏi.
"Đúng vậy."
"Biến hoá bốn mươi năm qua, thoạt nhìn còn lớn hơn bốn ngàn năm của bọn em”
Sở Qua sửng sốt, cười nói: "Đúng. chỉ luộn về điện thoại thông minh, quét mã thanh toán, ... cũng chính là những năm qua. Từ nhỏ anh còn xem người ta dùng máy BP, điện thoại bàn, ngồi xe lửa, ô! huống hồ huống hồ-"
Thu Vô Tế bỗgn nhiên bật cười. "Máy BP đến Nokia, lại đến bây giờ, thực ra đã là ba thời đại rồi." Sở Qua lại nói: "Lại xem bây giờ có nguồn năng lượng mới và lái tự động... mỗi một năm quay đầu nhìn lại năm cũ, đều sẽ cảm thấy như đổi một thời đại mới. Chúng ta sinh ra ở thời đại này, là thời đại chứng kiến kỳ tích, những thay đổi chúng ta nhìn thấy, còn nhiều hơn so với mấy chục đời người cổ đại từng thấy. Đối với một tác giả viết sách mà nói, anh thường cảm thấy đây là hạnh phúc của anh."
"Chúng ta sinh ra ở thời đại này"... Thu Vô Tế nghiền ngẫm một lúc, cười sáng lạn nói "ừm" một tiếng.
Em cũng là người sinh ra ở thời đại này mà.
Mà những thay đổi mà chúng ta nhìn thấy, còn vượt xa cả thời đại này.
Chúng ta còn từng thấy cổ đại và tiên hiệp, em còn muốn ở thế giới tiên hiệp thử tiến hành thay đổi như vậy.
Hai người một bụng tâm tư, chớp mắt đã bước vào cửa tiểu khu.
Người còn chưa đến, đã nghe thấy có người đang nói: "Lão Lý của Quốc Thổ Cục đó, ngày nào cũng đi một cái xe phượng hoàng nát đi làm, tôi hỏi ông ta làm gì mà không mua một cái xe điện mới, ông ta nói là rèn luyện thân thể ha ha ha..."
"Không phải chính là keo kiệt à ha ha ha..."
"Nghe nói con trai ông ta thi được 211 điểm"
"Con trai của bọn họ thành tích cũng không tệ, con trai của lão Từ ở Cục Thuế phế rồi nghe nói muốn làm streamer gì đó, khiến lão Từ tức chết rồi."
"Mấy năm trước còn tốt một chút, đây là đời trước không bằng đời sau rồi..."
"Có tác dụng gì chứ, tiểu tử đó của Sở gia không phải cũng 211 điểm à, ra ngoài vào xí nghiệp nhà nước làm việc, còn tưởng rằng có bao nhiêu tiền đồ. Kết quả còn chưa đến hai năm đã từ chức, không có việc gì làm, bây giờ cũng không còn nhỏ nữa không biết đã tìm được bạn gái hay cây, vợ chồng lão Sở thì bị điều đến bắc Kinh không quản được con trai, cho nên nói Bắc Kinh thì có gì tốt chứ."
"Bà đừng nói vậy, tôi nghe tiểu tử đó nhà tôi nói bây giờ viết sách kiếm tiền rất tốt, đường gì đó một năm một trăm triệu."
"Làm kinh doanh còn có Mã Vân nữa, cũng có ông, có thể làm được sao?"
"a ha ha ha... không bằng mấy người việc làm ổn định, nghe nói gần đây được tăng lương rồi?" "Đúng, tăng hơn tám mươi..." "Không phải hơn một trăm à?"