Chương 537: Thời gian (1)
Chương 537: Thời gian (1)Chương 537: Thời gian (1)
"Rắc rắc-' Cửa nhà cũ mở ra, bụi bặm phả vào mặt.
Thu Vô Tế đưa tay kết pháp, chớp mắt đã dọn sạch sẽ bụi bặm trong phòng, không khí sạch sẽ mát mẻ.
Sở Qua đóng cửa lại, ôm lấy nàng cười nói: "Nhà có tiên thê, chính là xịn Xò."
Thu Vô Tế cười nói: "Em còn từng tìm một bộ phim cũ để xem, lúc đó cảm thấy cái tên này có phải là rất giống em."
Sở Qua chớp chớp mắt.
Đó là lúc nào, lúc đó em cảm thấy bản thân mình là tiên thê sao?
Thu Vô Tế đoán được hắn đang nghĩ gì, nghiêm mặt.
Sở Qua ho khan nói: "Phim đó à, anh vẫn là xem đi xem lại mấy năm liền, bây giờ chỉ nhớ bài hát của phim, hồi ức tràn đầy. Ừm, rất thích hợp với tình cảnh xưa cũ hiện tại này."
Thu Vô Tế nói: "Nhân vật nữ chính không xinh bằng em."
"Đó là đương nhiên, trên đời này không tồn tại nhân vật chính nào xinh đẹp hơn Thu Thu của anh."
"Cái đó..." Thu Vô Tế nhỏ giọng nói: "Nữ chính đó thường giúp nam chính ẩn tính giả vờ trang bức, em hình như còn chưa kịp giúp, đã bị tiểu tử livestream đó bỗng nhiên xuất hiện rồi."
Sở Qua cười ha ha, véo cái mũi của Thu Vô Tế nói: "Em đó... lúc đó ở trước mặt của Vũ Dương bọn họ ra vẻ với người hâm mộ nữ của anh, cũng là nghĩ như vậy đi, còn ra cái điều phụ thần nhà ta không thể sỉ nhục, thực ra em còn tục hơn anh."
"Hừ, rõ ràng là dục vọng trong lòng của bản thân anh, phú quý không hồi hương như áo gấm đi đêm, em chỉ là thành thực phản hồi lại suy tư trong lòng phụ thần thôi."
"Anh cũng không phú quý, ngay cả Tạ Văn Nguyên bên đó tuyên bố sẽ chọn nhân vật anh cũng là vừa nghe Tiểu Từ nói, không có câu đó của hắn, thì cũng ra vẻ không nổi." Sở Qua chậc lưỡi, có chút dư vị nói: "Sao anh lại cảm thấy tiểu tử này là đang cố ý ra đây để tự mình giả vờ nhỉ? Tiểu tử này rất âm a..."
Cuối cùng cũng ngộ rồi...
Có điều không sao, thương nghiệp chém gió lẫn nhau thôi.
Sở Qua suy nghĩ tiểu tử đó hình như là một streamer lớn, không biết là ở phương diện nào, chắc là không phải làm biên tập điện ảnh hoặc bình luận phim gì đó chứ? Hắn họ Từ không phải họ Hứa.
Theo lý thì quá nửa là kiểu trò chơi hoạt hình, nói không chừng thật sự có thể là chém gió, bảo hắn giúp mình quảng cáo manga.
Cho nên nói con người thì phải ra ngoài, đi ra ngoài rồi mới có kiến thức, cứ ru rú ở trong nhà có tác dụng gì...
Hắn xuất thần, Thu Vô Tế tự mình thăm quan khắp nơi.
Nói là nhà cũ nhỏ đó là nói quen rồi, thực ra chữ "nhở' này không khách quan, bởi vì rất lớn, một trăm bốn mươi mấy mét vuông, ba phòng ngủ hai sảnh hai nhà vệ sinh, lớn hơn nhiều so với nhà thuê hiện tại, không dễ cho thuê cũng là Vì nguyên nhân này.
Đồ dùng trong nhà đây đủ ngay ngắn, đều mang theo dấu ấn của thời gian rất rõ ràng, ví dụ như bàn bát tiên bằng gỗ cộng thêm mặt bàn đá cẩm thạch, ghế gỗ chạm khắc, nhìn rất cổ điển rất đẹp thực ra ngồi lên thì thấy hơn cứng, lúc lau chùi cũng rất khó, hoa văn điêu khắc muốn lau sạch sẽ có thể cũng mệt chết người.
Cho đến nay, những chiếc bàn ghế này dường như đã máy chục năm rồi, nhưng nước sơn vẫn rất tốt, không thấy sự cũ kỹ, nhưng lại có tang thương.
Trên tường ở phòng khách có treo một chiếc tivi tỉnh thể lỏng rất lớn chứ không phải là loại tivi dày kiểu cũ, tốt xấu chứng minh phong cách sinh hoạt mấy năm trước, đáng tiếc so với tivi bây giờ hiển nhiên cũng dày nặng hơn rất nhiều, vân là chớp mắt quá hạn.
Thế nhưng Thu Vô Tế không cảm thấy quá hạn, nàng cảm thấy rất có ý tứ. Dụng cụ mấy chục năm trước, đồ điện gia dụng mấy năm trước, dường như phác hoạ ra từng chút cuộc sống của Sở Qua từ nhỏ đến lớn ở đây.
Trên tường có một tấm ảnh chụp chung một nhà ba người, mẹ sở khi còn trẻ, cùng một Sở Qua bản trưởng thành, cộng thêm một em bé vẻ mặt ngây ngô. Ba người đều mặc áo sơ mi quần dài, ảnh chụp đã ố vàng, nhìn cũ kỹ, nhưng lại rất ấm áp.
Thu Vô Tế nhìn chằm chằm vào cậu bé đó nhìn qua nhìn lại, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, trên mặt bất tri bất giác lộ ra nụ cười hiền từ.
Đáng yêu quá, Sở Sở của mình-
Sau này sinh một đứa dáng vẻ cũng như vậy sao?
Hắn có mặc tã không vậy...
Sắc mặt của Sở Qua ở bên cạnh đen như đít nồi nói: "Em nghiêng đầu nhìn đi đâu vậy, lúc đó học tiểu học rồi, không mặc tã nữa."
"Anh sao lại biết em muốn xem cái gì?
"Thấy mông em vểnh lên là anh biết ngay..."
"Pi, hạ lưu!" Thu Vô Tế đạp vào chân Sở Qua một cái, không nhìn cậu bé nữa, quay người đi vào phòng sách.
"Ai hạ lưu hả..." Sở Qua đuổi theo đi vào.