Chương 543: Đọc không hiểu ám thị (1)
Chương 543: Đọc không hiểu ám thị (1)Chương 543: Đọc không hiểu ám thị (1)
Sở Qua cảm thấy Thu Vô Tế hiện giờ có chút muốn lừa mình vào trong sách...
Không biết có phải là ảo giác hay không, có một loại ý tứ "nếu như hai giới không thông, anh có thể cùng em ở lại thế giới đó cũng rất tốt."
Tuy rằng Thu Vô Tế không nói rõ... nhưng cảm giác là vẫn có.
Nghĩ kỹ lại hình như quả thực vấn đề cũng không quá lớn, thế nhưng chí ít phải đợi tương lai chăm sóc cho bố mẹ lúc vê già rồi mới đi được, nếu như bây giờ trực tiếp phân cách hai giới vậy còn không bằng lúc trước bắn tường, cho nên Thu Vô Tế đương nhiên cũng ngại nói.
Thế nhưng trên thực tế Thu Vô Tế cảm thấy cái này không dễ làm lắm. Bởi vì một khi không thông, bản thân chắc chắn cũng không vào được, cũng không có chuyện tốt như vậy.
Không có may mắn, không thể buông lỏng.
Hai người hùng hùng hổ hổ rời khỏi ngõ hẻm cũ, bắt tàu điện ngầm trở về phòng thuê, Thu Vô Tế lấy tấm gương nhỏ ra nghiên cứu, Sở Qua liền chui vào trong phòng mở ra quyển sách mà bố để lại.
Trang bìa sách viết bằng bút bi mạnh lẽ có lực: "Người khác cũng viết hủ bại, con trai tôi cũng viết hủ bại, nhưng trình độ sao lại chênh lệch lớn như vậy?"
Sở Qua: "2"
Ba, chúng ta không thịnh so được với nổi tiếng à, chúng ta chỉ là nhà văn nhỏ, có phải là ba yêu cầu quá cao rồi không. Tiếp tục xem.
"Chủ yếu là người khác miêu tả rõ ràng như vậy, con trai tôi sao lại không dám?"
Sở Qua: "Đù."
Hoá ra bản này là bản không bị cắt, đây là bảo bối à.
"Còn về nhân tình thế thái, thẳng nhưng mà thật, tôi không hi vọng gì vào con trai tôi rồi... nếu như có ngày đó, vậy dưới ngòi bút của nó liền có thế giới, há lại chỉ có Thiên Chung Thử, há lại chỉ có Hoàng Kim ốc, há lại chỉ có Nhan Như Ngọc! Tương thân tương ái, lại chẳng ra cái gì?"
Thần sắc của Sở Qua nghiêm túc hơn, xem câu này lại xem rất lâu.
Ba mình là có dự cảm?
Hay là một loại kỳ vọng mong con hơn người mà thôi?
Muốn xem nhiều hơn, hết rồi.
Trên bìa sách viết cái này, không giống bút ký, không giống tâm đắc, ngược lại giống như là để lại cho Sở Qua xem.
Nghĩ cái là biết, nếu như là sách bình thường Sở Qua sẽ không xem, quyển "Kim X Mai" này, tỷ lệ Sở Qua mang về nhà là 99%.
Sở Qua nghĩ đến là là muốn hét lên một tiếng "đù má”.
Mở ra trang đầu tiên là lời dẫn, không có bút ký, ngược lại có một đường gạch chân, biểu thị ra một đoạn trong phần lời tựa như vậy: "Bạn tôi Chử Hiếu Tú cùng một thiếu niên đi xem biểu diễn ca múa, cho đến yến tiệc Dạ Vương, thiếu niên thèm thuồng viết: "Nam nhi sao có thể không như vậy." Chử Hiếu Tú viết: "Cũng chỉ vì Ô Giang nthiết lập nước cờ mà thôi." Người bên cạnh nghe vậy, thở dài.
Sở Qua gãi đầu.
Thực ra, ý khuyên nhủ và khích lệ của cuốn sách này rất rõ ràng, chương 1 mở đầu phần lớn là nói về tửu sắc tài khí, sau đó dẫn ra "có một người gọi là Tây Môn Khánh, làm những cái này cái kia, cuối cùng chết rất khó coi", đây là dàn ý cho toàn bộ câu chuyện. Đọc sách này nói chung là trong lòng hiểu rõ, cứ mãi cường điệu cũng không có ý nghĩa gì.
Ngay như tự chương cũng nhiều lần cường điệu hơn rất nhiều, ba đừng có không gạch dưới như vậy được không, chỉ đơn độc vẽ ra một đoạn dạ yến Bá Vương, trái ngược không phải là đang đánh dấu quyển sách này, mà là có ý nghĩa khác. Trái ngược là giống như khuyên nhủ "đừng phiêu". Sau dạ yến Bá Vương không xa, chính là Ô Giang.
"Cũng chỉ vì Ô Giang này thiết lập nước mà thôi."
Cũng không biết là cha mình tự tỉnh ngộ, hay là vẽ cho con trai xem.
Bất kể là loại nào, Sở Qua ngược lại cảm thấy trước mắt mình quả thực là đang rất xuân phong đắc ý, trong sách ngoài sách cùng tiến hành song song, ngay cả Thu Thu cũng ăn rồi, cả tình thế này đều tốt đến mức muốn mạng, vẫn thật sự là có chút phiêu, đây là giả vờ chạy về nhà cũ dự định áo gấm về làng, trước kia đâu có ý tứ này.
Nhắc nhở còn rất đúng lúc.
Thế nhưng Sở Qua thật sự không cảm thấy bản thân mình có chỗ nào bị chém, thật sự nói hoạt hình, điện ảnh sẽ bị vùi dập, vậy cũng không có cách nào, không phải thứ mà bản thân hắn có thể kiểm soát được, cảnh cáo thì có tác dụng gì chứ...
Lật xem tiếp, một trang rất quan trọng của lời dẫn liên quan đến lời nhắc về tửu sắc tài khí, vốn cho rằng chắc chắn có gạch chân đánh dấu hoặc là cảm nghĩ, ai ngờ chẳng có gì, ngược lại là đoạn miêu tả Tây Môn Khánh đi dự tiệc lại có gạch chân: "Động phủ năm tháng vô cùng, bình thiên có càn khôn khác."
Sở Qua chột dạ.
Càng cảm thấy cái này chính là cho mình xem rồi...
Thế nhưng ba có ý gì, những lời nhắc nhở khác cũng không gạch chân, trừ phi cảm thấy mình có thể sắc sắc?
Tiếp tục lật sang trang sau, Võ Tòng ra trận, ngược lại là có một câu cảm nghĩ: 'Chỗ này cho đến hồi thứ sáu trực tiếp nhảy qua, đoạn này xem Thuỷ Hử là được rồi, chỗ này hoàn toàn là bản đồng nghiệp nạp liệu. Hồi thứ bảy Mạnh Ngọc Lầu mới tính là đồng nghiệp chuyển nguyên tác..."