Chương 550: Bồ Đề (2)
Chương 550: Bồ Đề (2)Chương 550: Bồ Đề (2)
Viêm Thiên Liệt cười ha ha, cực kỳ thoải mái nói: "Thế nào, mỗ nghe phật pháp phổ độ, chúng sinh bình đẳng, sao Viêm Thiên Liệt lại không thể gặp Phật?"
Quá sảng khoái, bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ đến có thể ngưu bức như vậy mà bước vào sơn môn của Hoằng Pháp Tự, loại cảm giác này thật sảng khoái.
Nếu như là bình thường, cho dù muốn vào Hoằng Pháp Tự làm việc, cũng phải lén lút tập kích, đâu dám quang minh chính đại lên núi như vậy, dù hắn có mạnh hơn nữa cũng khó địch tứ thủ, một đám hoà thượng xông lên chính là sẽ chết người. Thế nhưng lần này thì lại khác, Thiên Đạo ở phía sau giả vờ làm tuỳ tùng nữa chứ, còn có ai. Liền nghe thấy trong tự truyền đến tiếng người già nua: "Viêm thí chủ có ý hướng phật, trên dưới tệ tự vui mừng không kịp, như gặp Bát Nhã."
"Keng." tiếng chuông chùa trầm nặng vang vọng khắp sơn tự trong đêm, ung dung phiêu truyên.
Sơn môn mở rộng, tiếp dẫn kim quang nghênh đón ra tận cửa, bên đường hoa tươi nở rộ, cây xanh lượn quanh, như là đón khách.
Viêm Thiên Liệt sửng sốt, thấp giọng nói: "Có chút ý tứ."
Hắn quay đầu nhìn hai người Sở Qua một cái, hai người đã trở nên ai cũng không nhận ra rồi.
Nhất niệm của Thiên Đạo, thích là dáng vẻ gì thì là dáng vẻ đó.
Trước kia Sở Qua còn không làm được, bây giờ thì rất nhẹ nhàng rồi. Theo lý mà nói Đại Bi không quá có thể nhận ra...
Thế nhưng "như gặp Bát Nhã”, Bát Nhã là cái gì? Trí huệ, thế nhưng khái niệm trí huệ của hoà thượng lại không giống, là đặc biệt chỉ trí huệ nhận biết tất cả cội nguồn của sự vật và vạn vật ư.
Như gặp Bát Nhã, cái này có thể chỉ Viêm Thiên Liệt sao?
Có lẽ vậy, chính là lời khách sáo thôi, cũng có thể nói là Viêm Thiên Liệt đến bái phật khiến cho mọi người như gặp Bát Nhã, xem ngươi nghĩ thế nào.
Viêm Thiên Liệt thản nhiên nói: "Hai ngươi đi theo, đất của lừa trọc chưa chắc đã có lòng tốt."
Nói xong sải bước bước lên tiếp dẫn kim quang, đi thẳng vào sơn môn.
Sở Qua, Thu Vô Tế nhìn nhau một cái, cũng cảm thấy có chút ý tứ, chậm rãi đi theo.
Tu hành của Thu Vô Tế thuộc Đạo Gia, thế nhưng cũng không tương đồng với đạo sĩ tu đạo, nàng không có thuộc tính tông giáo. Phật Đạo vẫn luôn rất có cảm giác thân bí và bức cách, so với kiếm tu của nàng thì biết chơi hơn, thế nhưng quả thực thường khiến cho người †a cảm thấy có suy nghĩ.
Viêm Thiên Liệt sải bước lớn đi vào đại hùng bảo điện, ở dưới phật tượng khổng lồ, có hai hàng tăng nhân ngồi xếp bằng, Đại Bi thân mặc cà sa ngồi ở chính giữa, cực kỳ nghiêm túc nghênh đón Viêm Thiên Liệt đến.
Thấy Viêm Thiên Liệt vào cửa, chúng tăng thấp giọng đọc phật hiệu, giống như Phạn xướng.
Viêm Thiên Liệt cười ha ha nói: "Tam đường hội thẩm?" Đại Bi khẽ lắc đầu nói: 'Khách nhân không tâm thường, đương nhiên phải dùng lễ trang trọng. Viêm thí chủ nếu như không vui, lão nạp bảo bọn họ dọn đi là được."
Viêm Thiên Liệt không để ý ngồi xếp bằng xuống nói: "Cứ tuỳ ý. Lại nói mọi người vẫn là thật sự nói chuyện với ta sao?"
"Vì sao lại không chứ?" Đại Bi cười nói: "Ma đã khoanh chân mà nói, Phật hà cớ gì phải đẩy người ngàn dặm?"
Viêm Thiên Liệt cười nói: "Lão hoà thượng có chút khí độ."
Đại Bi nhìn hai người "tuỳ tùng" đứng trang nghiêm ở phía sau Viêm Thiên Liệt, thân sắc như giếng sâu không gợn sóng, ánh mắt vẫn dừng lại trên người của Viêm Thiên Liệt, chậm rãi nói: "Viêm thí chủ đã nói Phật pháp phổ độ, chúng sinh bình đẳng, như có ý hướng phật. Sao mà thấy phật như không thấy, đừng nói là bái phật, ngay cả nhìn một cái cũng không nhìn?"
Viêm Thiên Liệt cười nói: "Phật ở trong lòng, không phải sao? Phật tượng các vị lập và phật trưởng trong lòng bổn †oạ chưa chắc đã giống nhau, nhìn nó có tác dụng gì? Ta nói Phật Đà từ bi phổ độ, há có thể là tên mập chết tiệt ăn đến dâu mỡ đầy mặt, nhìn đã thấy không vui rồi, ngược lại chê đuổi tà ma, người nào qua được."
Đại Bi lộ ra một tia ý cười nói: "Không sai, nếu như trong lòng Viêm thí chủ phật là gầy gò tiều tuy, vậy thì cứ gây gò tiều tuy đi."
Nói xong, phật tượng phía sau biến thành dáng vẻ của khổ hạnh tăng gầy gò.
Viêm Thiên Liệt "a" một tiếng. "Phật ở trong lòng không ở hình dáng, Viêm thí chủ thâm nhập phật tính, bái phật trong lòng một cái không?"
"Bản toạ không bái thiên không bái địa, cha mẹ sư phụ cũng chết rồi, quân vương là cái rắm, trên trời dưới đất có thể khiến bổn toạ bái một cái có lẽ chỉ còn lại cái phu thê giao bái thôi? Ha... ha ha ha..."
Đại Bi nói: "Thiên, luật cũng... vẫn là phải kính trọng."
Viêm Thiên Liệt muốn nói trời là cái rắm, cũng không dám nói, lần đầu tiên ngậm miệng.
Đại Bi mỉm cười nói: "Lão nạp không ngờ rằng Viêm thí chủ sẽ quang minh chính đại đến bái sơn, nói thực, trong lòng cảm thấy rất thú vị, cũng cảm thấy vui mừng. Không biết thí chủ đến rốt cuộc là vì điều gì, xin chỉ rõ, nếu bọn ta làm được, có thể bàn bạc."
Viêm Thiên Liệt ngạc nhiên nói: "Nếu ta nói ta đến là để tìm các ngươi xin Bồ Đề diệu thụ, ngươi cũng cho ta sao?"
"Vì sao lại không chứ?" Đại Bi bình tính nói với người bên cạnh: "Đi đào Bồ Đề diệu thụ, tặng cho Viêm thí chủ."
Viêm Thiên Liệt ngạc nhiên.
"Bồ để giả, khai ngộ dã." Đại Bi bình tĩnh nói: "Giống như phật béo hay gầy, cũng không phải hình dáng của phật, Bồ Đề lại đâu có cố định là cây nào chứ? Đào ra tặng cho thí chủ, tệ tự lại trông một cây khác, đó cũng là bồ đề."