Chương 553: Ba người chưa từng phi thăng (1)
Chương 553: Ba người chưa từng phi thăng (1)Chương 553: Ba người chưa từng phi thăng (1)
Thế nhân đồi rằng/'nghe nói Viêm Thiên Liệt nửa đêm đến thăm Hoằng Pháp Tự, không biết làm cách nào lấy đi Địa Hoả Liên Đài."
Câu này mơ hồ "chứa đựng thiên đạc", cuối cùng chân tướng đã rõ.
Thực ra chính là quang minh chính đại đi lên sơn môn, ngồi ở đại điện lải nhải vài câu, Đại Bi phương trượng phẫn nộ tặng liên đài. Không có chiến đấu, không có biến hoá kỳ loại, cho dù muốn nói chuyện cũ cho người khác nghe cũng không biết nói như thế nào, thứ người ngoài biết được đương nhiên là kỳ lạ mơ hồ, còn về diễn tả trong sách thì là một câu rất đơn giản.
Tất cả đều ăn khớp với ghi chép thiên đạo.
Cho đến khi rời xa vạn dặm rồi, Viêm Thiên Liệt vẫn quay đầu nhìn về phía Hoằng Pháp Tự, thần sắc vô cùng cổ quái.
Ngay cả đôi tình nhân trẻ Sở Qua, Thu Vô Tế thần sắc cũng vô cùng cổ quái
Chuyện này, là vận khí của Viêm Thiên Liệt, đơn giản hoá độ khó đi, thế nhưng cũng không có nghĩa là không xảy ra chuyện gì.
Chuyện thể hiện ở phía sau càng phức tạp hơn.
Hoặc là có thể nói hoá thành độ khó của Sở Qua rồi.
Đại Bi tuyệt đối nhìn ra được manh mối của chuyện này, thoạt nhìn thì ngay cả nguyên nhân Viêm Thiên Liệt vì sao bỗng nhiên lại cần Địa Hoả Liên Đài này cũng đoán được bảy tám phần rồi, thân phận của Sở Qua càng là không giấu diếm được ánh mắt của người ta.
Duy nhất còn có thể vượt ra khỏi dự liệu của hắn, có thể còn thuộc về Thu Vô Tế...
"Nếu như hắn ngay cả trong hai người tuỳ tùng có một người là Thu Vô Tế cũng đoán ra được, đời này lão tử gặp được hoà thượng sẽ quay đầu chạy ngay." Viêm Thiên Liệt bực dọc nói.
Vốn tưởng rằng sảng khoái, nhưng lại không sảng khoái nổi, ngay cả lấy được vật quan trọng cũng không có khoái cảm.
"Thực ra cũng không tính là khó đoán." Sở Qua ngồi ở trên tảng đá bên đường, tiện tay bứt một cây cỏ đuôi chó nghịch trong tay, ung dung nói: "Đầu tiên, Viêm Thiên Liệt ngươi nghênh nghênh ngang ngang trực tiếp đến bái sơn, tất có việc nhờ cậy. Hắn chưa chắc đã nhìn ra hai tuỳ tùng có điều che giấu, thế nhưng chuyện này vốn dĩ chính là có che giấu, đối với một đại năng nhìn trộm thiên đạo mà nói, hắn có nghi hoặc điều này, cho nên mới nói như gặp Bát Nhã."
Viêm Thiên Liệt nói: "Đây cũng nhiều nhất là nghi ngờ thôi, vì sao chí bảo nói tặng là tặng luôn chứ? Ngộ nhỡ đoán sai, hắn không phải là cho không àm”
"Thứ hai, ngươi không có sát khí cũng không có lệ khí, không giống như kẻ đối địch..."
Viêm Thiên Liệt: "... Trách ta diễn kém đúng không?"
"Không phải, đây là phân tích sự việc, ngươi có nghe hay không đây?"
Viêm Thiên Liệt ngồi ở bên cạnh nói: "nghe." "Lần thứ nhất nói tặng cây bồ đề có thể là thử thăm dò mục đích đến của ngươi, kết quả biểu hiện của ngươi căn bản không phải là muốn ý này. Sau này lại "được nước lấn tới" đòi liên đài mới là ý thật, mà liên đài chỉ có một hiệu quả, diễn hoá sinh mệnh, cứu người, vốn không nên là việc Viêm Thiên Liệt sẽ làm." Sở Qua nói: "Liên hệ đến chuyện ngươi cả gan nghênh ngang đến bái sơn, hắn phần lớn là liên tưởng đến có thể là ý của thiên đạo mới giải thích được. Liền thuận nước đẩy thuyền, 'mượn vật của trời để độ người'"
Viêm Thiên Liệt sờ cằm trầm tư một lúc, không thể không thừa nhận: "Chắc là vậy, cho nên hắn không phải là cái gì cũng nhìn thấu ngay từ đầu, là trong thăm dò dần dần xác định được. Nói như vậy còn đỡ, tối thiểu vẫn không có thần bí như vậy, bà nó chứ suýt chút nữa khiến lão tử cho rằng hẳn ngưu bức đến mức nhìn thấu tất cả rồi."
"Đủ ngưu bức rồi..." Sở Qua đè thấp thanh âm nói: "Vấn đề bây giờ là, nếu hắn đã nhìn ra được thiên mệnh mới làm như vậy, điều này dẫn đến ta không có cách nào phán đoán được biểu hiện của hắn là cao tăng đại đức thật sự, hay là chẳng qua chỉ là nịnh bợ thiên đạo, hoặc là thậm chí có thể có ý đồ gì khác nữa."
Thu Vô Tế vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe cuối cùng cũng lên tiếng nói: "Phật Môn và Đại Bi trong thiếp lập của anh như thế nào?"
"Thiết lập Đại Bi quả thực là cao tăng đại đức, đã thấy bồ đề. Trước kia viết không ít Phật Môn phản phái, lần này thật sự muốn viết một cao tăng chính phái, ngược lại là phật của Thiên giới ngược lại thì chưa chắc. Phật Đà ba nghìn, tự có cách nghĩ riêng, không thể mỗi một người đều giống nhau, cho nên mới sẽ diễn biến ra đạo giải khác nhau, lưu phái như rừng, cho nên Thiên Giới sẽ có Ma Phật, mà Hoằng Pháp Tự thì cũng không biết."
Thu Vô Tế gật đầu nói: "Đại Bi thật sự là cao tăng, chắc là vẫn ổn?"
Sở Qua có chút nhức đầu mà chậc lưỡi nói: "Vấn đề là, Tạ Cửu Tiêu trong thiết lập của anh cũng là chính nhân quân tử, chẳng phải cũng làm chuyện phản phái đó sao? Hiện giờ bọn họ đã có bản ngã rồi, sẽ có biến đổi."
Thu Vô Tế nói: "Biến hoá của con người cũng có đi theo quỹ đạo của nó, sẽ không tự nhiên giữa không sinh có. Tạ Cửu Tiêu truyền thừa Thiên Đế đạo thống, sống ở Vân Tiêu nhìn xuống thế gian, hắn có diễn biến thay cho ý trời cũng là phù hợp với logic, Đại Bi thì sao? Nếu hắn muốn thay đổi, sẽ là diễn biến như thế nào?"
Sở Qua đang suy nghĩ, thần sắc bỗng nhiên thay đổi.
Cùng lúc này, Thu Vô Tế, Viêm Thiên Liệt bỗng nhiên ngẩng đầu, dường như có cảm giác.
Xung quanh nổi lên phạn âm, kim quang sáng lạn từ trên trời giáng xuống, hoá thành một bàn tay khổng lồ, đem cả không gian mà ba người đang nghỉ ngơi nâng lên trong lòng bàn tay.
Phật quốc trong lòng bàn tay.
Đây không phải là năng lực của nhân giới...
Là Phật Đà Thiên Giới.
"Hoá thân của Thiên Đạo? Ngươi là Tam Thi của ai, nói đi" Có hình ảnh Phật Đà lơ lửng ở trong không trung, khuôn mặt khổng lồ che lấp cả bầu trời. Sở Qua bình tĩnh đứng lên, nhìn hoàn cảnh xung quanh, tảng đá lúc nãy ngồi vẫn ở bên cạnh, dường như cả không gian bị cắt ra, giống như vị trí đơn độc. Thử dùng tu hành hiện nay để cảm ứng, chỉ có thể cảm nhận được một loại cảm giác nghẹt thở tuyệt vọng, rõ ràng là nhìn trời xanh mây trằng, lại giống như nhà lao vô hình, căn bản không ra được.