Chương 562: Ta trở về rồi (2)
Chương 562: Ta trở về rồi (2)Chương 562: Ta trở về rồi (2)
Sở Qua trăm cay nghìn đắng áp chế tử ý đang chạy loạn trong cơ thể, thở ra một hơi khói trắng nói: "Cũng không có gì, đan dược của ta dùng hết rồi, ngươi hiểu mà"
"Này..." Viêm Thiên Liệt có chút không vui nói: "Bây giờ ta cũng nghe lời ngươi như vậy rồi, ngươi cũng không thể không biết trọng nhân tài như vậy được... Viêm Thiên Liệt ta đường đường..."
Còn chưa dứt lời, Thanh Diệm đã thấp giọng nói: "Nguyện vì phụ thân luyện đan."
".. Viêm Thiên Liệt ta đường đường là dương hoả, tiện nội là âm hoả, âm dương cùng luyện, đảm bảo đan dược của phụ thần dù có tăng phẩm cấp, đan khó bao nhiêu cũng luyện ra được. Sở Qua dắt theo Thu Vô Tế, công đức viên mãn rời khỏi Liệt Diệm Chỉ Tâm.
Chuyện này tính là xong rồi.
Viêm Thiên Liệt cũng tính là xong rồi.
"Em còn cho rằng Ma Đạo mộ cường, Thanh Diệm thật sự bị Viêm Thiên Liệt chinh phục đến mức ngoan ngoãấn dễ bào rồi chứ." Thu Vô Tế ngự kiếm mà đi, ung dung nói: 'Làm nửa ngày, người ta ái mộ cái mạnh là anh không dám nhập toạ là bởi vì anh, ngũ thể sát đất cũng là bởi vì anh, căn bản không phải là bởi vì Viêm Thiên Liệt có địa vị gia đình gì, cô ấy thật sự là lấy lòng anh, ngược lại còn dẫn theo Viêm Thiên Liệt bất đắc dĩ lấy lòng theo."
Sở Qua ngồi ở phía sau Thu Vô Tế, chống nạnh nói: "Nghĩ cũng thấy bình thường mà, các em hoặc có ý nghịch thiên, một tu sĩ chỉ mới Nguyên Anh cũng không đột phá được, đương nhiên sẽ chỉ kính sợ Thiên Đạo, đặc biệt là Thiên Đạo vừa mới hồi sinh cô ấy, đó càng là tôn sùng được phóng đại vô hạn. Thiên Thiên lại bị xách tai, thật thảm."
"Có phải là anh rất đắc ý không?" Thu Vô Tế cười lạnh nói: "Em hoài nghi anh để thị tẩm cũng có khả năng thật sự nguyện ý đó, có phải là muốn thử không?"
Sở Qua dựng tóc gáy nói: "Vò dấm chua chết vạn năm, cái gì cũng có thể chuyển thành ghen tị được, thật sự chỉ có em."
Quỷ mới ăn dấm của anh, anh dám nói anh không có loại suy nghĩ đó sao?"
"Đương nhiên không có, đó thu thập ma nữ a, em nghĩ não anh hỏng rồi sao? Hơn nữa em thật sự cho rằng Thiên Thiên không cáu sao..."
"Cũng chính là nói đổi lại một hoàn cảnh khác, người bình thường anh sẽ muốn thị tẩm đúng không?"
"Lô gic này của em dùng mấy lần rồi, đã xong hay chưa... bớt xem phim Quỳnh Dao đi."
"Trước khi bình luận em bị hại còn chưa cứu vấn, chưa xong đâu."
"Đâu có bình luận bị hại nào." Sở Qua cười hi hi nói: "Thanh Diệm không phải nói rồi sao, miếu thờ cổ lỗ sĩ ở đâu đến, chơi à, không vui sao?"
"Muốn học Thanh Diệm và Viêm Thiên Liệt đúng không?" Thu Vô Tế cười lạnh hừ hừ nói: "Địa vị gia đình của Viêm Thiên Liệt là giả, thực tế là bị xách tai, anh muốn học không?”
"Cái này cần học sao? Anh chính là a.Ơ"
"... thể diện đâu phụ thần?"
"Cái này bao nhiêu tiền một cân, có mùi của Thu Thu không?”
Thu Vô Tế lườm trắng mắt.
Thực ra Thu Vô Tế cảm thấy Viêm Thiên Liệt thật sự là xách lỗ tai, ngược lại Sở Qua không quá tính là như vậy.
Rất nhiều lúc, Thu Vô Tế tự động hoá thân làm tiểu trợ lý không nói tiếng nào, không phải bởi vì tự giác bao nhiêu, mà là bởi vì Sở Qua quá cường thế.
Vốn cho rằng lúc ở hiện thế, bản thân sự thực thuộc về một loại phụ thuộc và học tập, tạo thành tâm thái cường thế của hắn, đến trong sách rồi sẽ ngược lại, cho nên tâm tâm niệm niệm muốn làm sư phụ, còn đốc thúc mặt lạnh ép hắn.
Kết quả đi ra giang hồ, mới phát hiện ra cẩu thiên đạo này còn cường thế hơn.
Thiên Đạo chung quy vẫn là Thiên Đạo, có lúc Thu Vô Tế cũng cảm thấy rất nghẹ người, không có đất dụng võ.
Cuộc chiến Phật Đà, mời thử nhân gian kiếm, nàng thật sự không biết có bao nhiêu thoải mái.
Nàng thở dài một tiếng nói: "Thiên đạo đâu, có thể không cần mặt như vậy sao, có chút khí độ đi được không, ở trước mặt Thiên Thiên cũng sắp không uy nghiêm nổi rồi."
"Haizz, thực ra Thiên Thiên không uy nghiểm được, tuỳ hứng chút hắn càng thích hơn, sẽ cảm thấy cùng một đại lão không xấu hổ lắm"
Thu Vô Tế suy nghĩ, trầm mặc.
Hắn nhìn rất rõ ràng. Không có ai hiểu mỗi một người ở đây hơn hắn.
"Lại nói địa vị gia đình của Thiên Thiên là giả, thế nhưng quan hệ giữa hắn và gia đình chính là thật đó' Sở Qua nói từ phía sau ôm lấy eo Thu Vô Tế nói: "Đây mới là đáng để chúng ta học tập nhất..."
"Anh đi ra đi, đừng có đụng em."
"Không, anh bị cẩu lương của Thiên Thiên bón no rồi, Thu Thu, đói đói, cơm cơm..."
"Anh có thể nhất niệm giáng lâm, còn ngày ngày dựa vào kiếm của em giả vờ." Thu Vô Tế thẹn quá hoá giận giơ chân lên, đạp cẩu thiên đạo rơi xuống khỏi kiếm.
Sở Qua xoay vòng vòng như đỉnh ốc bay lên trời: "Anh vẫn sẽ trở về."
Cùng lúc này, hải hải có độn quang vô cùng cường hãn đang bay vút lên, dùng tốc độ kinh người từ xa đến gần, dường như đã có thể nhìn thấy trong độn quang là khuôn mặt kiên nghị của Sở Thiên Ca.
Nếu như có người nhìn thấy, sẽ chấn kinh với tốc độ đê thăng tu hành khủng bố của người này.
Chẳng qua chỉ mới hai ba năm, lúc đi là Nguyên Anh, lúc về đã là Hoá Thần.
Thật đúng là con của Thiên Đạo.
Sở Thiên Ca nhìn về bờ biển phía xa, trong ánh mắt có chút hoài niệm, thấp giọng tự nói: "Thân Châu, ta trở về rồi."