Chương 575: Hoàn toàn bản Thu Thu? (1)
Chương 575: Hoàn toàn bản Thu Thu? (1)Chương 575: Hoàn toàn bản Thu Thu? (1)
Thực ra Thu Vô Tế đã quen rồi, Sở Qua ngược lại có một chút không quen lắm.
Bởi vì Thu Vô Tế chân thân, và Thu Thu bên đó... thể cảm có chút không giống nhau.
Cảm giác tâm lý thì không nói, yêu đương vụng trộm mà, sư phụ mà, tông chủ mà, thiên hạ đệ nhất nhân mà... cần hiểu đều hiểu.
Phản ứng của nàng cũng không nói nữa, càng cứng rắn hơn, còn biết cắn răng không cho xâm nhập, đó cũng là sớm đã có dự liệu rồi.
Thế nhưng thân thể không giống chính là rất quan trọng... Một thân thể là do thế giới này sinh thành, có cha mẹ nuôi dưỡng, bản thân vạn năm tiên đồ trường kỳ toái luyện, từng bước từng bước trở thành pháp thân cường đại như bây giờ.
Một là thân thể đơn thuần là tác dụng dị năng của mình, từ ảo thành thật, ngoại trừ "Chân thật" ra không có bất kỳ đặc tính kèm theo nào.
Thân thể của phân thân, trên thực tế ngay cả hương cơ thể cũng có chút không giống với chân thân, hương của tiên nhân, nói có thể khiến phàm nhân say mê lạc đường tuyệt đối không phải là nói quá.
Càng đừng nhắc đến xúc cảm da thịt, nếu như nói Thu Thu bên đó là thân thể phàm nhân hoàn mỹ, thì Thu Thu này chính là tiên thể, ngươi dùng hết tất cả những từ ngữ xinh đẹp nhất của thơ từ ca phú của nhân thế gian tập hợp lại thành một thể cũng không có cách nào hình dung được sự hoàn mỹ này, cái gì mà ngọc, tuyết, lệ chi (trái vải), căn bản không đủ tư cách.
Cùng với mơ hồ cảm nhận được bên trong ẩn chứa lực lượng mang tính bạo tạc, kiếm ý sắc bén cương mãnh, co thể chém đứt trời xanh.
Đây là một trong những pháp thân mạnh nhất của nhân thế gian, Thái Hư Đạo Thể.
Hàng thật là hàng thật, cái này ở trên thân thể của tiểu hào ở hiện thế, làm sao có thể cảm nhận được?
Vốn dĩ Sở Qua chẳng qua chỉ là muốn ôm hôn để xoa dịu nỗi nhớ tương †ư, ừm...
Thu Vô Tế lập tức có cảm ứng, bỗng nhiên có lực khí, một tay đẩy Sở Qua đến vách tường ấn chặt. Rõ ràng hai người không cần hô hấp, lồng ngực lúc này lại cũng có chút phập phồng, đối mắt nhìn nhau, ánh mắt của Sở Qua có chút lấp lánh, Thu Vô Tế cắn môi dưới trừng mắt nhìn hắn, rất lâu bỗng nhiên mỉm cười hỏi: "Thoải mái không?"
Mi ý trong lời nói này, khiến Sở Qua nghe mà tâm đã thần trì, có chút miệng khô lưỡi đắng nhỏ giọng nói: 'Không phải chỉ là hôn. “
Thu Vô Tế âm thanh quyến rũ nói: "Vậy.. có muốn nhiều hơn một chút không?"
Yết hầu Sở Qua ực một cái, không nói chuyện.
Thu Vô Tế đưa ngón tay dài nhỏ ra, khẽ lướt qua mặt Sở Qua, cuối cùng nâng cằm hắn lên quan sát một lúc, khẽ cười nói: "Nghịch đồ." Sở Qua người cũng yếu mềm rồi, phát hiện bản thân không biết nói chuyện.
Chính là cảm giác này, vừa mãnh liệt vừa quyến rũ, lại có cảm giác nhìn xuống cao cao tại thượng.
Thu Thu ở hiện thế cũng từng có biểu hiện tương tự, thế nhưng vẫn không đủ cảm giác nhìn xuống, không đủ ý vị này.
Đây mới là hoàn toàn bản Thu Thu...
"Thoải mái rồi thì đến kiếm quật rèn luyện, lần này đừng nói sư phụ ngược đãi ngươi." Thu Vô Tế buông lỏng cằm hắn ra, lười biếng phất tay.
Tay áo lướt nhẹ qua, Sở Qua kêu thảm một tiếng, đã phát hiện mình rơi vào tầng hai của Vạn Kiếm Quật rồi.
Xung quanh vếtt kiếm phát hiện có người xâm nhập, tất cả vết kiếm đồng loạt phát sáng lên, giống như ở trong đêm đen nhìn thấy ánh mắt xanh biếc của đàn sói.
Tâm tư của Sở Qua lập tức thoát khỏi kiều diễm vừa rồi.
Kiếm khí cuồng bạo bốn phương tám hướng ập đến, giống như mưa rào, bao chùm thân ảnh của Sở Qua.
Thần niệm của Thu Vô Tế rút khỏi động quật, thần sắc còn có chút cười như không cười.
Đáng đời, bị cào thảm một chút rồi nói tiếp.
Tưởng rằng ăn xong lau sạch nữ nhân ngu xuẩn kia là xong chuyện à?
Hiện giờ biết cô ấy và bản toạ cách biệt xa như thế nào rồi chứ?
Hừ hừ.
"Phù... Thu Vô Tế thở dài một hơi, hai tay vỗ vỗ vào má mình, còn có chút nóng.
Thật đúng là, suýt chút nữa thì bị hắn đưa vào hố rồi, vẫn may bản toạ tu hành tinh thâm, kịp thời thức tỉnh.
Thu Vô Tế đấm một quyền vào Sở Qua trong bức tranh thổi sáo, chắp tay sau lưng đi ra ngoài vẽ tranh.
Gần như cùng lúc này, Thu Vô Tế ở hiện thế xông vào trong phòng, đấm một nhát vào mặt của máy gõ chữ si ngốc kiaa nói: "Đàn ông thối."
Mấy tiếng sau, núi đã vào đêm, trăng sáng sao thưa.
Sở Qua mình đầy thương tích bò ra khỏi cửa Vạn Kiếm Quật.
Đệ tử canh cửa: "2? ? ?"
Sở Qua vô lực chào hỏi: "Hi."