Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 586 - Chương 585: Thầy Sở Đức Nghệ Song Hinh (1)

Chương 585: Thầy Sở đức nghệ song hinh (1) Chương 585: Thầy Sở đức nghệ song hinh (1)Chương 585: Thầy Sở đức nghệ song hinh (1)

Quá trình mua điện thại không có kiểu chọn lựa như thế nào, Thu Vô Tế trực tiếp kéo Sở Qua đi vào trong cửa hàng chỗ nhãn hiệu giống với Chu Manh Manh, nói là Manh Manh thích nhãn hiệu này, vậy chắc chắn hãn hiệu này có chỗ hơn người.

Cho nên các lão thái thái mua đồ, chủ yếu là dựa vào ảnh hưởng của bạn bè thân thiết, lão thái thái một vạn tuổi thì cũng như vậy.

Vân may là không định mua chiếc xe ếch xanh giống với Manh Manh, bằng không bán cả Sở Qua đi cũng không biết có mua nổi không.

Điện thoại là vấn đề không lớn, Sở Qua cũng vừa hay có hảo cảm với nhãn hiệu này, nghĩ tới điện thoại của mình cũng dùng nhiều năm rồi, dứt khoát cùng đổi luôn.

Sau đó phát hiện kiểu mới năm nay lại còn rẻ hơn của năm ngoái, hai người cũng không cần mấy G gì đó, có thể trực tiếp mua một cặp điện thoại tình nhân một đen một trắng, vui vẻ xách túi về nhà.

"Vì sao phối thấp nhất gọi là cốc trung, trung phối gọi là cốc lớn?" Thu Vô Tế rất không thể hiểu nổi hỏi Sở Qua: "Cốc nhỏ đi đâu rồi?"

"Cốc nhỏ bị ông chủ Star Buck uống hết rồi."

Thu Vô Tế: "2"

"Vì sao mua xong rồi mới hỏi vấn đề này, anh tưởng rằng em ở trong đó sẽ hỏi nhân viên cửa hàng chứ..." Sở Qua hỏi: "Xem lúc em chọn điện thoại có chút tinh thân không thuộc?”

"Dù sao anh chọn là tốt, em cũng không hiểu." Thu Vô Tế còn đang uống trà sữa, cắn cắn ống hút có chút xuất thần, bỗng nhiên một lần nữa quay đầu, nhìn về phía tấm áp phích càng đi càng xa kia.

Sở Qua tỉnh ngộ nói: "Áp phích đó khiến em nhớ đến cái gì sao? Đối thủ hôm đó ở Thượng Hải ư? Nhà âm nhạc?”

"Ừm”" Thu Vô Tế nói: "Âm nhạc gia nước ngoài thì nhiều, đương nhiên không thể nhìn thấy một người chơi piano thì hoài nghỉ có phải là người đó hay không, cũng chính là nghĩ đến chuyện này thôi."

"Cảm thấy hiện thế gió êm sóng lặng ngược lại không quen lắm à?" Sở Qua cười nói: "Cuộc sống bình thường mới là chủ đề, chúng ta nói đến cũng không ít khi gặp đâu, thực ra cộng lại cũng mấy lần."

Thu Vô Tế bật cười nói: "Anh phải tin, chuyện sẽ tìm đến anh."

Sở Qua cũng quay đầu lại, nhìn thời gian trên tấm áp phích: "Ngày 10 tháng 12, còn một khoảng thời gian nữa, chúng †a có muốn đi xem không? Chắc là có thể đặt vé trên mạng."

Hắn móc điện thoại ra tìm kiếm một chút, rất nhanh mặt đã xanh lè.

Thu Vô Tế cũng thò đầu vào nhìn, giá vé 3888-8888 tệ.

Đôi tình nhân trẻ chỉ biết nhìn nhau, cùng đồng thanh nói: "Hắn muốn ăn rắm"

"Xem hắn chơi đàn chúng ta có thể mua được hai cái điện thoại rồi." Thu Vô Tế tức giận nói: "Không xem nữa, ăn no quá đem tiền cho người không quen à." Sở Qua nghiêm mặt thu lại điện thoại, hai người dắt tay nhau rời khỏi cửa hàng.

"Hoá ra piano lại dễ kiếm tiền từ người nghe như vậy..." Thu Vô Tế cuối cùng uống xong cốc trà sữa, đem cốc nhét vào trong thùng rác nói: "Này, anh nói trở về có phải là cần bảo Toàn Cơ trả tiền không?"

Sở Qua: "... xin em đấy, trong lòng Toàn Cơ em vấn là một tông chủ cao lãnh, trời mới biết trong bụng em toàn là muốn khi dễ cô ấy như thế nào."

Thu Vô Tế bày nát nói: "Em cũng không phải là tông chủ cao lãnh, em là nữ nhân ngốc trong lòng tông chủ cao lãnh"

Sở Qua bật cười nói: "Cũng chính là thực ra trong lòng em vẫn luôn muốn ức hiếp tiểu cô nương, ở bên đó ra vẻ ngại ngùng mà thôi, trở về bên này hoàn toàn lộ mặt rồi."

"hừ hừ." Thu Vô Tế lẩm bẩm nói: "Dù sao ở trong lòng cô ấy em cũng không cao lãnh nổi rồi, đều là do anh hại."

Sở Qua chỉ cười.

Còn anh hại em nữa, ở bên đó lẽ nào không phải là em đùa giỡn anh?

"Nói đến chúng ta đánh đàn thổi sáo cũng có thể phát một đoạn lên weibo cho người hâm mộ xem có đúng không?" Thu Vô Tế nghĩ đến công việc mình yêu thích.

Sở Qua sờ cằm, trong lòng ngược lại nghĩ đến điểm khác.

Chế tác manga cần có âm nhạc... đặc biệt là loại nhạc khí cổ điển phối hợp, đặc biệt thích hợp.

Bản thân không có bản lĩnh sáng tác nhạc, nhưng thoạt nhìn Thu Vô Tế là có thể, những ngày qua nghe nàng đàn rất nhiều ca khúc đều là ngẫu hứng, dựa theo ý cảnh lúc trước tiện tay sáng tác.

Nếu mình đàn, có thể đàn ra được kiếm ý lăng tiêu mà người khác không có, càng thích hợp hơn, thật sự phối lại quá tốt, cảm giác manga cũng có thể thành công trước một nửa rồi.

"Cái đó, em có thể viết nhạc không?" Sở Qua hỏi.

Thu Vô Tế sửng sốt, lập tức hiểu ý của hẳn lắc đầu: "Dựa theo quy cách của hiện đại mà làm, không biết làm. Bản thân em soạn nhạc tự mình đàn ngược lại có thể..."

"Cái này có thể mà, em đàn ra được, giao cho người chuyên nghiệp soạn nhạc."

"Có thể như vậy sao?"
Bình Luận (0)
Comment