Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 641 - Chương 640: Có Gì Hối Hận (2)

Chương 640: Có gì hối hận (2) Chương 640: Có gì hối hận (2)Chương 640: Có gì hối hận (2)

Mọi người thi nhau hiến kế, Thu Vô Tế lách cách thêm vào danh sách nhạc, chớp mắt đã mấy chục bài.

Bạn hữu nhóm sa điêu vẫn là rất đáng tin.

"A, Thu Thu hỏi cái này làm gì, chắc sẽ không phải đã bắt đầu chế tác hoạt hình rồi chứ?"

"Bạn nghĩ nhiều rồi, cho dù là bắt đầu chế tác hoạt hình, Đậu Tiểu Qua và Thu Thu tự mình nghe nhạc hoạt hình thì có tác dụng gì, lẽ nào tự mình vẽ tranh rồi, âm nhạc cũng tự sáng tác luôn, cậu coi Đậu Tiểu Qua và Thu Thu là thần tiên àm”

"Đậu Tiểu Qua chính là five, Thu Thu chính là thần tiên." "Đoán gì mà đoán, không biết hỏi thẳng Thu Thu à?"

Thu Vô Tế đã qua cầu rút ván, lặn mất tăm rồi, đi xem video âm nhạc.

"Thu Thu đâu rồi? Chạy rồi à? Hu hu hu đều là sa điêu mấy người, trả Thu Thu cho tôi..."

Trong tiếng gõ chữ, Sở Qua nghe thấy tiếng âm nhạc ở phòng bên cạnh, hắn tạm dừng hành động sao chép sách, nghiêng tai lắng nghe.

Hắn biết Thu Vô Tế đang làm gì, đây là thật sự chuẩn bị tự mình chế tác âm nhạc hoạt hình rồi. Thu Vô Tế đủ trình độ, chỉ cần quen thuộc phong các hiện đại là được.

Thói quen viết chữ của mỗi một tác giả không giống nhau, Sở Qua viết chữ là cần tuyệt đối yên tĩnh, không nghe ca hát. Cho nên người khác vừa nghe nhạc vừa gõ chữ, đồng thời với công việc có thể lưu hành ca khúc mới, Sở Qua thì lại tốn gấp đôi thời gian để làm quen, lâu dần nghe bài hát mới càng ngày càng ít, sắp lạc hậu rồi.

Thu Vô Tế biết thói quen của Sở Qua, trước kia Sở Qua bảo nàng tìm nhạc nghe, nàng cũng lặng lẽ tự mình lén nghe đàn cổ, từ trước đến nay chưa từng dám quấy rầy Sở Qua.

Bây giờ thì khác, Thu Vô Tế biết Sở Qua thực ra đang sao chép sách, không cần phải đắm chìm như vậy, liền cho hắn cùng nghe.

Nàng biết Sở Qua cũng thích âm nhạc, cho nên hai người mới có thể cầm sáo hoà tấu. Âm nhạc là thứ có thể khiến người ta buông lỏng tâm linh, không cần phải căng thẳng bản thân.

Thu Vô Tế tiện tay mở ra, là một bài "Đại Ngư”, giai điệu đẹp mang theo Sở Qua cùng đắm chìm.

"Nhìn biển trời một màu, nghe gió thổi mưa rơi, cầm tay nhau, thổi tan sóng khói mờ mịt..."

Sở Qua ngoái đầu nhìn về phía phòng bên cạnh, Thu Vô Tế cũng vô thức quay đầu nhìn hắn.

Hai người cách tường lặng lẽ nhìn nhau, dường như cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương.

Tiếp theo cũng đồng thời cười lên.

"Sợ em bay xa, sợ em rời xa anh, càng sợ em vĩnh viễn dừng lại ở đây..."

Mắt ai người đều có chút phức tạp.

Giống như não yêu đường lúc trước, nhìn thấy một con gấu cũng cảm thấy rất giống hẳn, cái gì cũng có thể suy diễn đến tính chất trên người đối phương. Vì sao bất cứ lúc nào nghe một bài hát, lại có thể phù hợp với hoàn cảnh của nhau như vậy?

Nàng giống như con gá đó, hắn sợ nàng đi xa, nhưng lại không muốn nàng bị trói buộc trong lồng, đang giúp nàng thoát ra.

"Anh từng nghe chưa?" Thu Vô Tế cách tường hỏi.

"Từng nghe rồi." Sở Qua đáp.

Hai người cùng nhau trầm mặc.

Sở Qua cuối cùng cũng đẩy bàn phím, đứng lên, quay người đi sang phòng bên cạnh.

Ánh mắt Thu Vô Tế sáng rực nhìn hắn đi vào cửa, đi về phía mình, nhẹ nhàng ôm lấy.

Nếu như em là cá... Thu Vô Tế vùi đầu trong ngực hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Vậy anh chính là một cái lưới đáng ghét."

"Còn nghe nữa không?" Sở Qua hỏi.

"Không muốn nghe nữa, nghe rồi không thoải mái."

Lời nói như vậy, nàng lại cũng không quan tâm. Âm nhạc vẫn không biết mệt mỏi vang vọng bên tai, khuấy động sợi dây trong lòng.

"Cho nên nói, âm nhạc của Robin đó có thể ảnh hưởng lòng người, thật sự không cần bao nhiêu dị năng thôi động. Âm nhạc cái này, phàm là có một chút xúc động, là có thể lan tràn trong lòng, càng hiểu càng chìm sâu vào. Vẫn may anh là một người phàm, thuần âm nhạc không xứng từ, không có tác dụng với anh"

Thu Vô Tế vốn dĩ cảm thấy bản thân sẽ không sợ những cái này, bản thân nàng chính là một nhạc giả rất lợi hại, kết quả tiện tay mở một ca khúc ra đã khiến mình không tự tin rồi.

Trong lòng có tình, chính là tràn đầy kế hở, yếu ớt, mềm mại, tiên đạo không cần.

"Hối hận không?” Sở Qua gần như có thể đọc ra được trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Thu Vô Tế ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cười nói: "Thiên Đạo sở nguyện, có gì hối hận?"

Bất tri bất giác, âm nhạc đã đổi thành bài tiếp theo, cùng một giọng hát vang vọng bên tai: "Anh lặng lẽ lắng nghe, âm thanh của tuyết rơi, dường như là em kề bên anh gọi vợ ơi..."

"Pi, buồn nôn, ai muốn nghe anh gọi vợ ơi!" Đầu Thu Vô Tế đập vào bụng của Sở Qua tay đẩy hắn ra nói: "Đi đi, đi đi, đừng quấy rây em nghiên cứu âm nhạc hiện đại!" Sở Qua vô tội bị đẩy ra ngoài, ai buồn nôn, anh cũng không gọi em vợ ơi. Anh chỉ muốn dán vào em gọi Thu Thu thôi.
Bình Luận (0)
Comment