Editor: Yue
Trường học chuyển đến một học sinh chuyển trường thanh thuần quá mức, chẳng qua một buổi sáng tin tức liền truyền ra. Tê Diệu buồn bực ngán ngẩm ngồi ở vị trí hàng thứ nhất, quang minh chính đại ngẩn người thất thần, hưởng thụ lấy ánh nắng vuốt ve an ủi. Giáo viên lên lớp đều được giao phó cho, từng người đối với trạng thái thất thần của Tê Diệu đều làm như không thấy.
Tê Diệu đối với loại trạng thái không trói buộc này thật sự là thích cực kỳ.
Sau đó.
Cô cảm nhận được một ánh nhìn lạnh căm căm đến từ phía sau. Không cần hỏi cũng biết là ai.
Tê Diệu buồn bực ngán ngẩm một tay chống cái cằm, mảy may không có đem đối phương coi ra gì. Sau giờ học, cũng không xuất hiện trường hợp vốn hẳn nên vây quanh học sinh chuyển trường hàn huyên náo nhiệt ở phòng học, mọi người hai mặt nhìn nhau, phòng học yên tĩnh im ắng như cũ.
Dựa theo quá khứ nếu học sinh chuyển trường mà chịu đãi ngộ như vậy, không phải sợ hãi vì bị mê hoặc, thì chính là sợ hãi vì bị ủy khuất. Học sinh chuyển trường mới cũng không ngoại lệ.
Cô nằm sấp ở trên bàn, cúi đầu, bả vai đơn bạc đột nhiên bắt đầu đứng thẳng một phát. Khuôn mặt không thấy rõ nhưng có thể tưởng tượng ra bên trên cái khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần kia rưng rưng nước mắt, một bộ dáng con nhóc yếu ớt đáng thương lại bất lực thương tâm.
Bạn học chung quanh không khỏi xì xào bàn tán, ngay cả Trầm Hủ liên tục chú ý Tê Diệu cũng sửng sốt một chút, dường như không nghĩ tới cô mới vừa rồi còn rất kiên cường, chỉ chớp mắt sẽ bật khóc.
Cậu hững hờ nghĩ, tiểu cô nương quả nhiên chính là tiểu cô nương.
Trầm Hủ tay đút túi, một bộ dáng vẻ lơ đãng đi ngang qua bên cạnh học sinh chuyển trường, lơ đãng lườm cô một chút. Khóc đến
lê hoa đái vũ* vô cùng đáng thương, cậu cũng lười ở lại làm khó cô, dù sao cậu không cần thiết cùng một cái tiểu cô nương…
(*Yue: Lê hoa đái vũ [梨花带雨
]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.- nguồn minyu)Trầm Hủ bước chân cứng đờ tại chỗ.
Mới vừa rồi tóc dài rối tung che khuất mặt của cô, không thể thấy rõ ràng nét mặt của cô, từ góc độ này vừa lúc có thể nhìn thấy Tê Diệu đang cầm điện thoại di động cúi đầu xem video hài, thiếu điều cười đến toàn thân run rẩy, một bên xoa một bên kém chút cười ra tiếng như ngỗng kêu.
… Thì ra cô đang xem video hài.
“…”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tê Diệu luôn cảm giác hơn nửa buổi chiều, cái tầm mắt sâu kín kia càng thêm chói mắt.
*
Ngày đầu tiên khai giảng, một người bạn đều không có giao lưu, đương nhiên Tê Diệu đến trường học đi học cũng không phải là vì kết giao bạn bè. Cô đối mặt với các tầm mắt từ khắp nơi vui vẻ thoải mái mà lắc lư trôi qua hết một ngày, rốt cục cũng chờ đến tan học buổi xế chiều.
Tin nhắn của Trình Lịch kịp thời tới: “Ngày đầu tiên khai giảng chơi vui không? Trình ca ca đi đón cậu nhé?”
Tê Diệu: “Hoắc Ngu sẽ đón tớ.”
Trình Lịch rõ ràng là lắp bắp kinh hãi, điện thoại tích tích liên tiếp vang vài tiếng, đều là tin nhắn cậu gửi tới.
“Vì sao Hoắc Ngu lại đón cậu?”
“Cậu cùng hắn như thế nào lại có qua lại cùng nhau?”
“Hoắc Ngu phát hiện thân phận của cậu rồi sao?”
Tê Diệu cúi đầu cộc cộc cộc đánh chữ: “Không có phát hiện được thân phận của tớ, nhưng mà dựa theo tiến triển trước mắt, khả năng thật sự nhanh biết thôi. Cậu gần nhất vẫn là nên cẩn thận một chút đi, nhất là sự tình tìm đại sư, tuyệt đối đừng rêu rao, nghìn vạn lần phải giữ bí mật.”
Trình Lịch: “Tớ khá lo lắng cho cậu.”
“Không có việc gì.” Gửi xong tin này, Tê Diệu trầm mặc một lát, lại bổ sung một câu, “Hắn không phải người thích xen vào việc của người khác.”
Đương nhiên, nếu như Hoắc Ngu phát hiện, lại đem sự thật thọc đến trước mặt Tê Vọng, vấn đề hoàn toàn chính xác rất lớn.
Tê Diệu phiền muộn thở dài.
Cô đeo cặp lười biếng mà đứng lên, vừa ra khỏi cửa kém chút đụng vào người đi tới. Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người táo bạo lãnh lệ, một người vẻ mặt
mộng bức*.
(*Yue: Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼
): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời))Đối phương hừ một tiếng, nghiêng người vác lấy balo lệch vai đi qua bên cạnh cô.
“Bạn học gì ơi!” Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng kêu mềm mại của Tê Diệu.
Cậu dừng bước, cũng không quay đầu lại đứng tại chỗ, chờ đợi Tê Diệu cuối cùng đã nhận thức được sai lầm của mình, cúi đầu hướng cậu nhận sai.
Tê Diệu thành thật nói: “Tôi có một người bạn học, cũng đeo balo trên vai giống như cậu.
Về sau cậu ta biến thành vai bên cao bên thấp, đi đường đặc biệt xấu.”
Nói xong câu đó, Tê Diệu liền đi xa.
Trầm Hủ: “…”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu cảm nhận được thế nào là tức đến thăng thiên.
(Continue)