Nữ Chủ Bá Khuynh Thiên Hạ

Chương 1

Tuyết Dao bị thức tỉnh bởi một trận khói đặc,mở to mắt còn chưa làm rõ hoàn cảnh xung quanh đã bị một người nữ tử mặc trang phục hắc y cõng lên lưng.

“Lang Nhị,Lang Tam,Lang Tứ,Lang Ngũ,các ngươi mau dẫn chủ tử đi,Lang Lục,Lang Thất,Lang Bát cùng ta cản ở phía sau”một người nữ tử nhanh nhẹn cầm quần áo xé xuống mấy khối mảnh vải nhỏ tẩm nước đưa cho vài người nữ tử khác đứng ở phía trước,bình tĩnh phân phó.

“Lang Nhất,không còn kịp rồi,lai giả bất thiện*,hôm nay hiển nhiên đối phương đã sớm chuẩn bị đầy đủ”,bên cạnh một người nữ tử buộc mảnh vải lên mặt,lạnh lùng nói.

*lai giả bất thiện:người đến không có ý tốt

“Cho dù không kịp,chúng ta cũng phải vì chủ tử mở một đường máu”Lang Nhất nói một cách tàn nhẫn.

“Khụ khụ,Lang Nhất,cửa bị đóng từ bên ngoài rồi”một người nữ tử dừng chân đạp mạnh cửa,phát hiện căn bản là không hề xê dịch,của kia dưới tác động của nội lực,chỉ hơi cong ra một cái khe nhỏ.

“Lang Nhất,cửa sổ bên này cũng bị đóng từ bên ngoài”người nữ tử kia rút ra một cây dao trên đùi,định vận công lực,nhưng dĩ nhiên phát hiện công lực cũng không thể khiến cửa này xê dịch chút nào.

“Chỉ trách chúng ta lần này sơ sót,không nghĩ tới trong trang viên bí mật của chủ tử,còn có người dám đối phó”trong mắt Lang Nhất lóe sát khí,trầm giọng nói.

Tuyết Dao nghe các nàng nói chuyện,lại nhìn tám nữ tử này,nàng biết là mình đã xuyên qua,trong đầu hiện lên trí nhớ của khối thân thể này,dù chỉ một chút trí nhớ,nhưng làm cho nàng biết,tám người nữ tử bên cạnh này là Bát lang thần mà nàng tín nhiệm nhất.

“Lang Nhị,để ta xuống dưới”Tuyết Dao một bên vừa chiếc khăn thấm nước che mũi lại,vừa tiến lên xem xét,nếu không đi ra ngoài,các nàng đều sẽ gặp nguy hiểm,mà tình thế hiện tại cũng không cho phép nàng suy nghĩ lâu,quan trọng nhất là tất cả các nàng đều phải ra ngoài.Nàng không biết đời trước rốt cuộc là thân phận gì,nhưng nàng có thể cảm giác được Bát lang thần này đối với nàng rất quan trọng rất quan trọng.

Vừa nghe Tuyết Dao lên tiếng,tám nữ tử lập tức cung kính đứng ở nơi đó,ở trong lòng các nàng,tất cả phải coi chủ tử làm trọng.

Tuyết Dao đột nhiên thoáng nhìn thùng nước bên cạnh,trong mắt hiện lên một tia sáng,Lang Nhất vừa thấy ánh mắt của Tuyết Dao,Lập tức đem thùng nước đưa cho nàng,Tuyết Dao trong lòng hơi hơi thở dài,đối với Lang Nhất nói “Đem thùng nước kia hắt hết lên cửa”.

Lang Nhất lập tức đem toàn bộ nước hắt hết lên cửa,ngọn lửa trên của lập tức nhỏ lại,từng đợt khói bốc lên,cửa cũng hơi lắc lư.

“Bát lang thần,các ngươi xếp thành một hàng,đem công lực trên người Lang Nhất,thừa dịp hiện tại,đem toàn bộ công lực phá cửa”Tuyết Dao nhìn khói đặc cùng lửa ở khắp phòng,bĩnh tĩnh phân phó.

“Vâng”Bát lang thần trăm miệng một lời cung kính nói,nháy mắt xếp thành một hàng,ngưng tụ công lực vào lòng bàn tay,đánh vào cửa.

Một trận ánh sáng trắng hiện lên, “Oanh”một tiếng,cửa nháy mắt bay ra rơi trên mặt đất.

Lang Nhị lập tức đem Tuyết Dao cõng trên lưng,chạy như điên ra bên ngoài,bảy người còn lại cũng phân tán ở bên người Tuyết Dao,chín người cùng bay ra ngoài.

Tuyết Dao quay đầu nhìn cái phòng vẫn còn đang cháy kia,vừa nhìn thoáng qua,liền biết đối phương đã tốn rất nhiều công sức,không biết dùng cái gì che lại của sổ,vững chắc như vậy.

Lang Nhị cõng Tuyết Dao đi theo Lang Nhất chui vào núi rừng đằng sau sơn trang,trong bóng đêm tối đen như mực,gió lạnh thổi từng trận,lá cây xào sạc rung động,càng phát ra ve âm u quỷ dị.

Tuyết Dao nói với Bát lang thần “Nơi đây không nên ở lâu,đi mau”chẳng biết tại sao,Tuyết Dao có một cảm giác bất an,mày nhíu chặt lại,vẻ mặt trầm trọng.

“Đáng tiếc,các ngươi muốn đi cũng thể được nữa”Một thanh âm mờ ảo như gió của nam tử vang lên,thanh âm này này lạnh như băng rồi lại như đàn cổ,uyển chuyển du dương.

“Ngươi là ai”Lang Nhất nhìn lên cao trầm giọng nói,đồng thời cùng Lang Nhị vây quanh các nàng ở giữa,hình thành một trận thế bảo vệ,trong mắt bắt đầu sát khí lạnh thấu xương.

“Ầm đoàng,ầm đoàng”đúng lúc này,bầu trời bỗng nhiên xuất hiện sấm sét,khiến bóng đêm càng thêm tầm trọng,cùng với sấm sét,gió mạnh bắt đầu thổi,lá cây cuồn cuộn bay lên tựa như những lưỡi dao sắc bén xẹt qua sợi tóc của Tuyết Dao,nhưng nàng dường như không biết,vẫn đang chăm chú tự hỏi,đối phương dường như đã sớm chờ các nàng.

Tối nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều,hiện giờ thế giới này đối với nàng là hoàn toàn xa lạ,mà nàng có thể cảm giác sở dĩ Lang Nhị cõng nàng chạy bởi vì khối thân thể này không biết võ công,mà tình cảnh trước mắt nàng lại không rõ,chưa từng bao giờ có cảm giác không thể nắm mọi chuyện trong tay,Tuyết Dao chỉ có thể thở dài trong lòng,nàng vừa mới xuyên qua chẳng lẽ lại chết rồi quay trở về?

“Chủ tử,đừng sợ,chúng ta sẽ bảo vệ ngươi”Lang Nhị dường như cảm giác được Tuyết Dao cơ thể cứng ngắc,nhẹ giọng an ủi nàng.

Nghe lời nói của Lang Nhị,chẳng biết tại sao,Tuyết Dao cảm thấy giật mình,sau đó lòng hơi hơi gợn sóng,trong mắt hơi hơi có ánh nước rồi biến mất.

“Truyền thuyết bên người nữ đế có Bát lang thần,tung tâm như một,vô cùng tàn độc”trong không trung từng trận tiếng sấm rền vang,một giọng nói giống như thở dài vang tuyền đến.Giọng nói lạnh lẽo,lại vô cùng dễ nghe,giống như tiếng nhạc từ thời viễn cổ,khiến lòng người nhộn nhạo hơi gợn sóng,như gió nhẹ mà cũng tựa như gió lạnh.Tuyết Dao không tự chủ được cảm thấy tò mò,nam tử có được tiếng nói tốt đẹp như vậy không biết sẽ có hình dáng thế nào ?

“Nếu biết,còn muốn đi tìm cái chết”Giọng nói của Lang Nhất tựa như lưỡi đao sắc bén bắn về phía chỗ giọng nói phát ra.

“Đáng tiếc,lát nữa thế gian sẽ không còn Bát lang thần trên đời”cùng lúc với giọng nói vừa giống như mờ ảo vừa giống như thở dài vang lên,trong nháy mắt xuất hiện vô số người mặc áo đen.

“Lang Nhị,Lang Tam,Lang Tứ,Lang Ngũ,các ngươi mau dẫn chủ tử đi nơi này giao cho chúng ta”Lang Nhất bình tĩnh nói xong,cơ thể nháy mắt hướng tới chỗ những người mặc áo đen,thẳng tay chém giết,một khí thế sắc bén xơ xác tiêu điều,Lang Lục,Lang Thất,Lang Bát đều lấy vũ khí trên người xuống,tấn công về phía những người mặc áo đen.

Lang Nhị liếc nhìn Lang Nhất một cái,khẽ cắn môi,dùng khinh công bay nhanh lên cao,Lang Tam,Lang Tứ,Lang Ngũ theo sát đằng sau,nhìn thấy người mặc áo đen định đuổi theo,Lang Nhất đạp chân bay lên,toàn thân chuyển động,phi đao trong tay vung lên,một nhát đao một mạng người.

Roi dài trong tay Lang Lục quất qua,kèm theo tiếng gió như những mủi nhọn,quăng thật những người áo đen đang đuổi theo Tuyết Dao ra ngoài.Trên tay Lang Thất là một cái bao tay thật dài màu đỏ,bất cứ chỗ nào nàng đi qua,người áo đen phun máu độc mà chết,hiển nhiên Lang Thất là cao thủ dùng độc.Kiếm dài của Lang Bát như có linh hồn,linh động tự nhiên,luôn luôn biến hóa,chiêu chiêu tàn nhẫn.

“Ầm đoàng,ầm đoàng,…”Từng đợt tiếng sấm,cùng với tiếng sấm bỗng xuất hiện một trận gió xoáy,tối nay chẳng biết làm sao thời tiết,lại quỷ dị như vậy,một tia chớp xẹt ngang bầu trời,lóe ra một trận tươi đẹp nhưng rùng rợn chấn động tâm hồn.

Tuyết Dao ghé vào lưng Lang Nhị quay đầu nhìn lại phía sau,tia chớp bất chợt xẹt qua,Tuyết Dao đúng lúc nhìn thấy một nam nhân mặc áo đen đội đấu lạp bay từ trên cao xuống.Mưa to căn bản không dính vào người hắn,dáng người to lớn bay xuống,tuy rằng không nhìn thấy được khuôn mặt của hắn,nhưng chỉ nhìn dáng người cũng có một sự rung động,mờ ảo và thần bí.

Nam tử đứng trên ngọn cây,gió mạnh thổi qua người hắn,thổi bay đấu lạp* màu đen,khiến Tuyết Dao nhìn thấy chiếc cằm như ngọc của hắn,còn có mạn đà la hoa màu đỏ trên đấu lạp.

Tuyết Dao cảm giác giác cả cơ thể đều lạnh lẽo,đây là do nước mưa rơi trên người,vừa rét vừa lạnh,nhưng nàng biết bọn họ không thể dừng lại,cũng không biết chạy bao lâu,chạy đến vực Huyền Nhai.

“Không tốt,đây là đường chết,nơi này vạn trượng Huyền Nhai ngả xuống là chết”Lang Tam nhíu mi nhìn Huyền Nhai cách đó không xa,lại nhìn lại đằng sau,các nàng không thể trở vê,nhưng mà Huyền Nhai…

“Chúng ta trúng kế rồi,người nọ mưu kế thật sâu,hắn là cố ý dẫn chúng ta chạy con đường này,mưu kế liên tiếp,từng chiêu từng chiêu một,là hạ quyết muốn chủ tử phải chết ở đây” Thị huyết trong mắt Lang Nhị càng dày đặc,hận không thể giết chết nam tử kia.

“Lang Nhị,cho dù tám người chúng ta liên hợp cũng chưa chắc đối thủ,huống chi Lang Nhất các nàng hiện tại cũng không ở đây”Lang Tứ ngửa đầu nhìn không trung,tùy ý hạt mưa rơi trên mặt nàng,trầm tư nói.

Lúc này con mắt Tuyết Dao thâm thúy như biển,ánh sáng trong mắt tối lại,không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.Nàng biết bây giờ tuyệt đối không thể quay trở lại đường cũ,nam tử kia đang muốn giết các nàng,không có khả năng thương lượng đường sống,nếu không hắn cũng không cần phí nhiều công sức như vậy.Trách không được hắn không vội đuổi theo giết các nàng,thì ra chính là đang chờ các nàng chạy vào đường cùng ở Huyền Nhai này.

“Huyền Nhai này ở giữa,có hòn đá nào đột nhiên nhô ra không ?”Tuyết Dao nhàn nhạt mở miệng nói,nếu có,các nàng có thể tạm thời tránh ở đó.

“Nơi đây được gọi là quỷ nhai trong truyền thuyết,đoạn giữa bằng phẳng,không có nơi để đặt chân cùng leo lên,vạn trượng Huyền Nhai cũng toàn là đá lạnh cứng rắn,sắc bén như kiếm”Lang Ngũ bình tĩnh nói,nhưng đôi mày đang nhíu chặt thể hiện nàng đang vô cùng lo lắng.

Lời nói của Lang Ngũ cắt đứt ý tưởng tìm đường sống của nàng.

“Lang Nhị,dù sao đều sẽ chết,không bằng chúng ta liều mình giết người để mở đường,ta cũng không tin chúng ta không thể cứu chủ tử,năm đó chúng ta không phải khát máu trở ra từ trong ngàn vạn sát thủ sao!”Lang Tam đột nhiên quay đầu nhìn về phía cánh rừng,lạnh lùng nói.

“Hiện tại cũng không phải lúc trước,công lực của chúng ta cũng không thể sao với lúc trước”.

Trong đầu Tuyết Dao bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ,liền nói “Huyền Nhai này có thể bằng phẳng như vậy,phía dưới còn có tảng đá cứng rắn như kiếm,hiển nhiên không phải tự nhiên tạo nên,Huyền Nhai này hẳn là do bàn tay con người,nơi này chắc hẳn có điều bí ẩn gì đó”.

Chẳng lẽ là “Quỷ cốc?”,thân thể Lang Nhị run lên,lên tiếng nói,mắt lại mở to.

“Cũng không thể chờ chết,chúng ta xông vào” nói xong Lang Nhị cõng Tuyết Dao bắt đầu đạp sườn núi dùng khinh công leo xuống,như tia chớp xẹt qua bóng đêm.

Mà tiếng sấm chớp cùng với mưa to làm cho bóng đêm càng thêm quỷ dị,lá cây ào ào rung động,gió cũng thổi càng thấy lạnh lẽo.

Đợi sau khi Tuyết Dao cùng Lang Nhị các nàng rời đi,đột nhiên phía sau xuất hiện nam tử mặc áo đen đội đấu lạp,dáng người cao lớn như ngọc,nhìn bóng năm người biến mất,vẻ mặt khó dò.

“Cung chủ,chẳng lẽ cứ để cho năm người các nàng đi như vậy”một người mặc áo đen đứng bên cạnh vẻ mặt khó hiểu hỏi chủ tử nhà mình.

“Quỷ cốc,muốn đi vào còn khó nói,huống chi đi vào chưa chắc đã ra được”giọng nói của nam tử mặc áo đen đội đấu lạp như trước mơ ảo du dương,rung động lòng người.

Người mặc áo đen bên cạnh sau khi suy nghĩ cẩn thận,trong lòng càng thêm cung kính cùng sùng bái,cứ như vậy,thật đúng là một mũi tên trúng ba con chim nha,vẫn là cung chủ nhà bọn họ lợi hại nhất.
Bình Luận (0)
Comment