Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Chương 37: Từng bước sáng tỏ


Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ngôn Âm lấy Thanh Hàn kiếm ra, phát lực xông đến Huyễn điệp ngàn mắt, hàn khí bao quanh thân kiếm, lúc Huyễn điệp muốn cắn Y Mặc thì một kiếm liền chặt đứt đầu nó, phân thây thành hai đoạn, hai đoạn thân bị Thanh Hàn kiếm chém qua nháy mắt biến thành khối băng, chết không thể vãn hồi. Chuỗi động tác này bất quá chỉ dùng ba giây.


"A, A Âm..." Y Mặc kinh ngạc nhìn Ngôn Âm đứng trước người mình, nàng không ngờ Ngôn Âm lại trở nên lợi hại như vậy, lợi hại dĩ nhiên có thể một kiếm chém đôi Huyễn điệp ngàn mắt, thậm chí còn làm đông Huyễn điệp ngàn mắt, ban đầu nàng đã chuẩn bị xong tâm lý bị trúng độc, nhưng một kiếm này của Ngôn Âm thực sự quá bất ngờ.


Leng keng!


Chém một kiếm xong, Ngôn Âm liền buông tay Thanh Hàn kiếm đột nhiên rơi xuống đất, cả người mềm nhũn ngã về sau.


"A Âm!" Y Mặc cả kinh, muốn đi tiếp Ngôn Âm, thế nhưng còn đang trúng độc hoa nên bản thân không thể nâng nổi tay, không thể làm gì khác là xích về phía trước, dùng thân thể đỡ Ngôn Âm ngã xuống nhưng vì Ngôn Âm ngã xuống lực đạo mang theo cũng liền nằm bẹp đó.


Cả hai cũng ngã trên mặt đất, Y Mặc miễn cưỡng đưa tay đẩy Ngôn Âm trên người mình không nhúc nhích, thấy Ngôn Âm không có phản ứng liền căng thẳng, không phải là Ngôn Âm khi nãy bị Huyễn điệp ngàn mắt cắn trúng chứ?!


"A Âm, ngươi sao vậy? có phải bị Huyễn điệp ngàn mắt cắn không?"


Nghe Y Mặc nói, Ngôn Âm giật giật, nàng quay người tiếp tục ghé vào người Y Mặc, vùi đầu trên cổ Y Mặc, rầu rĩ nói: "ta không còn linh lực..."


Nghe vậy, Y Mặc liền bật cười, sủng nịch đưa tay xoa tóc Ngôn Âm, một kiếm kinh người khi nãy của Ngôn Âm chỉ sợ là dùng hết linh lực của nàng rồi, linh lực người tu tiên trong cơ thể hơn phân nửa là dùng sức mình đem ra, linh lực dùng hết trong khoảng thời gian ngắn không thể hồi phục nhanh được, đây cũng chính là lí do vì sao Ngôn Âm liền ngã xuống.


Đối với Ngôn Âm nằm trên người mình Y Mặc rất hưởng thụ, cũng may mắn độc hoa dại ngoại trừ khiến người mê muội cùng vô lực ra thì cũng không sao cả, hơn nữa nàng cũng chỉ bị một chút, chỉ cần dùng linh lực vận chuyển thì rất nhanh giải được độc.


Ngôn Âm không nhúc nhích nằm trên người Y Mặc, vùi đầu trên cổ Y Mặc khiến người không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nếu nhìn thấy mặt của nàng lúc này, ngươi sẽ thấy nàng đang cau mày, biểu tình rối bời, đôi mắt đen đầy sự phức tạp.


Khi nãy nàng nhìn thấy Huyễn điệp ngàn mắt muốn cắn Y Mặc liền khẩn trương, trong lòng đau thắt, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn cứu Y Mặc, sau đó đó tựa như khai phá gì đó khó qua, không suy nghĩ nhiều liền nâng kiếm xông đến, cho đến khi nguy cơ giải trừ thì thở hổn hển, vừa tỉnh táo lại nàng mới biết mình đang làm gì, đồng thời cũng cảm thấy phản ứng của mình kỳ quái.


Nàng cảm giác mình có chỗ nào đó không bình thường, nếu không sao lại phản ứng như vậy được, nàng cũng lơ mơ biết được vì sao mình lại như vậy, nhưng nàng lại không muốn thừa nhận, nàng chưa bao giờ tiếp xúc với tình cảm, nàng có chút sợ, nhưng trong lòng lại có âm thanh không ngừng kêu nàng, mặc dù không biết âm thanh đó nói gì, nhưng nàng cũng đã mơ hồ đoán ra, cho nên nàng bối rối, trong cũng thêm phức tạp.


[Y sư muội, Ngôn sư muội!]


Trong lúc hai người ai muội, tâm tình còn treo lơ lửng nằm dưới đất thì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng Chung Ly Ngạo.


Ngôn Âm bị dọa đến giật mình, liền từ trong suy nghĩ hồi thần, hai tay chống lên từ trên người Y Mặc bò dậy, nàng đã khôi phục một chút linh lực, thể lực cũng đã khôi phục nhiều.


Y Mặc cũng giải xong độc hoa, đứng dậy phủi bụi trên người.


"Vừa rồi là đại sư huynh truyền âm?" Ngôn Âm không xác định nhìn Y Mặc hỏi.


"Phải, có lẽ bên kia bọn họ phát hiện ra gì đó." Y Mặc gật đầu nói.


[Y sư muội, Ngôn sư muội, các ngươi nhanh đến, bên này có phát hiện lớn]


Âm thanh Chung Ly Ngạo vang lên lần nữa.


"Đại sư huynh nói có phát hiện lớn, chúng ta nhanh qua đi a." Ngôn Âm nói.


"Được." Y Mặc lên tiếng.


Hai người cùng nhau tiến về hướng ba người Chung Ly Ngạo.


Tìm đại khái chừng một khắc, Ngôn Âm và Y Mặc liền thấy Chung Ly Ngạo, Hoa Ngọc còn có Mặc Liên, hai người bọn họ vừa đi ra phía trước liền phát hiện Chung Ly Ngạo ba người đang đứng trước đại thụ màu lam.


Cây này không chỉ có thân màu lam, ngay cả cây lá cùng cành đều có màu lam.


"Cái cây này..." Ngôn Âm có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cái cây màu lam này, Y Mặc nhìn thấy cái cây phía sau cũng hơi kinh ngạc.


"Chính là lối ra sư tôn nói khi không có đủ linh thạch đỏ." Chung Ly Ngạo nói.


"Dĩ nhiên ở chỗ này, chúng ta lại gặp được." Ngôn Âm tự tay sờ cây màu lam, kỳ thực ngoại trừ màu sắc khác biệt thì còn lại cái cây này cũng giống như những cây khác, hơn nữa trên cây màu lam này còn khắc thêm pháp trận truyền tống, bất quá linh lực hiện tại chưa thể khởi động truyền tống pháp trận mà thôi.


"Vận khí của chúng ta cũng không tệ lắm, chúng ta là người đầu tiên phát hiện cái cây màu lam này." Hoa Ngọc nói.


"Nhưng phát hiện rồi cũng không có ích gì a, cái này dùng để xài cho ba ngày sau." Ngôn Âm đối với cái cây màu lam này cũng không có chút hứng thú, bọn họ nhất định phải có được linh thạch đỏ, cái cây này đối với bọn họ căn bản vô dụng.


"Cái này cũng không phải là không có tác dụng." lúc này, Y Mặc nhìn thấy cây màu lam chưa nói gì cũng lên tiếng mở miệng, khóe miệng nhếch lên một độ cong giảo hoạt.


Ba người còn lại đều nghi ngờ nhìn Y Mặc, chỉ có Mặc Liên nhìn Y Mặc ánh mắt lóe lên sự kỳ quái.


"Cái cây màu lam này chúng ta không cần, nhưng không có nghĩa là nhóm khác cũng không cần a, chỉ cần lợi dụng thỏa đáng, cái cây này cũng rất hữu dụng." Y Mặc đi lên sờ cái cây màu lam, liền trở tay bấm quyết, xung quanh cái cây bày ra pháp trận, tiếp đó hình dạng cái cây liền mờ dần, cho đến khi không còn nhìn thấy, rồi biến mất, cảnh sắc chung quanh cũng không thay đổi, hệt như cái cây này chưa từng xuất hiện.


"Y sư muội ngươi đây là..." Chung Ly Ngạo nhìn hành động của Y Mặc liền nghi ngờ.


Hoa Ngọc nhìn thấy Y Mặc thi triển pháp trận, liền suy nghĩ một chút, trong lòng liền hiểu ra, mắt híp lại phóng cho Y Mặc một cái mị nhãn, cười: "Y sư muội thi triển pháp thuật này là huyễn thuật hệ, ngươi đem cây này dấu đi không cho những nhóm khác đến đây nhìn thấy, sau đó bắt bọn họ lại đùa giỡn bọn họ, chúng ta ở đây nhân cơ hội đó cướp đoạt đúng không?"


"Đúng vậy." Y mặc ôn hòa cười nhạt.


"Ha ha, không ngờ Y sư muội nhìn thuần lương vô hại, nhưng bên trong cực kỳ xấu xa a." Hoa Ngọc càng thấy tò mò với Y Mặc rồi, nàng thực sự nhìn không thấu được Y Mặc.


"Hoa Ngọc sư tỷ nói đùa, ta đây là vì thuận lợi cho chúng ta thăng cấp nên phải dùng chút thủ đoạn a." Y Mặc ôn nhu cười.


Ngôn Âm một bên nhìn hai người, một người cười ôn nhu thuần lương vô hại, một người cười mị hoặc mê người, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, kỳ thực hai người này đến mức độ có thể nói là hồ ly a, không chỉ giảo hoạt mà còn phúc hắc.


Mặc Liên một bên, im lặng không nói gì nhìn Y Mặc, trong mắt lóe lên sự phức tạp, Y Mặc này khiến này thấy không ổn, cảm thấy mơ hồ như là địch ý.


"Không hổ là Y sư muội, như vậy thì chúng ta có thêm phần thắng rồi!" Chung Ly Ngạo nhìn ánh mắt Y Mặc liền sáng lên, hắn đã nói nữ nhân hắn coi trọng tuyệt đối là không kém!


Đối với ánh mắt nóng bỏng của Chung Ly Ngạo, Y Mặc chỉ lễ phép đáp lại bằng nụ cười không thân, cũng không đáp lại nhiều.


Nhưng Ngôn Âm không nghĩ như vậy a, trong mắt nàng chỉ thấy Chung Ly Ngạo và Y Mặc hai người rất ăn ý nhìn nhau cười, nhất thời lòng nàng lại đau xót, nhưng cảm xúc này không thể nói, chỉ có thể im lặng một mình khó chịu.


Sau đó năm người liền đem xung quanh đây phát hiện nói ra, căn cứ vào những phát hiện khác nhau, mọi người liền lập kế hoạch mai phục.


Ngôn Âm cùng Y Mặc còn có Mặc Liên được an bài núp trên ba cây đại thụ, dùng lá cây che mình, Hoa Ngọc và Chung Ly Ngạo một là đại sư tỷ phái Thanh Hà, một là đại sư huynh phái Thiếu Dương, thì phải ẩn tàng trong bụi cỏ, trong lúc Ngôn Âm còn phỉ nhổ Hoa Ngọc một thân hồng ý quá mức chói mắt không thể ẩn thân, kết quả Họa Ngọc người ta không chớp mắt không thèm để ý chút nào liền hái một đống lá cây cùng cỏ dại, động thủ làm thành mũ rơm cùng y kiện và váy cỏ, mặc lên người che đi thân hồng y, nhìn Ngôn Âm còn đang sững sốt, nàng không ngờ có lúc Hoa Ngọc lại khéo tay như vậy.


Ed: hôm trước ed đi đú đởn với ma ma đi biển chơi, hôm qua ed tới ngày ấy, bụng đau quằn quại, hôm nay thì nó xả như đê vỡ, thay hơi bị nhiều ==', giờ mới có chương mới cho mọi người hi hi ^^" mọi người thông cảm cho ed nha.

Bình Luận (0)
Comment