Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Chương 50: Lôi đài tái


Sau khi tất cả các nhòm đều từ trong Huyễn Lâm bí cảnh đi ra, Chung Ly Quyền thông qua mọi người tuyên bố lần thi đấu kế tiếp sau bốn ngày sẽ cử hành, địa điểm vẫn là quảng trưởng trên núi Lâm Dương, còn hình thức tranh tài cùng nội dung thì phải chờ đến ngày thi đấu mới tuyên bố, cuộc so tài này trước bốn ngày sẽ để cho mọi người sau cuộc đấu loại được khôi phục lại trạng thái tốt nhất.


Sau khi tuyên bố xong mọi chuyện, Chung Ly Quyền liền giải tán mọi người, mấy người Ngôn Âm cũng cáo biệt quay về chỗ ở của mình.


Ngôn Âm, Y Mặc cùng Chung Ly Ngạo quay về núi Thái Dương, Chung Ly Ngạo quay về nơi ở của mình trước, còn Y Mặc và Ngôn Âm thì quay về Mặc Âm Các, Ngôn Âm không kịp đợi liền chạy về phòng của mình, vội đóng cửa phòng lại rồi nằm xuống, đắp chăn liền đi ngủ.


Dù sao cuộc hành trình trong Huyễn Lâm bí cảnh cũng khiến nàng tiêu hao không ít sức, tuy nói hàn khí đã tan hết, nhưng thấu cốt băng hàn cũng là di chứng, mà di chứng thì cũng khiến ngươi mê màn thêm vài ngày.


Y Mặc nhìn Ngôn Âm vội vàng chạy về phòng, trong lòng cũng biết Ngôn Âm đã dùng cấm thuật, sợ là A Âm đã dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy nguồn linh lực khổng lồ này a, nếu không sao lại mệt mỏi đến buồn ngủ như vậy.


Linh hồn bị thương, cách chữa tốt nhất chính là rơi vào trạng thái ngủ say.


Đôi mắt xanh lam cũng tối đi, Y Mặc thầm cắn răng, hiện tại mình đã trọng sinh có nhiều chuyện khác với trước kia, tỷ như đấu loại lần này, kiếp trước là không có, cho nên mới xảy ra vài chuyện bất ngờ, nên mới hại Ngôn Âm vì mình mà trả giá lớn như vậy.


Xem ra ta cần phải bày kế hoạch trước thời hạn một chút rồi.


Vài ngày sau cũng đã yên tĩnh lại, mọi người đều an ổn chuẩn bị đấu sau bốn ngày nữa, đương nhiên là ngoại trừ Ngôn Âm vẫn ngủ mê man, trong lúc Trương Trí Hằng đến tìm Ngôn Âm, lại không ngờ bị Y Mặc trực tiếp đuổi đi, Chung Ly Ngạo cũng đến vài lần, bất quá hắn không tim đến Ngôn Âm, mà hắn đến tìm Y Mặc, nhưng Y Mặc lại không có tâm tư nhìn hắn, liền lấy cớ bế quan tu luyện đuổi Chung Ly Ngạo.


Còn Thiên Nhất cũng đáp ứng với Ngôn Âm không đem chuyện trong Huyễn Lâm bí cảnh phát sinh nói cho bất kỳ ai, cho nên hắn vẫn giấu kỹ, kỳ thực nhìn bản mặt tê liệt của hắn với người bình thường nhìn quan cũng không biết là hắn đang nói dối cái gì, bất quá có người để ý thì sẽ phát hiện ra, cũng như vị đang đứng trước mặt hắn đây.


"Nhị sư huynh, ngươi không cần giấu nữa, kỳ thực ta đã điều tra qua rồi, chuyện trong Huyễn Lâm bí cảnh có liên quan rất lớn đến ngươi có đúng không?"


Thiên Nhất nhìn vị nữ tử trước mắt ôn hòa thanh nhã này, chỉ hé miệng không nói gì, hắn đã đáp ứng Ngôn Âm sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, cho dù là vị nữ tử trước mắt này.


"Nhị sư huynh, ta biết chuyện này cũng không có gì tốt, ngược lại nếu ngươi giấu một mình, bị đại trưởng lão và chưởng môn sư tôn biết thì sẽ không đơn giản như vậy nữa."


Thiên Nhất thản nhiên liếc mắt nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng hắn biết, vị nữ tử trước mắt này cũng không vô hại như bề ngoài, ngược lại bên trong so với người khác còn đen hơn, người như vậy không nên chọc, hắn cũng không muốn động đến, cho nên hắn quyết định bán đứng Ngôn Âm. (ed: ha ha ha ~.... A Âm a ~ lão công nhà ngươi khí tràng thực đáng sợ ah ~~)


"Không phải là ta không nói, chỉ là ta đã đáp ứng với Ngôn sư muội không nói cho ai biết."


"A Âm thì ngươi không cần lo, chỉ cần ngươi ta không nói, thì nàng cũng không biết."


"Nếu Y sư muội đã nói vậy rồi, ta cũng không giấu diếm nữa."


Đúng vậy, vị nữ tử tìm đến Thiên Nhất chính là Y Mặc!


Mấy ngày qua Y Mặc cũng không phải là không làm gì, nàng sắp xếp lại vài tin tức liên quan trong Huyễn Lâm bí cảnh, thuận tiện điều tra một ít, trước khi tìm đến Thiên Nhất, nàng cũng đã tìm qua Hoa Ngọc và Mặc Liên, từ đó cũng biết được nhiều hơn, nhưng những thứ này cũng không đủ, với sự thông minh của nàng rất dễ dàng moi tin từ Hoa Ngọc và Mặc Liên, cũng những điểm mấu chốt, nhưng mà những điểm quan trọng này lại đều vây quanh Thiên Nhất, vì vậy nàng chỉ có thể đích thân lên núi Hằng Dương, chặn đường Thiên Nhất muốn ra cửa lại.


Thiên Nhất khẽ thở dài, chậm rãi đem mọi chuyện nói ra, kỳ thực trong lòng hắn cũng không phải là không muốn nói cho Y Mặc nghe, ngược lại hắn cảm thấy chuyện này lại khiến cho Y Mặc biết thêm nhiều hơn, nhưng vì trước đó hắn đã đáp ứng Ngôn Âm, cho nên mới ngậm miệng đến giờ không có nói.


Nghe Thiên Nhất kể xong đầu đuôi, Y Mặc nhíu mày, mọi chuyện so với nàng nghĩ còn phức tạp nghiêm trọng hơn nhiều, còn có hai gã ma tu xâm nhập vào Đại Tái lần này, mà đều là đệ tử phái Tiêu Dao, nếu việc này truyền đi không chỉ đơn giản là dừng lại môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái đơn giản như vậy, sợ là Thiếu Dương phái phụ trách cử hành cũng sẽ chịu ảnh hưởng không ít, còn phái Tiêu Dao càng thêm nghiêm trọng hơn, sợ là sẽ mất hết mặt mũi, bị tứ đại môn phái liên hợp lên án công khai.


"Việc này ngoại trừ A Â, cùng ngươi và ta thì không được cho người thứ tư biết." Y Mặc suy nghĩ một chút rồi nói.


"Ta biết." Thiên Nhất gật đầu.


"Bất quá, ma tu này chúng ta vẫn phải bắt bọn chúng lại, không thể để bọn chúng gây họa trong này được."


"Ngươi muốn làm gì?"


"Lần này hành động, ta cần sự phối hợp của ngươi, không biết nhị sư huynh có nguyện ý hay không?"


"Dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện rồi."


"Vậy thì quá tốt rồi." Y Mặc cười nhạt, "kế hoạch cụ thể ta sẽ truyền âm cho ngươi vào ngày so tài, nếu ngươi tin ta, ngươi chỉ cần làm theo ta là được."


"Y sư muội thông minh hơn người, tất nhiên là ta tin ngươi." Thiên Nhất hướng Y Mặc ôm quyền nói, hắn tin Y Mặc cũng không phải vì sự thông minh của Y Mặc, mà vì sự tiếp xúc mấy ngày qua, hắn có thể nhận ra tâm tư của Y Mặc vô cùng kín đáo, làm việc có chừng mực, thực lực lại không kém, chuyện này giao cho nàng phụ trách thì quá tốt rồi!


"Đa tạ nhị sư huynh tín nhiệm, vậy sư muội liền cáo từ trước." Y Mặc cùng ôm quyền hướng Thiên Nhất, sau đó liền ngự kiếm phi hành rời đi.


Đợi Y Mặc rời đi, Thiên Nhất cũng thu hồi tư thế ôm quyền, kỳ thực đều là sư huynh muội trong cùng môn phái, cũng không cần thiết quá khách khí như vừa rồi bọn họ làm, bọn họ làm vậy chính là biểu đạt thành ý cùng sự hòa hợp với đối phương.


Hai người họ hiện tại đã lên cùng một thuyền, muốn làm tốt việc, chuyện này độ khó cũng rất lớn, bọ họ cũng không thể xảy ra bất đồng được, có thể loại hai người ma tu kia ra được hay không thì cái ôm quyền chi lễ này cũng là biểu đạt cho sự quyết tâm của chính dành cho chuyện này.


Ngôn Âm ngủ mê man ba ngày, rốt cuộc cũng tỉnh lại, sau khi tỉnh lại nàng có chút mơ màng, cũng không biết mình ngủ bao lâu, nên chuẩn bị đi tìm Y Mặc hỏi, nhưng nàng đi một vòng Mặc Âm Các tìm cũng không thấy Y Mặc, nàng cho là thi đấu đã bắt đầu rồi, có thể Y Mặc đi dự thi, còn mình ngủ quên nên bị hủy tư cách dự thi rồi.


"Xong đời, ta bỏ lỡ cuộc so tài rồi, nhất định sẽ bị sư tôn dạy dỗ a.... " Ngôn Âm lắc lắc gương mặt.


Kết quả Y Mặc người đoán chừng Ngôn Âm đã tỉnh rồi, nên đi ra ngoài hái chút linh quả, nàng vừa vào Mặc Âm Các thì đã thấy Ngôn Âm ngây ngốc đứng trong sân, trên mặt không tự chủ liền gợi lên nụ cười ôn nhu.


"A Âm, sao lại đứng trong sân vậy?" Y Mặc đến bên cạnh Ngôn Âm quan sát từ trên xuống dưới một phen, xác định Ngôn Âm đã khôi phục, trong lòng cũng nhẹ đi, chỉ là di chứng ngủ mê đi qua, nhưng thọ mệnh cũng không thể quay về được, tuy nói thọ mệnh người tu tiên nhiều hơn so với người bình thường, nhưng đối với người tu tiên mà nói, thọ mệnh có nhiều hơn thì cũng không đủ, nhưng sau này chỉ cần bế quan một lần thì cũng vài chục năm đến vài trăm năm, cho nên nói thọ mệnh đối với người tu tiên mà nói là vô cùng quan trọng.


"Y Mặc, ngươi tranh tài xong rồi về sao?" nhìn thấy Y Mặc, Ngôn Âm mơ màng liền hỏi ngốc.


"So tài? ta chưa có so tài a." Y Mặc bị Ngôn Âm hỏi cũng sững sờ.


"Ai nha ~ lẽ nào ta ngủ một giấc thì đến thi đấu cũng đã kết thúc rồi sao?"


Nghe Ngôn Âm hỏi như vậy, Y Mặc cũng hiểu thì ra A Âm nghĩ mình ngủ quyên, nên thực sự hỏi ngốc đến đáng yêu như vậy.


"A Âm, ngươi ngủ chỉ mới ba ngày, cách ngày thi đấu còn có một ngày nữa." đưa tay lên xoa đầu Ngôn Âm, Y Mặc sủng nịch cười nhìn Ngôn Âm.


"Ah?" Ngôn Âm nghe xong cũng sững sờ, một lúc sau mới tỉnh táo lại, sau đó nàng lại lúng túng che mặt, ta lại ở trước mặt Y Mặc làm chuyện ngu ngốc rồi, ai kêu ngươi chưa tỉnh ngủ đã ra đây làm loạn chi vậy?


"A Âm, đói không? muốn ăn linh quả không?" Y Mặc không có trêu chọc Ngôn Âm, nàng rất tự nhiên dời trọng tâm câu chuyện đi, để giúp Ngôn Âm bớt xấu hổ.


"Muốn!" Ngôn Âm đương nhiên là muốn, nếu Y Mặc đã nói chuyện khác giảm bớt xấu hổ cho mình, thì sao nàng lại không thuận được.


"Sau một ngày nữa là đến cuộc so tài lần hai rồi, thân thể ngươi khôi phục hết rồi chứ?" Y Mặc hỏi.


"Tốt rồi, không còn gì đáng ngại, yên tâm đi!" Ngôn Âm cười nói.


"Vết thương trên vai sao rồi? để ta xem giúp ngươi." nói xong, Y Mặc đưa tay kéo vạt áo Ngôn Âm.


Ngôn Âm thấy Y Mặc đưa tay ra, đang cầm linh quả liền lui về phía sau bốn năm bước, kéo giãn khoảng cách với Y Mặc.


Y Mặc cũng không ngờ Ngôn Âm lại lùi bước, sững sốt đưa tay giữa không trung, sau đó nàng không dấu vết khẽ nhíu mày một cái, đưa mắt nhìn Ngôn Âm thối lui, nụ cười vẫn ôn nhu như trước.


Ngôn Âm nhìn nụ cười ôn nhu của Y Mặc trong lòng liền đổ mồ hôi lạnh, vì sao ta cảm thấy Y Mặc cười thật kinh khủng, cảm giác của ta bị sai sao?


"Vai, thương trên vai kết vảy rồi, không lâu sẽ khỏi thôi, còn không có chuyện gì khác, ta về phóng trước đây." nói xong, Ngôn Âm xoay người nhanh như chớp chạy về phòng.


Y Mặc im lặng thu tay về, trong mắt u ám, Ngôn Âm vừa rồi thối lui rõ ràng là đang tránh né mình, điều này khiến lòng nàng không được thoải mái.


Kỳ thực Ngôn Âm thối lui thực sự là đang tránh né Y Mặc, nhưng là do được cứu hay vì ý loạn tình mê trong Huyễn Lâm bí cảnh, nàng cũng không biết nên đối mặt thế nào, vì xảy ra chuyện như vậy nên lòng nàng cũng có chút kỳ quái, tùy nói nàng trời đất xui khiến nên ngoài ý muốn, nhưng nàng cũng không nghĩ nó là ngoài ý muốn, cho nên nàng cũng không biết làm sao.


Một phần nữa, nguyên nhân là do Chung Ly Ngạo, kỳ thực nói là do Chung Ly Ngạo thì chính là nói đến hai người Chung Ly Ngạo và Y Mặc, trong nguyên tác Y Mặc và Chung Ly Ngạo là một cặp, hai người lưỡng tình tương duyệt, Y Mặc thích Chung Ly Ngạo, hiện tại vì sự xuất hiện của mình đã khiến vài chuyện cải biến, nhưng nàng vẫn như cũ không xác định được tình cảm của Chung Ly Ngạo và Y Mặc, nàng nhìn thấy được Chung Ly Ngao thích Y Mặc, chỉ là nàng không nhìn thấy được ý tứ của Y Mặc, nói chính là Y Mặc thích Chung Ly Ngạo a, mà hình như không phải như vậy, nói không thích nàng cũng không xác định.


Nàng thích Y Mặc cũng hy vọng Y Mặc thích mình, nhưng vì có liên quan đến nguyên tác, nên lòng nàng cũng có vướng mắc, vướng mắc này cũng khó loại bỏ, trừ phi nàng suy nghĩ cẩn thận việc này, còn phải xác minh thêm thái độ của Y Mặc.


Sau một ngày trận so tài thứ hai chính thức bắt đầu, sáng sớm Ngôn Âm, Y Mặc còn có Chung Ly Ngạo cùng đến quảng trưởng núi Lâm Dương, bọn họ chính là nhóm đến sớm nhất, nhưng không ngờ còn có người đến sớm họn bọ họ, hiển nhiên những người kia cũng rất coi trọng cuộc tranh tài lần này.


Sau khi mọi người đông đủ, Chung Ly Quyền cũng tuyên bố nội dung tranh tài, cuộc tranh tài lần này hình thức giống những năm trước, không có gì thay đổi, chính là Lôi Đài Tái bình thường.

Bình Luận (0)
Comment