Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 70

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Chương 70: Phiên ngoại: Gọi tên ngươi (thượng.)


Triều Nguyên năm 40, hoàng đế Thượng Quan Nguyên cùng hoàng hậu Lâm Tịch sinh hạ một nữ nhi lấy tên là Thượng Quan Ngạn, phong hào là Dương Tâm.


Hoàng hậu vì sinh con nên suy yếu lưu lại bệnh cho nên về sau không thể nào sinh thêm được, cho nên hoàng đế cùng hoàng hậu chỉ có một nam một nữ nối dõi, nam hài tên Thượng Quan Thần, 9 tuổi được phong làm thái tử, nữ hài tên Thượng Quan Ngạn, 6 tuổi được phong làm trưởng công chúa, hoàng đế vô cùng sủng ái bọn họ.


Thượng Quan Ngạn từ nhỏ đã cùng ca ca Thượng Quan Thần vô cùng thân thiết, cùng nhau học văn, học võ vui đùa, còn thiếu mỗi mặc cùng chiếc quần cộc.


Thượng Quan Ngạn là nữ hài tính cách quật cường không chịu thua ai, nàng không học nữ công thêu thùa, cầm kỳ thư họa, mà lại muốn giống như các hoàng tử học võ nghệ cùng chính trị trị quốc.


Lúc đầu hoàng đến nghĩ là tiểu hài tử nhà nào mà không hiếu kỳ, cũng không để ý, nào ngờ Thượng Quan Ngạn lại vô cùng thông minh, so với những hoàng tử khác thì thông minh hơn nhiều, có vài thứ vừa học đã biết thậm chí còn có thể học một biết người, đến cả thái tử Thượng Quan Thần cũng không sánh bằng.


Hoàng đến cũng bắt đầu chú ý đến Thượng Quan Ngạn, thậm chí hữu ý vô ý bắt đầu bồi dưỡng nàng, đương nhiên biểu hiện của Thượng Quan Ngạn không làm hắn thất vọng.


Nhiều lúc hắn cảm thán vì sao Thượng Quan Ngạn không phải là nam hài, vậy thì hoàng đồ bá nghiệp hắn có thể yên tâm giao cho một người.


Qua 8 năm, Thượng Quan Ngạn 13 tuổi, Thượng Quan Thần 15 tuổi.


Năm đó, Thượng Quan Ngạn gặp Lâm Vận trong ngự hoa viên.


Khi đó nàng buồn chán đi dạo khắp nơi, vô tình nhìn thấy Lâm Vận đang ngắm hoa trong ngự hoa viên, nàng cảm thấy Lâm Vận rất đẹp, cười cũng tự nhiên, mi mục như họa, minh diễm động nhân, đó là nữ tử đẹp nhất mà nàng đã gặp trong các nữ tử.


Nháy mắt không biết vì sao tim nàng chậm một nhịp, sau đó thì như phát điên mà nhảy loạn.


Lâm ngẩng đầu liền Thượng Quan Ngạn ngây ngốc đứng ở nơi đó nhìn mình, đây là lần đầu nàng tiến cung, cũng có chút ngạc nhiên, nên đưa tay ra huơ trước mặt Thượng Quan Ngạn.


"Ngươi là ai a? sao lại ngơ ngác bất động như vậy?" tiếng như chim hoàng oanh, thanh thúy dễ nghe.


"Ah ~ oh ... ta, ta là Thượng Quan Ngạn..." Thượng Quan Ngạn ngẩn người khi hoàn hồn đã thấy Lâm Vận đứng trước mặt mình, nghĩ đến bộ dạng ngốc tử vừa rồi của mình, cả người liền quẫn bách, mặt cũng đỏ lên.


"Ta có nghe cô cô nhắc về ngươi, ngươi là trưởng công chúa đúng không?"


"Ta đúng là trưởng công chúa, ngươi là ai? sao lại ở trong ngự hoa viên?" Thượng Quan Ngạn có chút tò mò về thân phận Lâm Vận, là người bình thường cũng không có gan đi dạo trong ngự hoa viên.


"Ta là Lâm Vận chất nữ của hoàng hậu, cũng là biểu tỷ của ngươi." Lâm Vận cười nói, nàng và Thượng Quan Thần bằng tuổi nhau, thực sự là biểu tỷ của Thượng Quan Ngạn.


Thượng Quan Ngạn cũng sớm nghe qua Lâm gia có một nữ nhân, dung mạo tuyệt mỹ, khuynh quốc khuynh thành, hôm nay gặp được quả thực là như vậy.


Hai người cứ như vậy mà thân thiết, Thương Quan Ngạn đối với Lâm Vận có một loại hảo cảm quá mức, vì tuổi còn nhỏ nàng vẫn chưa hiểu được thứ tình cảm này là gì, chỉ biết mình muốn thân cận với Lâm Vận, muốn ở chung với Lâm Vận.


Có khi các nàng còn cùng nhau chạy ra khỏi cung chơi, bị hoàng đế phát hiện bắt về, sau đó cùng khóc vờ vịt đáng thương cầu tha thứ, nhìn qua thì giống tỷ muội thân thiết bình thường.


Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt qua 3 năm, Thượng Quan Ngạn 16 tuổi, Lâm Vận 18 tuổi, Thượng Quan Thần 18 tuổi.


Hôm đó đúng lúc là đại thọ 60 tuổi của hoàng đến, cả nước cùng ăn mừng, náo nhiệt nhất là trong cung, giăng đèn kết hoa, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười.


Tối đó hoàng đế tại Nhân Hòa điện tiếp đãi hoàng thân quốc thích cùng văn võ bá quan, thân là hoàng tử hoàng nữ Thương Quan Thần cùng Thượng Quan Ngạn đều phải đi, mà Lâm gia lại là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, dĩ nhiên là có chỗ cho trọng thần gia chủ trong nhà.


"Vận Nhi!" vừa đến Nhân Hòa điện, Thượng Quan Ngạn liền nhìn về chỗ ngồi của Lâm gia Lâm Vận, thấy Lâm Vận nàng liền vui vẻ, đôi mắt sáng lên, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Lâm Vận.


"Không phải nói rồi sao gọi ta là biểu tỷ, không biết lớn nhỏ." Lâm Vận ngoài miệng quở trách Thượng Quan Ngạn, nhưng nét mặt lại cười nhu hòa, không có ý trách cứ.


"Vận Nhi chỉ lớn hơn ta 2 tuổi mà thôi, gọi biểu tỷ thì quá quen rồi." Thượng Quan Ngạn cười hắc hắc.


"Đã lâu không gặp, ngươi lại cao hơn một chút rồi." Lâm Vận đưa tay lên đo chiều cao của Thượng Quan Ngạn, phát hiện nàng sắp theo kịp mình rồi.


"Ta dĩ nhiên phải lớn thật nhanh, sau này phải cao hơn Vận Nhi, khi đó ta có thể bảo vệ Vận Nhi rồi." Thượng Quan Ngạn liền lập lời thề như đang nói.


"Được, sau này A Ngạn bảo vệ ta." Lâm Vận cười gật đầu nói.


Hai người chuyện trò một hồi, yến hội nhanh chóng bắt đầu, Lâm Vận thúc giục Thượng Quan Ngạn quay về vị trí của mình, Thượng Quan Ngạn sống chết không chịu đi, như tiểu hài tử chơi xấu ngồi ì một chỗ không đi, không ngồi bên cạnh Lâm Vận là không được, Lâm Vận không lay chuyển được nàng đành phải thỏa hiệp, cho nha hoàn lấy thêm bộ chén đũa, hai người cứ vậy ngồi chung.


Khi nhân vật chính của yến hội là hoàng đế ngồi vào chủ vị, hắn mới phát hiện bên cạnh thái tử Thượng Quan Thần thiếu một người.


"Ngạn Nhi đâu? hoàng đế hỏi.


"Phụ hoàng, ta ở đây." Thượng Quan Ngạn vội đứng dậy nói.


Hoàng đế nghe tiếng liền nhìn sang: "Ngạn Nhi, sao ngươi ngồi đó? sao không ngồi cạnh hoàng huynh ngươi?"


"Phụ hoàng, ta ngồi đây rất tốt, ta muốn ngồi chung với biểu tỷ Lâm Vận." Thượng Quan Ngạn cười nói với hoàng đến, nàng không sợ hoàng đế không đồng ý, hoàng đế rất sủng ái nàng, chút yêu cầu nhỏ này sao lại không đáp ứng chứ.


"Nếu cảm tình Ngạn Nhi cùng Vận Nhi tốt như vậy, vậy các ngươi ngồi chung cũng được a." quả nhiên, hoàng đế cũng không nói gì liền đồng ý.


"Tạ ơn phụ hoàng." Thượng Quan Ngạn thi lễ một cái sau đó liền ngồi xuống, vừa ngồi xuống nàng liền nghe thấy xung quanh có người lặng lẽ nghị luận chuyện liên quan đến Lâm Vận.


"Ta nghe nói trưởng nữ Lâm Vận của Lâm gia tương lai sẽ là thái tử phi a."


"Ngươi nghe ai nói? thái tử phi việc này không thể nói lung tung."


"Ai nha ~ ta không có nói lung tung, ngươi nhìn xem các cô nương nhà khác vừa 15, 16 tuổi đã gả đi rồi, nhưng trưởng nữ Lâm gia vẫn chưa gả đi, người cầu thân không ít, nàng vẫn không đồng ý, còn thái tử cũng chưa vị thú, hơn nữa qua tầng quan hệ với hoàng hậu, thì kết quả hai người này không phải rõ ràng rồi sao."


"Ngươi nói vậy, hình như là đúng rồi...."


"Nhưng mà, thái tử cũng có phúc thật, trưởng nữ Lâm gia này có thể nói là khuynh quốc khuynh thành đại mỹ nhân, cưới nàng làm thái tử phi là hưởng phúc rồi."


"Đúng vậy, đúng vậy, đến cả ta cũng có chút hâm mộ a."


...


"Hừ!" đang lúc dùng bữa Thượng Quan Ngạn nghe xong những lời này liền hừ lạnh một tiếng, buông đũa xuống, trong lòng nàng không biết vì sao nghe được những lời này lại tức giận.


"A Ngạn ngươi làm sao vậy?" Lâm Vận thấy Thượng Quan Ngạn sắc mặt quái lạ liền buông đũa xuống, lo lắng nhìn Thượng Quan Ngạn,"trong người khó chịu sao?"


"Ta không sao, chỉ là tâm tình không tốt thôi." Thượng Quan Ngạn lắc đầu nói mình không sao.


"Đừng buồn nữa, hôm nay là đại thọ 60 của thánh thượng, nên vui mới phải, sao lại để mặt xị được, cười một cái đi a." Lâm Vận không biết vì sao Thượng Quan Ngạn không vui, nhưng cũng vẫn hống nàng.


Thượng Quan Ngạn thực sự cười không nổi, vì vậy liền nhìn Lâm Vận ngoài cười trong không cười nhếch mép một cái, nụ cười kia quả thực so với khóc còn khó coi hơn, kết quả lại khiến Lâm Vận che miệng cười khẽ.


"A Ngạn bộ dạng này của ngươi so với hắc bạch vô thường còn khó coi hơn." Lâm Vận cười xong thì đưa tay véo véo khuôn mặt của Thượng Quan Ngạn.


"Vậy ngươi còn cười ta...." Thượng Quan Ngạn bị chọc cười liền ủy khuất lầm bầm.


"Được rồi, được rồi, là lỗi của ta, ta bồi tội với ngươi được chưa." Lâm Vận liền hống Thượng Quan Ngạn, tiểu tổ tông này mà giận thì đúng là khó hầu, vẫn nhân lúc này hống nhanh cho xong a.


Thượng Quan Ngạn bĩu môi không để ý đến Lâm Vận, nàng cũng đâu dễ lừa như vậy a.


Lâm Vận biết nàng đang dỗi, liền tự tay cầm một khối bánh ngọt đưa lên miệng nàng, ôn thanh nói: "A Ngạn ngoan, ăn khối bánh ngọt này thì sẽ vui vẻ a."


Thượng Quan Ngạn trong lòng kỳ thực đã sớm không còn giận, chỉ là nét mặt không chịu hạ xuống mà thôi, cái này cũng cấp cho Lâm Vận bậc thang, nàng liền nghe lời há miệng ăn miếng bánh ngọt, trong miệng còn đầy bánh nên giọng nói nghe ồ ồ không rõ: "Nếu Vận Nhi đã nói như vậy, ta không giận nữa a."


Thượng Quan Ngạn trong lúc nói chuyện đầu lưỡi vô tình chạm vào ngón tay Lâm Vận, mềm mại trơn trượt, xốp xốp. Cảm từ trên tay truyền đến, khiến thân thể Lâm Vận khẽ run, nàng vội rút tay về nhìn Thượng Quan Ngạn đang ăn bánh ngọt, không có gì kỳ lạ, trong lòng thở dài một hơi, cúi đầu nhìn ngón tay bị liếm, ánh mắt nàng liền u ám.


Yến hội rất long trọng mà còn kéo dài, đối với Thượng Quan Ngạn tính tình hoạt bát thực sự là dày vò, nên ánh mắt nàng khẽ động liền kéo Lâm Vận chạy lén chạy ra ngoài.


"A Ngạn người muốn làm gì?" Lâm Vận bị Thượng Quan Ngạn kéo đi liền hỏi, "chúng ta lén chạy ra ngoài như vậy không tốt a?"


"Ngươi theo ta là được." Thượng Quan Ngạn quay đầu cười thần bí, "ta dẫn ngươi đi xem một thứ."


Lâm Vận để Thượng Quan Ngạn tùy ý kéo mình đi, nàng theo Thượng Quan Ngạn đến một thành đài cao trong hoàng cung.


"Dẫn ta đến đây làm gì?" Lâm Vận nhìn xung quanh cũng không thấy gì đặc biệt, ngẩng đầu lại nhìn thấy nụ cười thần bí của Thượng Quan Ngạn.


"Hôm nay trong kinh thành có hội pháo hoa, trong cung tường cao che hết không thấy được, chỉ có chỗ này mới có thể thấy rõ được."


Đùng! đùng! đùng!


Lời Thượng Quan Ngạn vừa nói xong thì pháo hoa đã nổ lên trời cao, ánh quang mang pháo hoa sáng ngời chiếu lên nụ cười rực rỡ của Thượng Quan Ngạn khiến lòng Lâm Vận mê đắm.


"Thế nào? đẹp không?!" Thượng Quan Ngạn cười nói.


"Ừm, đúng là rất đẹp." Lâm Vận từng bước đến gần Thượng Quan Ngạn, từng bước càng đến càng gần.


Thượng Quan Ngạn nhìn Lâm Vận từng bước đến gần mình, không lùi lại, cứ vậy đứng đó nhìn, chờ đến Lâm Vận đến gần thì nhịp tim cũng tăng nhanh khó hiểu.


Lâm Vận đến trước mặt Thượng Quan Ngạn, thoáng cúi đầu, dựa lên trán Thượng Quan Ngạn, mũi kề nhau, bốn mắt nhìn nhau.


"Ta cảm thấy A Ngạn ngày càng xinh đẹp." pháo hoa tuy đẹp, nhưng cũng không sánh bằng ngươi.


Khí tức ấm áp phun trên mặt, hô hấp đan xen, tim mãnh liệt đập, Thượng Quan Ngạn như mê muội hai tay ôm cổ Lâm Vận, đầu ngón chân nhỏ bé điểm, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người đó.


Thân thể Lâm Vận run lên, cảm thụ được đôi môi mềm lạnh của Thượng Quan Ngạn dán chặt vào môi mình, cảm giác rất kỳ diệu, vô cùng thoải mái, càng muốn nhiều hơn.


Ý nghĩ vừa sinh ra, Lâm Vận liền hành động, đưa tay đè chặt sau gáy Thượng Quan Ngạn, cạy răng Thượng Quan Ngạn ra, đưa lưỡi qua, tiến sâu vào nụ hôn hơn.


Khác với bề ngoài trầm tĩnh ôn nhu, từ trong xương thịt thì Lâm Vận là một người vô cùng bá đạo.


Vừa hôn xong, cả hai không nói gì nhìn nhau, pháo hoa rực rỡ quang mang ấn lên con ngươi sáng lạn đầy màu sắc của các nàng.


Cái hôn này tiếp tục, trong lòng cả hai không nói nhiều cũng đã hiểu, chỉ là đôi bên không nói, tất cả cũng không cần nói lời nào.


Từ đại thọ 60 của hoàng đế đến nay, quan hệ của Thượng Quan Ngạn cùng Lâm Vận tiến gần hơn, hai người thường xuyên dính nhau, như hình với bóng. Người ngoài thì nghĩ là tỷ muội tình thậm, nhưng lại không hiểu được tình cảm của hai người là tình yêu.


Một hôm, Lâm Vận tiến cung bái kiến hoàng hậu, kỳ thực là đến tìm Thượng Quan Ngạn.


"Vận Nhi, gần đây tiến cung ngươi có phải hơi cần mẫn rồi quá không?" Thượng Quan Ngạn hỏi.


Lúc này Lâm Vận đang cùng Thượng Quan Ngạn ngồi trong lương đình ngự hoa viên thưởng trà ăn bánh ngọt, nha hoàn đều bị hai người họ đuổi đi, mà lúc này cũng không có ai qua đây.


"Ta đây cần mẫn như vậy là vì ai chứ." Lâm Vận liếc Thượng Quan Ngạn một cái.


"Vận Nhi của ta tốt nhất." Thượng Quan Ngạn cười hì hì ghé sát vào Lâm Vận, tựa lên người Lâm Vận cọ cọ, nàng rất thích như hiện tại không cố kỵ điều gì mà dựa lên người Lâm Vận, chóp mũi đều là mùi vị của Lâm Vận khiến cho nàng thư thái.


Lâm Vận cũng thích cùng Thượng Quan Ngạn gần gũi như vậy, nàng đưa tay sờ khuôn mặt anh khí của Thượng Quan Ngạn không mất đi nhu hòa, không kiềm hãm được liền hôn lên.


Thượng Quan Ngạn hơi ngẩng đầu, tiến lên đón nhận nụ hôn của Lâm Vận, tình si triền miên.


"Các ngươi đang làm gì vậy?!"


Trong lúc hai người đang hôn mê say, liền có tiếng hét lớn vang lên, hoảng sợ cả hai nhanh chóng tách ra.


Thượng Quan Ngạn ngẩng đầu liền khuôn mặt cùng mình có 7 phần tương tự càng thêm cương nghị, lúc này chủ nhân bộ mặt đó đang tức giận nhìn các nàng.


"Hoàng, hoàng huynh..."


Đúng vậy, người đến chính là thái tử ca ca của Thượng Quan Ngạn hắn là Thượng Quan Thần, vốn hắn muốn tìm Thượng Quan Ngạn có chuyện cần bàn, tìm trong hành cung không thấy liền ra ngoài tìm, nào ngờ hắn lại thấy được một màn khiếp sợ như vậy.


"Các ngươi vừa rồi đang làm cái gì?" hắn chỉ hy vọng vừa rồi mình hoa mắt, đều này thực sự khiến người ta khó tin được.


"Ta..." Thượng Quan Ngạn bị Thượng Quan Thần hỏi căn bản không biết nói gì.


Lâm Vận cũng cúi đầu trầm mặc, chuyện của hai người tuyệt đối không thể để thế gian biết, nếu bị phát hiện sợ là lành ít dữ nhiều.


"Ta hỏi các ngươi vừa rồi đang làm gì?! Ngạn Nhi, ngươi nói đi a!" nhìn phản ứng của hai người, Thượng Quan Thần càng khẳng định phỏng đoán của hắn.


"Hoàng huynh, ta cùng Vận Nhi là thật tâm! Ta..."


"Hoang đường! nữ tử cùng nữ tử sao có thể kết hợp được, tự cổ âm dương mới là thiên đạo, các ngươi lại làm ngược lại, quả thực hoang đường!" Thượng Quan Thần cắt lời Thượng Quan Ngạn, cả giận nói.


"Hoàng huynh, tình cảm không phân biệt nam nữ, nếu ngươi biết cảm nhận được cảm giác thích một người, ngươi sẽ không nói như vậy!"


"Câm miệng! ta không tranh luận vấn đề tình cảm với ngươi." Thượng Quan Thần đưa tay chỉ Lâm Vận, lãnh đạm nói, "chuyện của ngươi và Lâm Vận ta sẽ không nói với ai, nhưng ta sẽ không để các ngươi tiếp tục sai quấy nữa. ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng tứ hôn ta với Lâm Vận, ngươi sớm chặt đứt ý niệm này đi."


Lâm Vận nghe xong toàn thân run lên, nàng không muốn gả cho Thương Quan Thần, cho dù hắn là ca ca của Thượng Quan Ngạn, nàng cũng không cần, nàng không yêu Quan Thần, nàng yêu chỉ có Thượng Quan Ngạn.


"Hoàng huynh ngươi không được làm như vậy, ngươi không thể bức Lâm Vận gả cho ngươi." Thượng Quan Ngạn bắt

Bình Luận (0)
Comment