Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 89

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Chương 89: Nữ thần Băng Tuyết


Nhu Thanh vừa hành động, quay đầu nhìn về phía Ngôn Âm nơi phát ra tiếng kêu.


Những người khác cũng nhao nhao quay đầu nhìn Ngôn Âm, không rõ vì sao Ngôn Âm đột nhiên lại lên tiếng gọi Nhu Thanh.


"Đại trưởng lão, có thể để hỗn độn yêu thú cho ta đối phó không?" Ngôn Âm nhìn Nhu Thanh nói.


"Ngươi nói cái gì?" nghe vậy, Nhu Thanh không dám tin chớp mắt một cái, hỗn độn yêu thú này thực lực cao hơn Ngôn Âm nhiều, để Ngôn Âm đối phó căn bản không khác gì chịu chết.


"A Âm, đừng quậy." Y Mặc kéo tay Ngôn Âm lại, mặc kệ Ngôn Âm xuất phát từ mục đích gì muốn đối phó với hỗn độn yêu thú, nhưng đối với nàng mà nói, nàng sẽ không để Ngôn Âm qua đó.


"Ta không có nháo, ta thực sự nghiêm túc, đại trưởng lão để ta đi đối phó hỗn độn yêu thú a." Ngôn Âm không để ý Y Mặc khuyên căn, ngữ khí kiên định.


"Ngôn Âm ngươi đừng làm loạn thêm, thực lực hỗn độn yêu thú ngươi không thể đối phó được." Thiên Nhất hiển nhiên cũng cảm thấy việc này của Ngôn Âm không thỏa đáng.


"Ngôn sư muội thực lực của ngươi không đánh lại được hỗn độn yêu thú đâu, đừng có đùa như vậy nữa." Chung Ly Ngạo nhìn thoáng qua Ngôn Âm nói.


"Ta không có nói đùa, ta nói là nghiêm túc." Ngôn Âm nắm chặt Thanh Hàn kiếm trong tay, sắc mặt bình tĩnh không giống nói đùa.


Thiên Nhất cùng Chung Ly Ngạo bị Ngôn Âm cường thế nhất thời không thể nói được.


"Ngươi có chắc không?" lúc này Nhu Thanh lên tiếng.


"Có." Ngôn Âm nhìn thẳng Nhu Thanh gật đầu.


"Cho ngươi một khắc, nếu như sau một khắc ngươi vẫn không giải quyết được, thì nhanh chóng lui về cho ta, hiểu chưa?" Nhu Thanh chỉ một ngón tay ra nói.


"Vậy là đủ rồi." Ngôn Âm tự tin cười, dưới chân điểm một cái, nâng kiếm hướng về hỗn độn yêu thú trên không trung phóng đến.


Y Mặc nhìn thân ảnh Ngôn Âm xông lên ánh mắt liền tối lại, Lôi Minh kiếm trong tay tựa hồ như đang run lên.


Ngôn Âm một hơi vọt đến trước mặt hỗn độn yêu thú, vận đủ linh lực chém xuống một kiếm, linh lực chấn động, tựa hồ không khí xung quanh cũng bị chém ra.


"Grừ!" hỗn độn yêu thú không ngờ sẽ có người quang minh chính đại xông đến, chỉ lơ là một chút liền bị Ngôn Âm chém, trước ngực rách một đoạn lớn, máu phun ra, nó đau đớn kêu gào.


Một kích thành công Ngôn Âm liền thu kiếm lui về sau một chút, kéo khoảng cách với hỗn độn yêu thú.


Là người tu tiên Nguyên Anh kỳ, thì với tu vi thực lực bản thân cũng có thể lơ lửng trên không trung, cho nên Ngôn Âm vẫn có thể đối mặt với hỗn độn yêu thú trên không trung.


"Là ngươi." hỗn độn yêu thú sau đó liền phản ứng nhìn người đối diện chém mình bị thương, phát hiện lại là Ngôn Âm, nhất thời lông trên người nó liền xù lên, ánh mắt hung ác.


Nó nhớ đến trước đây vì nữ nhân này mới khiến nó bị bắt đến Thiên Ma giáo, cho nên hiện tại bị Thiên Ma giáo và làm việc cho Thiên Ma giáo.


"Thực sự đã lâu không gặp, hỗn độn yêu thú." Ngôn Âm cầm kiếm đứng trên không trung.


Hỗn độn yêu thú nhìn Ngôn Âm cười khà khà, tiếng cười điên cuồng quỷ dị, khiến người ra rợn đến tận xương.


"Thiên đường có lối ngươi không vào, địa ngục không cửa ngươi lại đến, hôm nay ta sẽ giết ngươi báo thù cho lần trước."


"Cái này nói cũng khó à nha..." Ngôn Âm không để ý cười cười, "không chừng hôm nay chính là ngày chết của ngươi đó."


Hỗn độn yêu thú không nói, khí thế hung hăng đánh về phía Ngôn Âm, muốn xé nát Ngôn Âm.


Thực lực hỗn độn yêu thú mạnh lên, lẽ nào thực lực Ngôn Âm không mạnh hơn được?


Hỗn độn yêu thú vẫn là xem thường Ngôn Âm quá mức, tuy nói Ngôn Âm không quá lợi hại, thế nhưng tu vi Nguyên Anh kỳ cũng phải là ngồi không.


Ngôn Âm cúi người tránh thoát công kích, lập tức xoay người một kiếm đâm về bụng hỗn độn yêu thú, tốc độ xuất kiếm chỉ để lại tàn ảnh, xoạt một tiếng Thanh Hàn kiếm đâm vào bụng hỗn độn yêu thú.


"Chết tiệt." hỗn độn yêu thú đau đớn nổi giận lên tiếng, lưng nó lắc một cái thối lui, nhưng tu vi của nó so với Ngôn Âm vẫn cao hơn, bị thua thiệt dĩ nhiên là phải trả lại, nó chợt quất đuôi về phía hông Ngôn Âm.


Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng Ngôn Âm bị quất trúng, đau đến nàng hít một hơi khí lạnh, bất quá nàng cũng không khinh xuất, liền lui về sau kéo dài khoảng cách.


Ngôn Âm đứng vững người đưa tay sờ hông, liền cảm nhận một mảng ấm áp, xòe bàn tay vừa nhìn đến là vết đỏ thẫm.


Hỗn độn yêu thú đối diện nhìn thấy Ngôn Âm bị thương liền cười khà khà, biểu tình khát máu lộ ra, nó hiển nhiên đang nhìn ngó máu của Ngôn Âm.


Ánh mắt Ngôn Âm tối lại, mím chặt môi, tuy vết thương bên hông không lớn, nhưng có chút sâu, đều này hiển nhiên không phải dấu hiệu tốt.


Ông ~


Đột nhiên, Thanh Hàn kiếm trong tay nàng chấn động, tản mát ra một trận hàn khí.


Ngôn Âm có chút giật mình nhìn về phía Thanh Hàn kiếm trong tay, nàng cảm nhận được rõ ràng cái lạnh thấu xương Thanh Hàn kiếm truyền đến tay, trong đó còn kèm theo phẫn nộ không thể áp chế được.


[Ngôn Âm, lực lượng bản vương tùy ngươi điều động, cần phải để bản vương giết con yêu thú trước mắt này.]


Âm thanh Tuyết nữ xuất hiện trong đầu, mang theo tức giận cùng lãnh ý không gì sánh kịp.


[Trong cơ thể con yêu thú này có rất nhiều tinh khí con dân bản vương, nhất định là nó cắn giết con dân bản vương để hút tinh khí đề thăng tu vi.]


[Được, ta sẽ giết hắn.]


Ngôn Âm đáp ứng yêu cầu Tuyết nữ.


Một giây kế tiếp, trong cơ thể Ngôn Âm liền xông phá ra một nguồn linh lực bá đạo khổng lồ.


Cổ linh lực này xuất hiện không chỉ khiến thực lực Ngôn Âm tăng vọt, thậm chí còn làm cho bề ngoài của Ngôn Âm xảy ra biến hóa lớn.


Chỉ thấy Ngôn Âm vốn một đầu tóc đen liền biến thành băng lam, đôi mắt đen cũng biến thành băng lam, trong con người tựa hồ đang có Băng Tuyết kỳ lân rống giận.


Hỗn độn yêu thú thấy Ngôn Âm đột nhiên bạo phát linh lực cường đại ra ngoài, sợ đến lui về sau vài bước, ánh mắt di chuyển, nó đang suy nghĩ có nên chạy trốn hay không, bởi vì khí thế hiện tại của Ngôn Âm quá cường đại, nó căn bản đánh không lại, chỉ có thể bị đàn áp.


Đám người bên dưới cũng thấy được trên không trung có biến hóa, điều khiếp sợ khi thấy Ngôn Âm đột nhiên biến hóa.


"Đó là Ngôn sư muội?" Chung Ly Ngạo có chút giật mình nhìn trên bầu trời là thân ảnh màu làm.


"Từ khuôn mặt cùng y phục nhìn qua là Ngôn Âm, chỉ là nàng sao lại có linh lực mạnh mẽ như vậy?" Thiên Nhất cũng khiếp sợ với biến hóa của Ngôn Âm.


"Linh lực cường đại của Ngôn Âm cũng khiến tim ta đập nhanh hơn, chỉ sợ đến cả ta hiện tại cũng không phải đối thủ của Ngôn Âm..." Nhu Thanh nhìn Ngôn Âm trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, thực không biết ta nên cảm thán hậu sinh khả úy hay nên nói mình già rồi...


Ánh mắt Y Mặc vừa tối đi, A Âm hình như có việc gạt ta a...


Vù!


Hỗn độn yêu thú thấy tình huống không ổn, định xoay người bỏ chạy, nhưng Ngôn Âm sao có thể buông tha cho nó, giơ Thanh Hàn kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào hỗn độn yêu thú, một đạo linh lực xanh lam bắn ra, trực tiếp xuyên thủng ngực nó, làm vỡ tim nó, một mảng lớn máu đỏ phun vung vãi.


"Khục khục." hỗn độn yêu thú phun một ngụm máu, không dám tin quay đầu nhìn sắc mặt trong trẻo lạnh lùng của Ngôn Âm, nàng dĩ nhiên dùng linh lực giết ta trong nháy mắt.


"Ngươi nghiệp chướng quá nhiều, xuống địa ngục nhận tội đi." Ngôn Âm thu hồi kiếm, mắt lạnh nhìn hỗn độn yêu thú từ trên không trung rớt xuống.


Grừ Grừ.


Mất đi thủ lĩnh bầy ma thú như kiến mất đầu, không có trật tự, bắt đầu đấu đá lung tung, công kích rối loạn, đến cả đồng bọn cũng đánh nhau.


Ngôn Âm đứng trên không trung cúi đầu nhìn thoáng qua đám ma thú triệt để điên loạn, âm thành thở dài một tiếng truyền âm nói với Tuyết nữ.


[Tuyết nữ, đám ma thú kia...]


Trong đầu hồi lâu không có tiếng đáp lại, Ngôn Âm cũng không gấp, nàng biết trong lòng Tuyết nữ không dễ chịu, vì chỗ này đám ma thú đó hơn tám mười phần đều là con dân của nàng.


[ Ngươi... động thủ đi...] trầm mặc hồi lâu, âm thanh Tuyết nữ vô lực truyền đến.


[Xin lỗi.... nhưng vì tu tiên giới ta chỉ có thể động thủ...]


[Không sao đâu, đây cũng là giúp chúng nó giải thoát... chớ do dự, động thủ đi.]


Nói xong câu đó Tuyết nữ cũng không lên tiếng nữa.


Ngôn Âm khẽ thở dài, có chút thông cảm với Tuyết nữ, nhưng cũng không thể vì nỗi đau mà nàng thu tay được.


Dưới chân khẽ động, Ngôn Âm xoay người liền xuất hiện trước đàn ma thú hơn ngàn con, nàng đứng ở giữa đám ma thú.


"Tất cả mọi người lui về sau ta." Ngôn Âm hô to một tiếng dùng linh lực khuếch đại âm thanh, âm thanh vang dội toàn bộ bầu trời.


Tất cả mọi người sửng sốt, lập tức liền phản ứng, bọn họ đều thấy được Ngôn Âm đứng trong đám ma thú, có người còn nhận ra Ngôn Âm chính là người vừa rồi trên không trung nhất chiêu giết chết hỗn độn yêu thú.


"Là nàng, nhất chiêu giết chết hỗn độn yêu thú."


"Đúng là nàng, nàng đứng trong đám ma thú muốn làm gì?"


"Nàng không phải là muốn một mình đối phó hơn ngàn con ma thú chứ?"


"Nàng lợi hại như vậy, nhất định là dùng chiêu lớn, chúng ta mau lui lại, miễn cho bị ngộ thương."


...


Mọi người ngươi một câu ta một câu thảo luận chuyện Ngôn Âm, bất quá động tác cũng không chậm, nhao nhao thối lui đến sau Ngôn Âm.


Ngôn Âm thấy tất cả mọi người thối lui ra sau mình, lúc này mới hành động, nàng giơ kiếm trong tay chỉ lên trời cao, mái tóc màu lam tung bay, đôi mắt màu lam vì tụ tập linh lực mà trở nên càng thâm thúy lạnh lẽo.


Keng!


Thanh Han kiếm phát ra một tiếng vang lanh lảnh, hàn khí với mắt trần có thể nhìn thấy từng vòng sóng lượn tản ra ngoài, không khí chung quanh liền trở nên lạnh như băng, ma thú chung quanh cảm nhận được cổ lạnh lẽo đó liền lui về sau.


Grừ!


Một tiếng rống tựa như rồng nhưng không phải rồng, tựa như phượng nhưng không phải phượng từ trên người Ngôn Âm vang lên, thẳng vọt lên trời cao, khiến tinh thần mọi người run lên.


Chỉ thấy phía sau Ngôn Âm tựa hồ xuất hiện một con cự thú bộ dáng như kỳ lân, không giận tự uy, khiến người ta liếc mắt tim cũng đập nhanh.


"Đó là... kỳ lân?" Chung Ly Ngạo trố mắt nhìn kỳ lân sau lưng Ngôn Âm.


"Băng Tuyết kỳ lân, đó là người thủ hộ linh vực băng tuyết, Băng Tuyết kỳ lân." Nhu Thanh là đại trưởng lão kiến thức rộng rãi, vừa nhìn một cái liền nhận ra sau lưng Ngôn Âm đó không phải là kỳ lân thông thường, bất quá khi nàng nhận ra thì trong lòng càng thêm khiếp sợ hơn rồi.


Ông ~


Một nguồn linh lực bá đạo lấy Ngôn Âm làm trung tâm khuếch tán ra, nháy mắt đóng băng tất cả ma thú dưới mặt đất, có ma thú thậm chí còn đang nghe răng trợn mắt cắn xé với ma thú khác đều bị đông thành băng.


Nguyên bản tiếng gào thét ồn ào cũng trở nên tiêu điều chung quanh cũng yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng gió lạnh nhè nhẹ thổi, cùng âm thanh hít khí lạnh khiếp sợ của mọi người.


Bọn họ không dám tin nhìn Ngôn Âm trước mặt, ánh mắt từ khiếp sợ dần chuyển thành cuồng nhiệt cùng hưng phấn.


"Trời ơi! nàng một mình giải quyết hết tất cả ma thú."


"Đây chính là ngàn con ma thú a, nàng dĩ nhiên một mình giải quyết."


"Tu vi nàng rốt cuộc cao bao nhiêu a, trời ơi."


"Nữ thần, đây quả thực là nữ thần Băng Tuyết."


"Cái này giống như nữ thần Băng Tuyết đến trái đất, nàng cứu mọi người chúng ta."


"Là nữ thần đã cứu chúng ta, nữ thần muôn năm."


...


Mọi người lúc đầu nhìn thấy hơn ngàn con ma thú vây công thì đã rơi vào trạng thái bất lực, thậm chí còn tuyệt vọng, nhưng Ngôn Âm xuất hiện nàng còn phát công kích cứu bọn họ, như là đột nhiên rực rỡ xuất hiện chiếu sáng mọi người.


"Haiz,..." Ngôn Âm thu hồi Thanh Hàn kiếm, thở ra một hơi, tuy một chiêu này có linh lực cường đại của Tuyết nữ là tiêu hao, nhưng chiêu số đối với thân thể của nàng cũng chịu đựng không nhỏ.


Nàng quay đầu nhìn mọi người hoan hô, mỉm cười, vốn là lần này mọi người còn định ôm ý nghĩ đồng quy vu tận cùng ma thú đối chiến, hiện tại có thể toàn bộ sống sót, đã là kết quả tốt nhất rồi, mặc dù có vài người bị thương nhưng so với bỏ mạng cũng đã tốt rồi.


[Tuyết nữ, xin lỗi, khiến con dân ngươi chịu khổ.] Ngôn Âm âm thầm xin lỗi Tuyết nữ trong đầu, lần này không chỉ mượn lực lượng của Tuyết nữ, thậm chí còn dùng cổ lực lượng đó đối phó với con dân Tuyết nữ, trong lòng nàng cũng có nhiều băn khoăn.


[Không cần nói xin lỗi, bản vương đã nói qua với ngươi rồi làm vậy cũng là do bất đắc dĩ, huống chúng đã thành ma thú không còn lý trí, sống cũng thống khổ, ngươi làm vậy cũng coi như giúp chúng giải thoát.] Tuyết nữ bình thản âm thanh không gợn sóng truyền đến, Ngôn Âm có nghe cũng không hiểu được tâm tình của Tuyết nữ, bất quá nàng cũng không nói nhiều, trong khoảng thời gian này cũng nên để Tuyết nữ một mình suy nghĩ.


Thả lỏng người, Ngôn Âm đến bên cạnh đám người Y Mặc, lực lượng mượn từ Tuyết nữ cũng bỏ xuống, tóc cùng mắt khôi phục về nguyên dạng màu đen.

Bình Luận (0)
Comment