Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 2

Kiếp trước, Hàn Vân Nhược mặc dù là nữ nhi võ tướng, bất quá đối với cưỡi ngựa bắn cung rất không có thiên phú. Càng không nói bản thân nàng là một cái nữ tử, học cưỡi ngựa bắn cung cũng không thể dùng, cho nên đối với việc cưỡi ngựa, nàng bất quá chính là một kẻ không biết cái gì.

Lúc này, Hàn Vân Nhược vận một bộ y phục cưỡi ngựa màu vàng thêu kim long, trên lưng đeo một bộ cung tiễn, tay cầm một cái trường tiên, nhìn qua dáng vẻ cũng có mấy phần khí phách, bật quá nhìn lại giống nữ nhi nhu nhược hơn.

Hàn Dạ nhìn Hàn Vân Nhược, ánh mắt lướt qua một mạt nghi ngơ, bất quá rất nhanh bị hắn che dấu đi. Nhìn Hàn Vân Nhược còn đứng ngẩn người, Hàn Dạ không hài lòng nói: “Còn không lên ngựa? Có phải hoàng thượng gần đây lười nhác không tập luyện?”

“Không có, ta tập rất chăm chỉ a!” Hàn Vân Nhược lập tức nói. Lời này quả thực cũng không phải nói dối. Nguyên chủ ngoài mỗi sáng sau khi thượng triều đều sẽ theo thái phó học tứ thư ngũ kinh, đến buổi chiều nhất định đến luyện mã trường, mặc dù thành tích không tốt, nhưng chăm chỉ có thừa, ngay cả thời điểm ngã ngựa chấn kinh cũng không dám lơ là. Này không phải là đam mê, chẳng qua là sợ bị hoàng thúc trách phạt.

Hàn Dạ người này lớn lên trong quân, cứng rắn khô khan, chỉ cần Hàn Vân Nhược không làm đúng ý, nhất định sẽ bắt nàng đứng tấn hai canh giờ, bất kể đông hay hạ, cho nên, nguyên chủ đối với Hàn Dạ là nhất nhất tuân theo.

Dưới ánh mắt uy hiếp của Hàn Dạ, Hàn Vân Nhược chậm rì rì leo lên lưng ngựa. Con ngựa mà nàng cưỡi so với còn ngựa của Hàn Dạ thì kém hơn nhiều, này căn bản là do Hàn Vân Nhược sợ ngựa hung hãn, cho nên cố tình chọn một con ngựa bề ngoài thấp bé lại ngoan ngoãn, cho dù bị ngã cũng không đau.

“Ngươi trước cưỡi ngựa hai vòng, nhắm bắn vào bia.” Hàn Dạ cũng không vội lên ngựa, yên lặng đứng bên cạnh hắc mã, nhàn nhạt nói.

Hàn Vân Nhược cơ hồ không dám chậm trễ, dựa theo nguyên chủ kĩ năng đem roi vung ra. Roi kia quất vào mông ngựa không nặng không nhẹ, con ngựa lập tức lao về phía trước, tốc độ cũng không phải chậm.

Bất quá trong mắt, Hàn Dạ, này tốc độ quả thực không đáng để trong mắt.

Cưỡi ngựa một lúc, đám thái giám đã đem bia cắm đầy bên đường chạy. Hàn Vân Nhược vẻ mặt đau khổ nhìn bia, lại cảm thấy sau lưng có một đôi mắt chăm chú truyền tới, vẫn là miễn cưỡng rút ra mũi tên đem đặt vào dây cung, dụng hết mười phần sức lực bắn ra.

Mũi tên dưới lực đẩy mạnh mẽ lao vào không khí, thẳng tắp tạo thành một đường vòng cung.

….

Mũi tên như thế nào ngay cả bia ngắm cũng không vào?

Hàn Vân Nhược chạy qua nơi Hàn Dạ đứng, thấy hắn sắc mặt âm trầm, trong lòng lập tức lộp bộp, sợ hãi đem roi đánh mạnh, sợ chậm một giây liền bị nam nhân kia túm lấy phạt roi.

“Cẩn thận!” Hàn Vân Nhược không chú ý lực đạo, một roi kia đánh xuống quyết tuyệt, con ngựa bị đau lập tức hí dài một tiếng, không ngừng lao về phía trước, tốc độ so với khi nãy cơ hồ nhanh hơn ba lần. Hàn Vân Nhược chỉ kịp nghe thấy một tiếng hô lo lắng của Hàn Dạ, con ngựa đã phi thẳng đến rào chắn luyện mã trường, dáng vẻ sống chết lao lên.

Hàn Vân Nhược vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình trạng này, chỉ có thể hoảng hốt ghìm dây cưỡng. Bất quá con ngựa lúc này giống như lên cơn điên, không hề chịu qua sự không chế của nàng, càng kéo càng chạy hăng, ước chừng chỉ trong chớp mắt liền đem nàng lao vào rào chắn, đồng quy vu tận.

“Vân Nhược, nắm tay hoàng thúc.”

Bên tai vang lên thanh âm vội vã, Hàn Vân Nhược hoảng hốt quay đầu, liền nhìn thấy Hàn Dạ cưỡi hắc mã chạy đến gần sát. Hàn Vân Nhược cũng không nghĩ nhiều, lập tức tóm lấy cánh tay Hàn Dạ đưa qua. Nàng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng kéo qua, rất nhanh thân thể nàng liền rơi vào lồng ngực dày rộng. Nàng lúc này cũng không dám buông lỏng, lập tức ôm chặt lấy eo  nam nhân, cả người ghé sát, chỉ sợ một giây sau không cẩn thận sẽ bị ngã khỏi lưng ngựa.

Hàn Dạ cũng không quản động tác không hợp lẽ của nàng, mắt thấy hắc mã sắp đâm vào rào chắn, hắn dùng tay đem dây cương giữ chặt, hắc mã lập tức hí dài một tiếng, đem hai chân giơ lên trời, cơ hồ muốn đem hai người hất ngã xuống đất.

“A!” Thân thể Hàn Dạ theo quán tính ngã ngược xuống dưới, Hàn Vân Nhược cảm thấy thân thể chao nghiêng, lập tức càng siết chặt eo nam nhân, nhắm chặt hai mắt.

May mắn Hàn Dạ người này quen thuộc nhất chính là cưỡi ngựa,  mà hắc mã kia cũng là con ngựa theo Hàn Dạ từ chiến trường trở về,  lúc này kinh hách cũng không làm loạn,  sau khi hí dài một tiếng liền ổn định lại, trong gang tấc tránh được việc đâm vào rào chắn.

Lại nói đến con ngựa của Hàn Vân Nhược lúc này đac sớm đâm vào rào chắn.  Lấy tốc độ phi nước đại của nó,  sau khi đâm vào tường chắn,  con ngựa liền ngã xuống đất,  máu tươi từ đầu nó chảy xuống cát trắng bên dưới,  nhuốm đỏ một mảnh luyện mã trường.

Hàn Dạ nhìn tới cảnh tượng này,  ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo. Con ngựa lựa chọn cho hoàng đế ôn hoà,  cho dù xuống tay thật nặng cũng không có khả năng mất đi khống chế,  tự lao mình vào rào chắn như vậy. Suy cho cùng,  nhất định là có kẻ động tay động chân với ngựa,  cho nên con ngựa mới nửa đường phát cuồng,  cuối cùng đâm đầu mà chết.

Hàn Dạ đương muốn xuống ngựa kiểm tra,  lại phát hiện trong ngực còn có một cái vật trang trí hình người.  Hàn Vân Nhược lúc này toàn thân dán đến trên người hắn, hắn thậm chí có thể cảm nhận được thân thể hoàng đế đang phát run,  cánh tay hận không thể siết chặt thêm chút nữa.

Hàn Dạ không khỏi thở dài,  vỗ vỗ đầu tóc rối loạn của hoàng đế,  bất đắc dĩ nói: "Được rồi,  không còn nguy hiểm nữa."

Hàn Vân Nhược vẫn còn đang trong cơn sợ hãi,  cũng không ý thức được tình thế biến chuyển.  Khi nghe được lời này,  nàng cũng không buông tay ra,  cái đầu nhỏ hơi ngẩng lên nhìn quanh,  phát hiện cảnh vật quả thực dừng lại,  lúc này tay nàng mới buông lỏng một chút,  nâng mắt nhìn nam nhân trước mắt.

"Hoàng thúc không sao chứ?"

"Ta có thể bị làm sao?" Hàn Dạ nhướn mày,  đáy lòng chậm rãi chảy qua một dòng nước ấm.  Bất quá trên mặt hắn không có bao nhiêu biểu cảm, trầm giọng nói: "Bệ hạ trở về trước đi,  việc này ta sẽ điều tra rõ."

Hàn Vân Nhược nghe hắn nói, lúc này mới miễn cưỡng buông tay. Bất quá vừa dịch ra thân thể,  hai bên đùi non lập tức truyền đến một trận đau nhức.  Hàn Vân Nhược theo bản năng rời đi ánh mắt,  lập tức thấy được quần cười ngựa bằng lụa lúc này đã nhuốm máu tươi,  có lẽ khi nãy thời điểm bị Hàn Dạ kéo khỏi lưng ngựa, đùi non cọ sát với yên ngựa dẫn đến bị thương.

Hàn Dạ cũng theo ánh mắt nàng nhìn,  sắc mặt lập tức biến đen,  trực tiếp hướng thái giám bên cạnh nói: "Truyền Vương thái y tới."

Hàn Vân Nhược vội giữ chặt tay hắn: "Hoàng thúc, hay là truyền Trần thái y đi.  Trước nay bắt mạch chi trẫm đều do Trần thái y phụ trách." Nàng còn chưa quên,  bản thân chính là nữ tử, bị Hàn Dạ phát hiện không sao,  nhưng là bị triều thần biết được,  e là mạng nàng không thể kéo dài.

"Vậy truyền Trần thái y." Hàn Dạ nhíu mày,  cũng không phản bác.  Hắn nhanh chóng xuống ngựa,  sau đó vươn tay bắt lấy eo Hàn Vân Nhược đem nàng bế xuống.

Không chạm vào không biết,  hoàng đế dáng người nhỏ, cái eo càng là nhỏ bé mỏng manh,  so ra chỉ bằng một nắm tay.  Hàn Dạ lúc trước ở trong quân,  luôn nghe tới đám binh lính dưới trướng cảm thán nữ nhân eo mềm ngực lớn, còn nói cái gì eo liễu chỉ bằng nắm tay,  lúc này lại đối chiếu, không nghĩ tới tiểu hoàng đế không chỉ có khuôn mặt đẹp giống nữ nhân,  mà ngay cả vóc người cũng giống nữ nhân vừa mềm vừa nhỏ. Nghe nói nữ nhân thân thể cực kỳ mềm mại,  không biết...

Suy nghĩ tới đây,  Hàn Dạ lập tức bị suy nghĩ của mình làm cho kinh sợ.  Bất quá cúi đầu nhìn tới tiểu hoàng đế nắm trong ngực, thấy "hắn" dùng ánh mắt trong suốt nhìn lên,  Hàn Dạ đột nhiên cảm thấy bản thân quả thực chính là cầm thú,  đối với cháu mình lại có loại suy nghĩ này,  hơn nữa đối phương còn là một cái nam nhân...  

Trần thái y vốn là người của thái hậu, cho nên đối với tình huống của Hàn Vân Nhược biết rõ.  Sau khi bắt mạch xong,  ông ta lập tức hướng Hàn Dạ nói: "Hồi vương gia,  hoàng thượng thân thể không đáng ngại,  uống một thang thuốc an thần là được.  Còn về vết thương... Không đáng ngại,  có thể dùng Ngọc tương cao điều trị, nửa tháng liền tốt."

Hàn Dạ nghe tới,  lúc này mới buông lỏng một chút.  Sau khi Trần thái y rời đi,  Hàn Dạ vén rèm nhìn người ngồi trên giường, vẫn không an tâm nói:

"Vì sao không để thái y xử lý?"

Hàn Vân Nhược xấu hổ trong lòng.  Nàng chính là một cái hoàng hoa khuê nữ đấy,  cho dù người nọ là thái y,  nàng cũng không nghĩ để người nọ nhìn thấy thân thể,  huống chi địa phương bị thương còn có chút nhạy cảm.

Nghĩ nghĩ,  Hàn Vân Nhược liền đáp: "Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, lát nữa để cung nữ xử lý là được."

Hàn Dạ còn muốn nói,  bất quá nhìn vẻ mặt kiên định của Hàn Vân Nhược cũng không muốn cưỡng bách nữa.  Hắn nhàn nhạt nói:

"Mấy ngày này hoàng thượng ở đây dưỡng bệnh cho tốt,  cũng không cần thượng triều nữa. Tấu chương ta sẽ cho người chuyển đến, hoàng thượng chỉ cần xem tốt là được."

"Hiếm khi hoàng thúc cho trẫm nghỉ ngơi,  trẫm đương nhiên sẽ ở nơi này dưỡng bệnh thật tốt."

Hàn Dạ nhìn Hàn Vân Nhược mới vừa nãy kinh hách đến sắc mặt trắng bệch,  lúc này đã hi hi ha ha cười,  xem ra nghé con còn chưa biết sợ cọp, cái tiểu hoàng đế này vẫn cần tôi luyện thêm.

Lại nhớ tới sự kiện kinh mã kia,  sắc mặt Hàn Dạ lại càng thêm âm trầm.  Không nghĩ tới có kẻ dưới mí mắt của hắn lại cả gan làm hại đến hoàng đế,  hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Hàn Dạ cũng không nán lại lâu,  sau khi rời khỏi không quên phái cung nữ mang ngọc tương cao tiến vào giúp Hàn Vân Nhược bôi thuốc.

Hàn Vân Nhược vừa thấy Hàn Dạ đi khuất,  lúc này mới thu lại tươi cười,  sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch ẩn nhẫn.  Cái gì mà vết thương nhỏ,  rõ ràng là lấy của nàng một lớp da.

Nàng vừa thấy cung nữ tiến vào,  lập tức để người đi ra.  Thấy bên trong không có người,  nàng mới vươn tay đem cao dược mở ra,  thuận tiện đem quần lụa kéo xuống.

Chỉ thấy hai bên đùi non trắng nõn lúc này đỏ tươi một mảnh,  phần bị trà sát đến sưng đỏ,  phần bị cọ đến rách da,  nhìn qua cực kỳ kinh người.  Hàn Vân Nhược không nghĩ tới nguyên chủ bị dưỡng thành hoàng tử,  thân thể lại vẫn như cũ non nớt giống như nữ nhân như vậy, không bị người ta phát hiện ra cũng thực là kì quái.

Bất quá lúc này,  nàng cũng không có nhiều sức lực để lo nghĩ đến vấn đề này.  Ngón tay lấy một chút ngọc cao trong hộp,  cẩn thận từng chút một bôi lên da thịt. Ngọc tương cao này quả không hổ là thánh phẩm trị thương, cao dược vừa chạm vào liền tan,  không đau không ngứa,  hơn nữa còn để lại cảm giác mát lạnh,  xoá tan đi nóng rát đau nhức trên da thịt.

Hàn Vân Nhược chậm rãi bôi từng chút một,  may mắn vị trí bị thương là chỗ nàng nhìn thấy được,  nếu không e là nàng muốn bôi cũng lực bất tòng tâm.

Đang mải mê bôi thuốc,  trước mắt Hàn Vân Nhược đột nhiên có một cái bóng che đi mấy phần ánh sáng.  Hàn Vân Nhược nhíu mày nhìn,  vừa thấy người trước mắt không khỏi hốt hoảng kêu lên: "Hoàng thúc... "

Hàn Dạ vốn là rời đi,  bất quá phát hiện khi nãy để quên cung tiễn nơi này cho nên thuận đường quay lại,  không nghĩ tới lại thấy được cảnh này.

Chỉ thấy trên giường,  thiếu niên hơi cúi đầu xuống, ánh mắt chuyên chú nhìn vào giữa hai chân.  Nương theo ánh mắt của thiếu niên,  hắn thấy được thon dài bắp đùi hơi mở, trên da thịt trắng nõn như bạch ngọc là một mảng bầm tím thật lớn,  có chỗ còn đọng vệt máu khô. Mặc kệ lúc này thiếu niên thảm thương không nỡ nhìn,  bất quá vẫn khiến người ta cảm thấy mờ ám.

Thân thể hắn hơi nóng lên,  bất quá thời điểm nghe được âm thanh trầm trầm vì luống cuống mà cao hơn một tông của thiếu niên,  tâm tư quái dị không tên kia lập tức bị quét sạch.

Hàn Dạ không để ý tới ánh mắt kinh hãi luống cuống của Hàn Vân Nhược,  rất tự nhiên mà ngồi xuống mép giường,  một tay bắt lấy cổ chân nhỏ nhắn của thiếu niên,  mọt tay cầm lấy cao dược.

"Hoàng thúc..." Hàn Vân Nhược cất giọng nhỏ như muỗi, tay vô thức chỉnh lại vạt ao,  che đi cái tiết khố trắng noãn ở thân dưới.  Mặc dù nàng đã trang thêm hai khối cầu,  bất quá bị nhìn chằm chằm cũng cảm thấy có chút quái dị.

Càng không nói đến lúc này,  nàng mở ra hai chân trước mắt Hàn Dạ, hơn nửa hắn còn nắm lấy một chân nàng đặt lên bắp đùi rắn chắc của hắn,  nếu là nàng trước kia,  hẳn đã xấu hổ đến mức muốn đào hố chui vào trong đất.

Hàn Dạ lúc này chỉ chăm chú nhìn vào vết thương của thiếu niên,  nào quan tâm "hắn" xấu hổ dến đỏ mặt.  Hắn mạnh mẽ giữ lấy cái chân đang muốn thu về của Hàn Vân Nhược, thấp giọng nói:

"Đã bị thương đến như vậy còn không để thái y xử lý?" Nói xong,  hắn lại cảm thấy không thoải mái,  cái này dáng vẻ của thiếu niên để lão thái y nhìn thấy... Hắn cảm thấy tâm tình không vui.

Hàn Vân Nhược lúc này nào dám phản bác,  ngay cả một câu đều không dám nói.  Ánh mắt nàng chăm chú dõi theo ngón tay thon dài rõ ràng khớp xương của Hàn Dạ chậm rãi lấy cao dược,  lại đem cao dược bôi đến trên da nàng.

Không hiểu vì sao, khi ngón tay Hàn Dạ vô ý chạm vào da thịt nàng,  Hàn Vân Nhược cảm thấy chỗ bị chạm qua truyền đến một cỗ tê dại nhàn nhạt, vừa thoải mái lại vừa khó chịu.  Hàn Vân Nhược không kìm chế được "ưm" một tiếng,  âm thanh kia vừa mềm mại vừa yêu kiều khiến cả hai người đều giật mình.

Không đợi Hàn Dạ nghĩ gì,  Hàn Vân Nhược lập tức ho ra tiếng,  nói: “Khụ, hoàng thúc không cần làm như vậy."

Hàn Dạ cảm thấy khi nãy là bản thân nghe nhầm, lúc này nghe hoàng đế cất giọng trầm trầm cũng không có nghi ngờ, chỉ nhíu mày nói: "Ngoan ngoãn ngồi yên, thân thể của hoàng thượng là quan trọng nhất."

"Trẫm biết rồi." Hàn Vân Nhược khẽ thở ra một hơi,  âm thầm tự vả chính mình.  Người ta chẳng qua là bôi thuốc,  nàng lại kêu yêu kiều như vậy làm gì a. Thật quá mất mặt.

Suốt cả quá trình bôi thuốc,  Hàn Vân Nhược chỉ có thể cắn chặt môi dưới,  tránh cho bản thân phát ra âm thanh nào không thoả đáng.  Bất quá nhìn một đầu tóc đen cúi ở giữa chân mình,  khuôn mặt nàng vẫn không kiềm chế được mà nóng bừng,  ngay cả vành tai cùng cổ cũng đỏ rực một mảnh.

Đợi Hàn Dạ bôi thuốc xong,  Hàn Vân Nhược gấp không chờ được đem quần lụa kéo lên.  Động tác của nàng có chút gấp khiến vết thương mới tốt một chút đã đau đớn giống như bị đánh qua, sắc mặt ửng đỏ chuyển thành trắng bệch.

"Cẩn thận một chút." Hàn Dạ nghiêm nghị trách cứ,  một tay đem quần hoàng đế kéo xuống để sang một bên, thuận tiện đắp cho "hắn" một cái chăn mỏng, sau đó mới nói tiếp: "Lúc nào cũng hấp ta hấp tấp,  bệ hạ tuổi cũng không còn nhỏ,  nên chú ý ngôn hành."

"Trẫm biết rồi... " Hàn Vân Nhược cất giọng nhỏ như muỗi,  đem chan kéo lên che toàn bộ khuôn mặt,  chỉ lộ ra đôi mắt: "Hoàng thúc có việc liền nhanh xử lý đi,  trẫm không có việc gì."

"Vậy ta đi trước." Hàn Dạ cũng không ở lại nữa, sau khi buông rèm xuống liền đem cung tiễn đặt trên bàn rời đi.

Hàn Vân Nhược lúc này mới đem chăn kéo ra, hai tay đè lên lồng ngực nhảy loạn. Nàng như thế nào chưa công lược được người ta,  lại bị người ta công lược vậy?  (Hệ thống: Kí chủ không có tiền đồ.)

Hạ Hà Truy Nguyệt
Bình Luận (0)
Comment