Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 8

Hàn Vân Nhược nghe bà ta nói thế, trong lòng không khỏi cười lạnh. Đây là muốn chia rẽ nàng với hoàng thúc sao? Muốn nàng ngăn chặn hoàng thúc diệt trừ đảng phái phe Chu tướng?

Trên mặt bày ra dáng vẻ sợ hãi nhu nhược, Hàn vân Nhược thi triển ra một bộ dáng nhát gan như chuột, ngập ngừng nói: “Hoàng thúc mặc dù cho trẫm phát biểu ý kiến, bất quá quyền quyết định vẫn là của thúc ấy.” Cho nên đừng có trông mong gì ở nàng.

Thái hậu nhìn biểu hiện của Hàn Vân Nhược, thật giống y như trước kia, khiến bà ta chán ghét. Gần đây bà ta nghe được hoàng đế thay đổi, cũng được nhiếp chính vương trọng dụng hơn, không nghĩ tới thay đổi thì không có, ngược lại càng nhát gan hèn yếu hơn.

Bà ta như thế nào sinh ra một đứa con vô dụng như vậy.

Thái hậu âm thầm chán ghét, bất quá trên mặt duy trì bình tĩnh, nói: “Ta cũng không bảo con quyết định, lát nữa trên thọ yến, con tùy thời khuyên hắn mấy câu. Hắn trước nay đều đối xử với con không tệ, hẳn là sẽ nghe vào tai.”

Hàn Vân Nhược cảm thấy lời này rất buồn cười, quốc gia đại sự như thế nào lại giống như trò chơi của tiểu hài tử, còn muốn nàng thổi gió bên gối? Bất quá lúc này xé nát mặt nạ vẫn còn rất sớm. Hàn Vân Nhược nhu thuận nói:

“Việc này có thể, mẫu hậu không cần lo lắng quá.”

“Ừ. Con trước trở về đi.” Thái hậu thấy nàng đồng ý, cũng không muốn nói thêm nữa, phát tay liền cho người ra ngoài.

Cái gọi là thọ yến, chẳng qua chỉ là nơi để đám quan viên lấy lòng thái hậu. Ai mà không biết, hoàng đế thiếu niên chẳng khác gì bù nhìn, người quyết định quốc sự đều là nhiếp chính vương cùng thái hậu. Đối với nhiếp chính vương, bộn họ không dám động tay, bất quá thái hậu người này ham mê phú quý thì lại dễ dàng hơn nhiều.

Thọ yến tổ chức tại bên trong Di Hòa điện. Lúc này, trong điện đèn đuốc sáng rỡ, hai bên bày hai hàng dài bàn nhỏ san sát nhau, dựa theo phẩm vị mà phân chia chỗ ngồi. Phía trên đài, thấp nhất là phi tần dưới nhị phẩm, phía trên là tứ phi, cuối cùng là vị trí ngồi của thái hậu, hoàng đế và nhiếp chính vương.

Cách thời gian khai tiệc nửa khắc, quan viên cùng gia quyến đã đến đông đủ, một vài người dừng lại xã giao với nhau vài câu, có người lại yên vị ngồi tại bàn có sẵn, yên lặng thưởng thức rượu nhạt.

Đương lúc không gian bốn phía ồn ào, từ phía ngoài tiến vào một tiểu thái giám, hắn vừa tiến vào đã cất giọng the thé chói tai: “Hoàng thượng đến.” Nói xong hơi ngừng lại một chút, lại tiếp: “Thái hậu đến.”

Đám người trong điện vừa nghe thấy tiếng hô, chớp mắt liền quỳ xuống trên đất, đồng dạng hô lên một câu:

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Thái hậu thiên tuế.”

“Các ái khanh bình thân đi.” Hàn Vân Nhược vừa tiến vào liền nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không cảm thấy có bao nhiêu hiếm lạ nữa, nhàn nhạt phất tay.

Đợi mọi người tiến vào ổn định chỗ ngồi, lúc này bắt đầu khai tiệc.

Yến hội tổ chức đặc biệt xa hoa, trên bàn mỗi quan viên đều bày ra chén vàng, dâng lên đều là rượu quý, đồ ăn đều do ngự thiện phòng kỳ công đặc chế, mỗi bàn mười tám món mặn, tám món chay, vừa tinh mỹ vừa phú quý.

Hàn Vân Nhược nhìn tới, âm thầm cười lạnh.

Yến hội diễn ra không lâu, quan viên phía dưới bắt đầu lục tục đi lên, dẫn đầu là Chu tướng dâng lên bình gốm lưu ly tây dương chế tác tinh xảo, nhìn qua ước chừng hơn giá trọ vạn lượng hoàng kim. Theo sau quan viên dựa theo phẩm cấp dần dần dâng lên vật quý. Sắc mặt thái hậu vốn dĩ lạnh lùng, bất quá được tặng nhiều đồ vật quý trọng như vậy, người yêu thích vật quý như bà ta đương nhiên hài lòng, sắc mặt hòa hoãn dãn ra.

“Ta nghe nói nửa tháng nay Lương phi mỗi ngày đều nhốt mình trong viện chuẩn bị lễ vật, lúc này không bằng mang ra để chúng tỷ muội chúng ta mở mang tầm mắt?” Thanh âm mềm mại của Hiền phi vang lên, đem không khí trầm mặc trên đài thoáng chốc phá vỡ.

Chu Chỉ Nhi vốn là không ngồi yên được nữa, đang muốn đi lên biểu diễn, bất quá nghe tới Hiền phi lời nói, thoáng chốc cảnh giác trừng mắt nhìn nàng ta. Dù sao Chu Chỉ Nhi cùng Hiền phi vốn là không hợp bát tự, ở trong hậu cung đấu đá nhau không ngừng, lúc này Hiền phi lên tiếng, nàng ta cảm thấy nhất định là có gì mờ ám.

Nhận ra ánh mắt cảnh giác của Chu Chỉ Nhi, Hiền phi cười vô hại nói: “Tỷ tỷ nhìn ta như vậy là có ý gì?”

Thục phi bên cạnh cũng cười: “Nghe lời Hiền phi tỷ tỷ nói, ta quả thực cũng có chút tò mò.”

Một đám nữ nhân khách khí nói mấy lời, bề ngoại ôn nhu mềm mại, bất quá đều có giấu dao. Hàn Vân Nhược đương lúc nhàm chán thoáng chốc liền giống như tìm được niềm vui, nghiêng tai lắng nghe bọn họ đối thoại. Thấy phía dưới rõ ràng có điều mờ ám, mà đứng mũi chịu sào chính là Chu Chỉ Nhi, Hàn Vân Nhược đương nhiên cũng muốn góp vui:

“Ồ, Chu ái phi rốt cuộc có thứ quý giá gì?”

Chu Chỉ Nhi vừa nghe được thanh âm của hoàng đế thiếu niên, đáy lòng lập tức buông lỏng. Thấy tầm mắt trong suốt của thiếu niên rốt cuộc dừng lại trên người mình, Chu Chỉ Nhi ưu nhã đứng lên, cười duyên nói:

“Nếu hoàng thượng đã muốn xem, vậy thì Chỉ Nhi đành bêu xấu.” Nói xong liền để cung nữ đỡ vào phòng nhỏ thay đổi trang phục.

Hàn Vân Nhược thấy nàng ta hiếm khi quy củ như vậy, nhất thời không quen. Bất quá nhìn nụ cười âm hiểm của Hiền phi, nàng cũng không nói gì nữa, yên lặng chờ đợi.

Vũ sư chậm rãi rút đi, một đám thái giám nhanh nhẹn khiêng một vũ đài đỏ rực đi ra, phía trên vũ đài gắn một cây cột gỗ cao chừng ba thước. Mọi người vốn đang bàn luận lập tức chú ý đến bên này, thoáng chốc trong điện rơi vào yên lặng.

Sau khi sắp xếp vũ đài xong, nhóm thái giám rút đi, nhạc công nối nhau đi lên. Tiếng nhạc vang lên không có êm ái phiêu dật, ngược lại có chút sôi động lạ lẫm chói tai. Đám người còn chưa biết có chuyện gì, từ phía sau tấm sa lửa đỏ xuất hiện một bóng người lả lướt, tay ngọc đem sa mỏng vén lên, nữ tử yểu điệu chậm rãi đi đến giữa vũ đài, đến bên cạnh cây cột gỗ.

Chỉ thấy nữ tử trên vũ đài kia, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh mỹ, môi to son đỏ rực, cực kỳ hòa hơn với y phục lửa đỏ làm bằng sa mỏng, đem đường cong thân thể như ẩn như hiện phô bày trước mắt chúng quan.

Nữ tử đi tới giữa vũ đài, nhẹ nhàng ưu nhã khom lưng cúi xuống, vạt áo trước ngực nhẹ nhàng rũ xuống, đem rãnh ngực sâu hun hút triển lộ, khiến nam nhân ngồi xung quanh hít sâu một hơi.

Hàn Vân Nhược nhướng mày,  mà sắc mặt thái hậu cùng Chu tướng thì trở nên đen dặc, bất quá người đứng trên vũ đài lại không ý thức được việc này.

Điệu vũ của Chu Chỉ Nhi khá đặc biệt, nàng ta lấy cột gỗ làm trung tâm, hai chân quấn quanh cột gỗ, ở bên cột gỗ nhẹ nhàng uốn lượn thân mình, vừa mềm mại vừa phiêu dật, tựa như yêu cơ mê hoặc lòng người.

Hàn Vân Nhược không thể không thừa nhận, điệu vũ của nàng ta rất đẹp mắt, rất quyến rũ, nếu nàng thực sự là nam nhân, có lẽ đã đối với nàng ta nhất kiến chung tình. Bất quá nàng lại là nữ tử, hơn nữa thân phận của nàng ta đặc biệt, lại nói nơi này cũng không phải nơi riêng tư, ở trước mặt chúng quan đem bản thân trang thành như vậy, Chu Chỉ Nhi không xấu hổ, nàng cũng xấu hổ thay nàng ta.

Âm nhạc kéo dài chừng một khắc mới dừng, nữ nhân kiều mị nhẹ nhàng đem thân từ trên cột gỗ trượt xuống, xinh đẹp đáp đất, kiều diễm hấp thu tất cả ánh mắt nam nhân.

Một vị quan viên nào đó không biết nội tình liền trầm trồ tán thưởng: “Không hổ là vũ cơ của hoàng thượng, quả nhiên là mỹ diễm.”

Lời nói của hắn không lớn, bất quá ở trong không gian yên tĩnh lại đặc biệt chói tai. Hiền phi ngồi trên đài vừa lúc nghe được, che miệng cười duyên chỉnh lại:

“Vị đại nhân này có phải nhìn nhầm rồi không? Đó là Lương phi nương nương, như thế nào lại bị ngài nhìn thành vũ cơ?”

Lời này uyển chuyển mềm mại, bất quá khiến người nghe kinh hãi giật mình. Những người không rõ ràng vừa nghe thấy lời này sắc mắt lập tức chuyển sang xanh xám, mà vị quan tứ phẩm kia ánh mắt hướng về phía hoàng đế, sắc mặt trắng bệch run rẩy.

Dám nói phi tần của hoàng đế là vũ cơ, sợ là bị truy cứu đến, mũ quan của hắn không giữ được.

Chu Chỉ Nhi lúc này còn chưa rời vũ đài, khi nghe thấy lời nói của Hiền phi không những không xấu hổ, ngược lại còn khinh thường phản bác: “Ngươi thì biết cái gì, chẳng lẽ phi tần thì không thể trờ thành vũ cơ sao? Ta chính là một vũ cơ chuyên nghiệp đấy.” Kiếp trước, nàng ta chính là vũ nữ có tiếng trong quán bar, đàn ông bị nàng ta mê hoặc có thể xếp một hàng dài đến tận ngoại ô thành phố. Cũng vì vậy mà nàng ta đặc biệt kiêu ngạo với khả năng vũ đạo của mình, cũng tin chắc có thể đem thiếu niên non mềm ngon miệng kia câu lấy hồn phách.

“Hồ nháo.” Nghe lời nói của nàng, thái hậu sắc mặt đen lại, mà Chu tướng thì trực tiếp đứng lên quát to, lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ nhi: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói? Mau vào bên trong thay y phục, đừng ở nơi này làm mất mặt ta.”

“Phụ thân, ta có làm gì sau đâu.” Chu Chỉ Nhi oan ức nói, nghĩ tới cái gì, nàng ta ủy khuất nâng mắt nhìn hoàng đế thiếu niên, đáng thương hề hề nói: “Bệ hạ, người nói đi, thần thiếp vũ đẹp sao?”

Hàn Vân Nhược vốn đang ung dung ngồi xem trò vui bị điểm danh, không khỏi giật mình ngồi thẳng người, xấu hổ đưa tay lên miệng làm cái thủ thế: “Khụ, ái phi trước vào thay y phục đi.”

“Được, hoàng thượng đợi ta.” Chu Chỉ Nhi nhìn sắc mặt hoàng đế ửng đỏ, cho rằng hắn để ý đến mình, trong lòng lập tức vui mừng, hướng hoàng đế ném ra một cái mị nhãn sau đó mời rời đi.

Mà trong mắt đám người ở trong điện, dáng vẻ nàng ta cực kỳ lẳng lơ diêm dúa giống như hồ ly tinh cướp hồn đoạt phách.

Hàn Vân Nhược nhìn sắc mặt thái hậu, bày ra sợ hãi dáng vẻ nói: “Mẫu hậu, những thứ này biểu tỷ học được ở đâu? Có phải là bị yêu quái nhập vào hay không?”

“Hồ ngôn loạn ngữ.” Thái hậu mặc dù trách móc, bất quá đáy lòng không ngừng dao động. Vô số nghi vấn không ngừng nảy sinh. Dù sao, một người có thể ở trong thời gian ngắn như vậy thay đổi nghiêng trời lệch đất thì đúng là quái lạ. Càng huống chi thời gian này bà ta luôn âm thầm cho người quan sát, phát hiện không ít hành vi phóng đãng của nàng ta. Không phải đùa giỡn thái giám xinh đẹp thì chính là quyến rũ thị vệ đại nội, ban đầu bà ta cho rằng nàng ta ở trong thâm cung không được hoàng đế để ý nên cô đơn mới làm ra những hành động này. Bất quá nghe Hàn Vân Nhược nói, lại cộng thêm biểu hiện ban nãy, bà ta lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chẳng lẽ chất nữ của bà ta thật sự bị yêu quái quấn thân, cho nên mới trở thành dáng vẻ giống như hồ ly tinh?

Trong điện thoáng chốc lại rơi vào yên lặng, lúc này, thái giám giữ cửa lại lần nữa tiến vào, thanh âm the thé vang đội: “Nhiếp chính vương vào điện.”

PS: Nữ phụ có chút ngu ngốc, mà thôi cũng kệ:>

Hạ tạm nghỉ đăng chương hai ngày, hôm nay đăng liên tiếp ba chương, thỉnh mn chờ mong:>
Bình Luận (0)
Comment