Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 23

Thời gian thấm thoắt.

Trúc Viên.

Dạ Tuyết ngẩng đầu nhìn trời...nàng đã đến nơi này được ba tháng.

Ba tháng nói nhiều không nhiều,nói ít không ít.Chung quy nàng cũng đã xem như chấp nhận mình đã không thể lại về Trái Đất.

Ba tháng này,nàng cắm đầu mày mò chế tạo độc dược và nghiên cứu vài loại vũ khí lạnh thời này nói chung trôi qua cũng không quá nhàm chán.

Mà nàng cũng không tính là cô đơn đi,dù sao Hiên Viên Triệt luôn ngốc tại trên tay nàng bán manh làm nũng các loại mỗi ngày, khiến nàng tâm cũng mềm theo

Chưa kể,những lúc ra khỏi Dạ gia liền bị Tiêu Diệp dính lấy.

Chính là hôm nay...

Sáng sớm Dạ Tuyết đang nằm dài bên cửa sổ,một bên chọc tiểu Hiên,một bên nhìn từng bông tuyết rơi trên bãi cỏ thì chợt nghe tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền vào.

Ba tháng này nàng nhờ vào dược liệu và rèn luyện,kĩ năng kiếp trước xem như đã lấy được tám chín phần.Thân thể độ mềm dẻo tuy vẫn không bằng được nàng thân thể ở kiếp trước nhưng cũng không tính quá yếu.Dù sao nàng cũng tự rèn luyện theo hệ thống nha.

Lục Y từ xa nhanh chân bước đến,còn chưa thấy người đã nghe giọng thanh thuý vang lên:

"tiểu thư,người biết không,hôm nay nô tì đi ngang qua Cẩm Tú viên ,thấy rất nhiều nha hoàn vây quanh tại đó,gặng hỏi mãi mới biết đêm qua đại tiểu thư và tứ cô nương gây gỗ,nghe đâu lão gia muốn gả đại tiểu thư cho Liễu Thư Hi đại thiếu gia phủ Học sĩ,mà tứ cô nương ái mộ Liễu đại nhân nơi này ai ai cũng biết.Hôm qua tứ cô nương nghe tin vội vã đến Cẩm Tú Viên gây một trận.Đại tiểu thư bị tứ cô nương không cẩn thận đẩy xuống hồ,đến giờ còn chưa tỉnh.."

Nhìn Lục Y thướt tha hồng y lả lướt đi tới,trên mặt là vẻ vui sướng khi người gặp hoạ,trong đầu Dạ Tuyết có suy nghĩ :

"xem ra ngày lành là muốn kết thúc a~.Cũng tốt,lâu không hoạt động thân mình sắp rỉ sét rồi."

"ân,ngươi lựa chọn vài món đồ đưa qua chỗ đại tiểu thư,chuyển lời mong đại tiểu thư sớm tốt."

"ah...tiểu thư,người..?" Lục Y vẻ mặt không hiểu,chẳng phải trước giờ tam tiểu thư luôn mặc kệ đại tiểu thư sống chết không đoái hoài sao?

Nhìn vẻ mặt Lục Y biến ảo,nàng cũng đoán được nàng ta nghĩ gì.Xem ra nguyên văn trong thù hận giữa Dạ Tuyết và nữ chủ cũng không thiếu công lao của nàng ta đi.

Phải nói là Dạ Tuyết lại lần nữa đoán đúng.Nguyên văn trong khi nữ chủ xuyên qua,Vân thị lấy cớ không có nha hoàn lanh lợi hầu hạ,rút Lục Y sang,nguyên chủ không biết còn cầu xin Dạ gia chủ,dù sao Lục Y là lớn lên cùng nàng,giờ chuyển đi nàng là không nỡ,huống chi là chuyển sang Vân thị.

Nàng lo Vân phu nhân sẽ hành hạ Lục Y. Nàng đâu biết Lục Y sớm đã một chân hai thuyền.

Nàng hành động như vậy chẳng những không làm nàng ta cảm động,trái lại khi biết mình không thể chuyển đến Cẩm Tú Viên,trong tâm còn oán hận Dạ Tuyết huỷ đi tiền đồ của nàng.

Mà Lục Y cũng là kẻ khôn khéo,vài lần gặp nữ chủ nàng ta đã nhận ra nữ chủ thay đổi trở nên tự tin và lanh lợi,đoán đoán nữ chủ sẽ càng ngày càng lợi hại,cho nên nàng ta đã nhanh chóng ôm bắp đùi nữ chủ.

Để tỏ lòng trung thành nàng ta ở Trúc Viên giám sát hoạt động của Dạ Tuyết,nhất nhất báo cho Nữ chủ, để thảo lấy niềm vui của nữ chủ nàng ta không ít lần tiết lộ những bí mật của Dạ Tuyết.Bao gồm nàng thích Hạ Dật Phong.

Thật mỉa mai.

Dạ Tuyết khép mắt che đi ánh mắt lạnh như băng của mình."Lục Y,ngươi đã phản bội ta ,đừng trách ta hảo hảo" chơi" với ngươi".

Nàng mở mắt,nhìn Lục Y nhoẻn miệng cười,nụ cười làm Lục Y đang thao thao bất tuyệt kể tình hình Cẩm Tú Viên chợt dừng lại, im bặc,sau lưng có cảm giác lạnh lẽo,nàng ta hoảng sợ cúi đầu.Trong lòng lại không ngừng vặn vẹo.Dạ Tuyết,sẽ có một ngày ta dẫm lên ngươi.

Xem ra tối nay nữ chủ xuyên qua.Chỉ là không phải nói bị biểu ca hạ xuân dược hoan ái mà tử sao?Bây giờ lại thành rơi xuống hồ?Nhưng tính toán thời gian thì hôm nay đúng là ngày nữ chủ xuyên qua nha.

Thôi kệ,cái gì lí do nữ chủ xuyên qua chả được,chung quy cuối cùng kết quả là xuyên qua là ok.Bỗng dưng Dạ Tuyết có hơi mong đợi nha.

Mình có nên giúp nàng ta xuyên qua nhanh hơn không ta,chẳng hạn cho Vân Mộng Vũ một dao? Dạ Tuyết hưng phấn rung đùi nghĩ nghĩ. 

Quên đi, lỡ không đúng giờ "hoàng đạo" nữ chủ Vân Mộng Vũ ngủm rồi mà Tiết Vân còn chưa có chết ở thế kỉ 21,không xuyên qua được,lúc đó nàng biết tìm ai để khóc,khó khăn lắm mới có "đồ chơi" xuyên qua để mình ngoạn,nơi nào huỷ đi được.

Có lẽ nàng nên hảo hảo hưởng thụ những canh giờ thanh bình cuối cùng quý giá này.

Dạ gia...cũng nên náo nhiệt rồi.

Dạ Tuyết không biết sự xuất hiện của nàng lần nữa thay đổi kịch bản.Nguyên trong giờ phút này,hôn sự Dạ Tuyết đã được định đoạt.Trong một lần họp gia chủ sự, nữ chủ sẽ bị biểu ca nhìn trúng, thiết kế hạ xuân dược hoan ái mà chết.

Nhưng Dạ Tuyết từ hôn làm cho cuộc họp gia chủ sự đó cũng đi theo không có,lại làm Dạ gia chủ đánh chủ ý lên Vân Mộng Vũ,mới dẫn đến tứ cô nương Dạ Tiếu Tiếu tìm đến gây gỗ,gây nên cái chết của Vân Mộng Vũ.

Từ đó vốn dĩ nên là biểu ca nữ chủ Tô Nghi là người nữ chủ Tiết Vân khai đao đầu tiên khi xuyên qua đổi thành Dạ Tiếu Tiếu.

Tất nhiên đây là nói sau.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Cẩm Tú Viên.

Trên chiếc giường bằng gỗ chạm khắc tỉ mỉ tinh xảo,một bóng dáng yếu ớt nằm run rẩy co giật trên giường,trán nàng từng giọt mồ hôi lăn theo khuôn mặt trái xoan tuyệt mĩ,khuôn mặt đỏ bừng,mày liễu nhíu lại đau đớn cho thấy chủ thân thể đang vô cùng khó chịu bị cơn sốt hành hạ.Hồ nước mùa đông,thân thể nữ tử làm sao chịu được.Chưa kể thân thể nàng trải qua bị đánh đập,cắt xén thức ăn càng yếu ớt không chịu nổi.

Một lát sau,thân thể kia ngừng run rẩy,giờ phút này nếu có ai trong phòng sẽ phát hiện ngực nữ tử đã không còn phập phồng,trái tim nàng cũng không còn nhảy nữa.

Nhưng ngay sau đó,mí mắt nữ tử giật giật,lông mi cong vuốt rung rung,sau đó mạnh mẽ mở ra,lại bị ánh sáng ngọn nến chói mắt vội nhắm lại.

Lần nữa mở ra,đôi mắt kia đã trở nên thanh lãnh u tĩnh,phiếm một tia sát ý và oán hận,còn có thật sâu thất vọng.

Nữ tử khó khăn di chuyển thân mình ngồi dậy,cổ họng khô nóng.

Một nha hoàn nghe động tĩnh nhanh chóng tiến vào hành lễ,đợi giao phó.

"mang cho ta chén nước" nữ tử khó nhọc lên tiếng,giọng khàn đục.

Nha hoàn vâng dạ lui ra ngoài,lát sau bưng vào một chén nước,hai mắt đỏ hoe xem nàng.Không giấu được nỗi lo lắng nức nở nói:

"tiểu thư,người không sao chứ,Tú nhi thật lo cho người."

"ta không sao,vất vả ngươi,lui ra đi" uống một hớp nước cảm giác cổ họng không còn khô khốc,nữ tử khép mắt nói.

Nha hoàn tên Tú Nhi lo lắng nhìn nàng sau đó cúi người lui ra.

Mà nữ tử sau đó yên tĩnh nhắm mắt lại,nếu để ý tay nàng có thể thấy nàng đang ẩn nhẫn đau đớn.

Nữ tử này chính là nữ chủ Tiết Vân,kim bài đặc công thế kỉ 21.
Bình Luận (0)
Comment