Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 116


“Anh..” Những lời nói không biết xấu hổ của Phan Huỳnh Đức khiến toàn thân tôi run rẩy, rốt cuộc không kìm chế được lửa giận trong lòng, tôi giơ tay lên định tát lên mặt Phan Huỳnh Đức nhưng đúng lúc đó anh ta lại bắt được tay tôi.

“Tôi sẽ không ép buộc phụ nữ lên giường với tôi, bình thường những người lên giường của tôi đều tình nguyện cả.

Bọn họ mở hai chân nghênh đón tôi, nếu em không muốn thì cũng không sao.”
Anh ta nói toạc ra những lời hạ lưu như thế khiến hai tai tôi nóng bừng cả lên.

Tôi cắn môi, ánh mắt tối lại.

Trần Thanh Vũ không thể ở lại đây, nơi đây chắc chắn không còn xe khác chạy qua nữa, thế nhưng… tôi cười khổ một tiếng, bình thản nói: “Được.”
Không phải chỉ là một lần bị chó cắn thôi ư? Tôi không sao cả.

“Quốc Tuấn, xuống mang Trần Thanh Vũ lên xe.” Phan Huỳnh Đức kéo tôi vào ngực, ra lệnh cho người lái xe kia.

Tài xế lập tức xuống xe, nhanh chóng mang Trần Thanh Vũ lên.

Tôi lo lắng nhìn Trần Thanh Vũ đang hôn mê bất tỉnh.

Vết thương trên người Trần Thanh Vũ rất nhiều, có vài vết máu đã khô lại, cũng có vài vết thương bị nứt ra.

Thời gian dần trôi qua, trong xe tràn ngập mùi máu tươi, điều này thật sự kích thích trái tim tôi.

Tôi dùng sức nắm chặt tay lại, cười khổ nhìn Trần Thanh Vũ cách đó không xa, vẻ mặt hơi lo lắng và hoảng hốt.

“Em quan tâm Trần Thanh Vũ như vậy sao? Tôi còn tưởng em hận anh ta mới đúng.” Giọng nói lười biếng âm u vang lên kế bên tôi.

Tôi quay đầu lại liếc nhìn Phan Huỳnh Đức, cũng không trả lời anh ta.


Thấy tôi không nói lời nào, Phan Huỳnh Đức cũng không tức giận, anh ta chỉ kề sát cơ thể lại gần tôi, mập mờ thổi khí bên tai tôi rồi nói: “Trần Thanh Vũ dung túng Nguyễn Mỹ hết lần này đến lần khác làm tổn thương em, chẳng lẽ em cứ làm thánh mẫu mãi như vậy? Tha thứ cho anh ta hoài sao?” “Tôi không có tha thứ cho Trần Thanh Vũ, tôi chỉ không thể nhìn một người đang sống sờ sờ chết trước mặt tôi, cũng không thể bỏ mặt làm lơ với người mình có thể cứu được.” Tôi nhíu mày, đẩy nhẹ thân thể Phan Huỳnh Đức ra, vẻ mặt lạnh lùng nói.

“Vậy sao? Tôi thấy dáng vẻ của em hình như không giống lắm nhỉ?” Phan Huỳnh Đức cười nhẹ một tiếng, duỗi ngón tay vuốt ve cắm tôi.

Tôi không kiên nhẫn liếc nhìn Phan Huỳnh Đức, lạnh mặt nói: “Tổng giám đốc Đức là dạng người hay đùa bỡn phụ nữ như vậy sao?” “Đùa bỡn? Tôi không đùa bỡn phụ nữ, bình thường là họ tự đưa tới cửa mà thôi” Phan Huỳnh Đức kiêu căng.

Nhìn bộ dạng này của Phan Huỳnh Đức, tôi lại nhớ đến lần cùng Trần Thanh Vũ đi đến buổi đấu giá, cảnh tượng giữa Phan Huỳnh Đức và người phụ nữ kia.

Nghĩ tới đây, trong dạ dày không khỏi dâng lên một trận buồn nôn.

Tôi nhịn cảm giác buồn nôn trong lòng xuống, ôm lấy dạ dày đang quặn lên từng cơn, sầm mặt nói: “Vậy sao? Tổng giám đốc Đức anh tuấn phóng khoáng, những người phụ nữ đó tất nhiên chủ động bò lên giường anh rồi.” “Vậy còn em? Em cũng muốn bò lên giường tôi ư? Hửm?” Phan Huỳnh Đức nhìn tôi, mập mờ nói.

“Tôi chỉ là người bình thường mà thôi, sao có thể lọt vào tầm mắt anh được chứ.” Tôi cười mỉa nói với Phan Huỳnh Đức.

“Nhưng tôi cứ thích em như vậy đó, không chờ được muốn nếm thử hương vị của em.” Phan Huỳnh Đức cười nhẹ một tiếng, hơi thở lạ lẫm nóng rực của anh ta khiến toàn thân tôi cứng ngắc.

Tôi cắn răng không để ý đến Phan Huỳnh Đức, chỉ ôm bụng lui sát về một góc.

Nhìn tôi như thế thì Phan Huỳnh Đức mỉm cười, cũng không làm hành động vượt rào nào nữa, tôi không khỏi thở phào một hơi.

Phan Huỳnh Đức đưa tôi về biệt thự trong nội thành của anh ta, sau đó gọi bác sĩ đến xem cho Trần Thanh Vũ.

Vết thương ở hai chân và sau lưng Trần Thanh Vũ là nghiêm trọng nhất, anh lại phát sốt nữa, sau khi nghe thấy thì tôi vô cùng lo lắng.

“Không phải em nói là em đối với Trần Thanh Vũ chỉ có hận, không có yêu ư? Thế nhưng tôi lại thấy em giống như vẫn còn yêu anh ta đấy? Phải không nhỉ?” Phan Huỳnh Đức duỗi ngón tay đẩy cắm tôi lên, đè tôi lên tường.

“Tôi không có.” Tôi hất cắm lên, hoảng hốt nói.


Nhìn thấy tôi như thế thì Phan Huỳnh Đức chỉ cười nhẹ, ngón tay lại vờn quanh cằm của tôi rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em vẫn còn yêu Trần Thanh Vũ phải không?” “Đây là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.” Tôi không thích Phan Huỳnh Đức, bởi vì người đàn ông này luôn mang đến cho tôi một cảm giác thần bí khó lường, khiến tôi nhìn không thấu.

“Chuyện của em? Nếu vậy thì có phải em nên thực hiện lời hứa của mình rồi hay không?” Phan Huỳnh Đức nghe vậy thì buông cắm tôi ra, nâng người lên, mặt vô cảm nhìn tôi ra lệnh.

Tôi liếc nhìn Phan Huỳnh Đức, thân thể không khỏi run rẩy: “Bây giờ… đã trễ như vậy… tôi muốn nghỉ ngơi trước “Sao? Em muốn đổi ý à? Hay em muốn tôi một phát bắn chết Trần Thanh Vũ? Bây giờ Trần Thanh Vũ không có một chút năng lực phản kháng nào cả đâu đấy.”
Phan Huỳnh Đức nói xong thì thật sự cầm súng ngắn đi đến trước mặt Trần Thanh Vũ rồi nhắm vào ngay trán anh.

Tôi bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh, bổ nhào về phía Phan Huỳnh Đức, ôm chặt anh ta kêu lớn: “Phan Huỳnh Đức, anh muốn làm cái gì vậy hả.” “Huỳnh Bảo Nhi, nếu em dám đổi ý thì tôi sẽ giết chết Trần Thanh Vũ.” Phan Huỳnh Đức cười lạnh nhìn tôi, dùng báng súng nâng cằm tôi lên.

Tôi nghe thấy những lời Phan Huỳnh Đức nói mà toàn thân run rẩy, tôi cắn môi chỉ đành đồng ý: “Tôi… biết rồi.” “Quản gia, đưa cô ấy xuống dưới tắm rửa, sau đó đưa đến phòng tôi.” Phan Huỳnh Đức thu súng lại, ra lệnh cho quản gia.

Chẳng lẽ đêm nay Phan Huỳnh Đức thật sự muốn tôi sao? Tôi bất an ôm lấy bụng, hơi sợ hãi nhìn Phan Huỳnh Đức.

Con của tôi mới có hai tháng, nếu lúc này mà làm chuyện đó thì dựa theo tính cách hung tàn của Phan Huỳnh Đức, tôi thật sự lo lằng..

“Vâng” Quản gia tiến tới bảo người giúp việc đưa tôi đến phòng tắm, tôi đờ đẫn bị những cô giúp việc này dắt đi, chỉ mãi suy nghĩ làm sao để thoát thân.

“Cô Bảo Nhi, cậu chủ nói cô nhất định phải thay quần áo này.” Người giúp việc lấy một bộ quần áo tình thú đến trước mặt tôi.

Tôi liếc nhìn bộ quần áo kia, lúc thấy thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Tên khốn Phan Huỳnh Đức, vậy mà để tôi mặc loại quần áo này? Quả nhiên là thứ ngựa đực biến thái.

“Tôi không mặc thứ quần áo này đâu.” Tôi ném bộ quần áo trong suốt kia qua một bên, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ.

Kêu tôi mặc thứ quần áo này thì thà dứt khoát giết tôi đi còn hơn, tôi đã phải chịu cảnh bị làm nhục mà bây giờ lại còn muốn tôi mặc cái loại quần áo này nữa ư.


“Cô Bảo Nhi, xin đừng khiến chúng tôi khó xử.

Cậu chủ nói đây là cô tự mình chọn, trừ khi cô muốn thấy tổng giám đốc Vũ chết.” Người giúp việc nhìn tôi giống như một người máy không có cảm xúc.

Quả nhiên là người của Phan Huỳnh Đức, ngay cả tính cách cũng giống anh ta.

Cuối cùng dưới sự bức bách của những người giúp việc này, dù tôi có không muốn như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể mặc bộ đồ trong suốt đó vào, vẻ mặt đỏ bừng được người ta đưa đến phòng Phan Huỳnh Đức.

Lúc tôi đến thì đèn trong phòng sáng trưng, nhưng hình như không có ai trong đó thì phải? Chẳng lẽ Phan Huỳnh Đức không có bên trong?.

Xin hãy đọc truyện tại — .c om —
Tôi rụt cổ nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Phan Huỳnh Đức đâu cả.

tôi nghĩ có lẽ anh ta đã buông tha cho tôi.

Nghĩ đến đây trong lòng tôi cảm thấy may mắn, lúc tôi quay đầu chuẩn bị rời khỏi đây thì phía sau đột nhiên có người vươn tay ôm lấy cả người tôi.

“Á.” Tôi phát ra một tiếng hét đầy kinh hãi, lúc giơ chân lên muốn đá người đó thì lại nhìn thấy Phan Huỳnh Đức đang mang mặt nạ.

“Tôi biết ngay mà, em mặc quần áo này nhất định sẽ rất đẹp.” Đôi mắt Phan Huỳnh Đức đục ngầu, tôi có thể cảm giác được hơi thở của anh ta, thời gian dần trôi qua thì nó càng trở nên nặng nề hơn.

Ngay lúc tôi kinh hoảng không thôi thì ngọn đèn trên đỉnh đầu lại tắt đi.

Tôi lại càng hoảng sợ hơn, cơ thể đã bị Phan Huỳnh Đức đẩy nhào xuống trên thảm, cũng may thảm trong phòng anh ta vô cùng mềm mại, bằng không thì tôi chết chắc rồi.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã sớm muốn nếm thử hương vị của em rồi.” Giọng nói Phan Huỳnh Đức lạnh lùng xẹt qua tai tôi, tôi tức giận đến mức muốn đá một phát lên mặt anh ta.

Tôi kìm nén lửa giận trong lòng, lúc tay Phan Huỳnh Đức di chuyển trên người tôi, tôi bèn dùng chân đạp của quý của anh ta một cái.

“A..” “Huỳnh Bảo Nhi, em dám, dám..” Phan Huỳnh Đức rít gào.

“Tôi… đang mang thai, Phan Huỳnh Đức, sao anh lại cầm thú đến mức ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha hả.” Tôi nghiến răng, hốt hoảng ôm bụng nói.


Phan Huỳnh Đức không nói gì, bầu không khí trong không gian tối mịt dần trở nên kỳ quái.

Tôi bị tình trạng này dọa sợ, nhịn không được mở miệng nói: “Này… Phan Huỳnh Đức.” “Huỳnh Bảo Nhi, tôi tạm thời tha cho em, em nhớ cho kỹ, em nợ tôi một đêm.” Giọng nói bình thản của Phan Huỳnh Đức vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó nghe được tiếng bước chân.

Phan Huỳnh Đức ra ngoài rồi ư? Tôi hơi giật mình, thật không ngờ Phan Huỳnh Đức lại bỏ qua cho tôi.

Tôi cứ tưởng mình chạy trời không khỏi nắng rồi chứ.

Tôi vỗ ngực, không khỏi thở dài một hơi, dù không biết vì sao Phan Huỳnh Đức lại buông tha cho tôi nhưng ít nhất bây giờ tôi không thất thân là được.

Tôi đứng dậy nhìn chiếc giường lớn kia, ngáp một cái rồi đi đến đó.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cơ thể tôi đã sớm kiệt sức, vừa rồi lại bị Phan Huỳnh Đức dọa một trận, tôi cảm thấy mệt mỏi không chịu được.

Bây giờ tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc để lấy lại sức mà thôi.

“Tỉnh rồi hửm?” Tôi mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy một chiếc mặt nạ bằng bạc trước mặt, bên tai là giọng nói nặng nề của Phan Huỳnh Đức.

Tôi hoảng sợ, chợt thanh tỉnh hoàn toàn, tôi mở to mắt nhìn
Phan Huỳnh Đức trước mắt.

Tôi chuyển động trong mắt một cách gượng gạo, nhìn thấy Phan Huỳnh Đức đang ôm mình từ phía sau, tôi không khỏi hét thảm một tiếng: “Á..”
Vì sao Phan Huỳnh Đức lại nằm trên giường của tôi? Không phải hôm qua anh ta bỏ qua cho tôi rồi sao? Tại sao anh ta lại ở trên giường? “Huỳnh Bảo Nhi, em ồn ào quá đấy.” Phan Huỳnh Đức không vui nhìn tôi, ngoáy ngoáy lỗ tay, quát lớn với tôi.

“Anh… anh… tôi… tôi.

Tôi nắm chặt chiếc chăn trên người, chỉ vào Phan Huỳnh Đức, bờ môi run run, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.

“Em cho rằng tôi làm gì em? Tôi đã nói chờ sau khi em sinh con xong thì nhất định sẽ làm được, em cho rằng tôi đói bụng ăn quàng sao?” Phan Huỳnh Đức không vui liếc nhìn tôi, xuống giường nhặt quần áo trên mặt đất lên..

Bình Luận (0)
Comment