Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 135


“Không cần, tôi muốn tự mình đi ăn.

Trần Thanh Vũ, tôi không phải là tù nhân của anh.” Thấy anh vẫn không chịu cho tôi ra ngoài, tôi không khỏi tức giận gào lên với anh.

“Đừng giận, hiện giờ em còn đang mang thai.

Nếu như em thật sự muốn đi như thế, tôi sẽ bảo Trần Danh đến đón em.

Nhưng ăn xong thì phải quay về, có biết không?” Đến cuối cùng, Trần Thanh Vũ cũng đã chịu thỏa hiệp.

Anh dùng giọng điệu vô cùng cưng chiều nói với tôi.

Tôi cắn môi, cúp điện thoại.

Tôi nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, nghĩ đến sự cưng chiều và bao dung của Trần Thanh Vũ dành cho tôi, trong lòng không khỏi tràn ngập cay đắng.

Trần Thanh Vũ, nếu như anh có thể đối xử với tôi như thế này sớm hơn một chút thì chúng ta đã không trở nên như vậy, có phải hay không?
Nếu như Trần Thanh Vũ có thể đối xử dịu dàng với tôi như thế sớm hơn một chút… hiện giờ chúng tôi vẫn là vợ chồng.

Tốc độ của Trần Danh rất nhanh, tôi vừa tắt điện thoại của Trần Thanh Vũ khoảng mười phút thì anh ta đã xuất hiện tại biệt thự, mở cửa xe ra để tôi bước lên.

.

ngôn tình hài
Tôi ngồi trong xe, nói với Trần Danh mình muốn đến quán Helio.

“Chỗ đó không có bánh kem việt quất.” Trần Danh nghe xong, có chút ngờ vựa ngoảnh đầu nhìn tôi, nói.

Tôi hơi chột dạ ngẩng cằm lên nói: “Có mà, chỉ là anh không biết mà thôi, dạo gần đây Helio mới cho ra mắt một mẫu bánh kem việt quất, vị rất là ngon.

Tôi muốn dành thời gian đến đó để nếm thử.”
Trần Danh nhìn tôi một hồi lâu, tôi còn tưởng rằng mình bị Trần Dannh nhìn ra cái gì đó rồi.

Nhưng không lâu sau, Trần Danh chuyển dời tầm mắt, khởi động xe đưa tôi đi đến Helio.

Helio nằm ở vị trí trung tâm khu vực nội thành.

Tôi kêu Trần Danh đậu xe ở trong hầm giữ xe rồi ngồi ở trong xe đợi tôi, một mình tôi đi ăn chút đỉnh, dạo một lát rồi sẽ quay về.


Thoạt đầu Trần Danh không chịu, cứ đòi đi cùng với tôi.

Tôi khuyên can mãi hết cả buổi, Trần Danh mới đồng ý ở trong xe đợi tôi.

Tuy nhiên, anh ta nói tôi chỉ có một tiếng đồng hồ, nếu như sau một tiếng mà tôi vẫn chưa quay trở lại xe thì sẽ cho người đi tìm tôi.

Tôi lên tiếng đảm bảo chắc chắn sẽ trở lại trong vòng một tiếng đồng hồ, Trần Dannh mới yên tâm để tôi rời đi.

Tôi đi thắng vào trong Helio, nhìn chiếc xe ở đối diện một cái rồi mới nói với nhân viên phục vụ đang chào tôi: “105.”
Đây là số phòng mà Lê Minh Quang đã đặt trước.

“Là cô Bảo Nhi phải không ạ?” Anh Quang đã ở trong phòng đợi cô lâu lắm rồi.” Nhân viên phục vụ nghe thấy tôi đọc số phòng xong, cung kính dẫn tôi đi về phía phòng 105.

“Nếu có yêu cầu gì, hoan nghênh cô gọi tôi bất cứ lúc nào.

Nhân viên đưa tôi đến phòng 105, vẻ mặt tươi cười nói xong liền rời đi.

Tôi bước vào trong phòng liền nhìn thấy Lê Minh Quang đang đứng bên cạnh cửa sổ, quay lưng về phía tôi.

Hôm nay anh mặc một bộ đồ rộng rãi màu trắng, thân hình thoạt trông hơi gầy gò.

Tập đoàn Thời Quang đã bị Trần Thanh Vũ thu mua, hiện giờ tập đoàn Trần Thăng cũng đã quay trở về trong tay của Trần Thanh Vũ lần nữa.

Tôi thấu hiểu tâm trạng hiện giờ của Lê Minh Quang.

“Minh Quang, em đến rồi.” Tôi sờ sờ bụng, khàn giọng gọi Lê Minh Quang.

Lê Minh Quang quay đầu, trên gương mặt anh tuần mang theo vài phần ôn hòa quen thuộc, nói: “Anh còn đang lo Trần Thanh Vũ sẽ không thả em ra ngoài nữa chứ.” “Em muốn đi ra ngoài, anh ta cũng không có cách nào ngăn cản em được.

Tôi tinh nghịch lè lưỡi nói với Lê Minh Quang.

Hai chúng tôi ngồi trên sô pha, một hồi lâu sau chúng tôi cũng chưa mở lời nói chuyện, bầu không khí dần dần trở lên hơi ngượng nghịu.

Đúng lúc tôi hơi mất tự nhiên, muốn cầm ly sữa ở bên cạnh lên uống một ngụm thì nghe thấy giọng nói nặng trĩu và có chút thâm trầm của Lê Minh Quang.

“Bảo Nhi, bây giờ em hãy nói cho anh biết.


Có phải là em… vẫn còn yêu Trần Thanh Vũ hay không? Em có muốn rời xa Trần Thanh
Vũ hay không?” “Em có thể rời đi được hay sao?” Tôi nhìn Lê Minh Quang, mệt nhọc cười một tiếng.

“Chỉ cần em nói em muốn rời khỏi Trần Thanh Vũ, anh sẽ đưa em rời khỏi nơi đây.” Lê Minh Quang giơ tay ra nằm lấy cánh tay của tôi và nói.

“Minh Quang, anh nói cho em nghe đi.

Lời nói của anh tối hôm qua có nghĩa là gì?”
Tôi không có trực tiếp trả lời của Lê Minh Quang, chỉ nói lảng sang chuyện khác.

Điều mà tôi quan tâm nhất bây giờ vẫn là chuyện mà Lê Minh Quang đã nói, liên quan đến chân tướng cái chết của bố tôi.

“Người nhà họ Trần hại chết bố của em, khiến bố em trở thành người chịu tội thay.”
Lê Minh Quang nhìn tôi, ánh mắt trở nên sắc bén sâu thẳm lạ thường.

“Anh… anh nói cái gì cơ?” Lời nói của Lê Minh Quang khiến toàn thân tôi run rẩy.

Tôi cuộn chặt tay thành nắm đấm, không dám tin nổi run sợ nhìn Lê Minh Quang.

Người nhà họ Trần, biến bố tôi trở thành người chịu tội thay? “Năm đó có một công ty cạnh tranh với nhà họ Trần đã thuê sát thủ, muốn đối phó với Trần Thanh Vũ và cụ ông nhà họ Trần, nhưng mà… đến cuối cùng, bọn họ quyết định dùng cách thức chịu tội thay.

Rõ ràng bọn họ biết rằng chiếc xe đó đã bị người đi ta động tay động chân vào nhưng vẫn để bố em đi lái chiếc xe đó.

Mục đích là để những người đó buông lỏng cảnh giác.

Bởi vì dù sao thì bố em cũng là tài xế của cụ ông nhà họ Trần, nếu như bố em lái chiếc xe có vấn đề đó thì đám người kia sẽ tưởng rằng ông cụ Trần cũng ở trong chiếc xe ấy.” “Cho nên… sau đó, bố em đã chết.” Tôi nghe xong lời của Lê Minh Quang, đôi môi run rẩy nói.

Đây chính là chân tướng sự thật đằng sau vụ tai nạn của năm xưa sao? “Người nhà họ Trần, ai ai cũng ghê tởm như vậy.

Bảo Nhi, vĩnh viễn đừng bao giờ tin tưởng bất kì một câu nói nào của người nhà họ Trần.” Lê Minh Quang nhìn tôi, đôi mắt hiện lên vài tia ửng đỏ, nói.

Tôi nhìn Lê Minh Quang, yếu ớt không chút sức lực: “Minh Quang, anh hãy nói cho em biết đi! Anh ở bên cạnh em, luôn bảo vệ chu toàn cho em, quan tâm em, còn nói yêu em, là bởi vì ân oán giữa anh và Trần Thanh Vũ, có đúng không?”
Tôi không hề ngốc, nếu như bây giờ vẫn không nhìn ra bất kì đầu mối gì, thì chỉ có thể nói là tôi ngu xuẩn đến nỗi không có thuốc chữa.

“Ban đầu, anh tiếp cận em, quả thật là bởi vì báo thù Trần Thanh Vũ.

Về điểm này, anh rất xin lỗi.” Lê Minh Quang nhìn tôi, đáy mắt mang vẻ áy náy, nói.


“Xin lỗi, bảo Nhi.

Có lẽ anh nói như thế này có hơi quá đáng, nhưng anh không muốn che giấu em.

Thù hận giữa anh và Trần Thanh Vũ, cả đời này cũng không có cách nào xóa bỏ được.

Lúc ban đầu khi anh vừa mới biết đến em thì đã muốn lợi dụng em để đánh bại Trần Thanh Vũ.” “Lúc đó, em và Trần Thanh Vũ rất khách sáo với nhau.

Tuy răng em là vợ của Trần Thanh Vũ, nhưng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.” Tôi nhìn Lê Minh Quang, thản nhiên nói.

Tại sao trong tình huống như thế, Lê Minh Quang lại lựa chọn tiếp cận tôi để đánh lại Trần Thanh Vũ? Rõ ràng là lúc đó vị trí của tôi ở trong lòng của Trần Thanh Vũ nhỏ bé không đáng kể.

“Bởi vì em là vợ của Trần Thanh Vũ, là cháu dâu mà ông cụ Trần xem trọng nhất.”
Lê Minh Quang nói với tôi như thế.

“bảo Nhi.” Tôi nhìn Lê Minh Quang, đột nhiên tôi nhận ra Lê Minh Quang ở trước mắt tôi lạ lẫm đến nỗi khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi.

Thậm chí tôi không biết phải làm sao để đáp lại lời của Lê Minh Quang.

Tôi cảm thấy mình chưa từng thấu hiểu hết về Lê Minh Quang, trước giờ vẫn chưa từng.

“Một tuần sau, một công ty lớn của Pháp sẽ qua đây để tổ chức một buổi triển lãm thiết kế vô cùng lớn.

Anh hi vọng là em có thể đứng về phía anh.”
Lê Minh Quang nắm lấy tay của tôi, ánh mắt sáng rực nhìn tôi và nói.

Có liên quan đến dự án thời trang hội nhập mà tối hôm qua tôi có nghe thấy đó ư? “Anh muốn em… giúp anh như thế nào?” Tôi rũ mắt xuống, nhẹ nhàng đẩy tay của Lê Minh Quang ra và hỏi.

“Anh cần em, đưa bảng thiết kế của em cho anh.

Anh tin rằng với bảng thiết kế của em chắc chắn có thể dành lấy dự án lần này.” “Anh muốn cạnh tranh với công ty của Trần Thanh Vũ?” “Cậu ta đã hủy hoại tập đoàn Thời Quang của anh, rồi lại hủy đi sự nghiệp đang trên đà phát triển của anh.

Anh sẽ không để dự án này rơi vào tay của cậu ta đâu.”
Lê Minh Quang trầm mặc xuống, đôi mắt ấy ngập tràn một tầng khí lạnh u ám và khát máu.

Lê Minh Quang trong bộ dạng này khiến cho người khác có cảm giác sợ hãi.

Tôi hơi buồn bã nhìn Lê Minh Quang lộ ra vẻ mặt dữ tợn thậm chí là kinh khủng như thế này, chỉ có thể cay đắng lắc đầu nói: “Minh Quang, đây là cuộc tranh giành giữa công ty của các anh, em không muốn tham gia vào.” “Vậy nên là… em định sẽ đứng về phía của Trần Thanh Vũ có phải không? Bảo Nhi, em vẫn còn yêu Trần Thanh Vũ có đúng hay không?”
Đột nhiên cảm xúc của Lê Minh Quang trở nên hơi kích động, anh dùng sức cấu mạnh vào cánh tay của tôi.

Tôi bị kích thích bởi cảm giác đau đớn ray rứt truyền đến từ phía cánh tay, tôi không nhịn được đẩy cơ thể của Lê Minh Quang ra và nói: “Minh Quang, anh bình tĩnh lại trước đã.

Không phải là em đứng về phía của Trần Thanh Vũ, chỉ là cuộc tranh đấu giữa công ty của các anh, em…” “Em sẽ nói với Trần Thanh Vũ, bảo anh ta trả tập đoàn Thời Quang lại cho anh, có được không?”

Tôi nghĩ tới nghĩ lui rồi nói với Lê Minh Quang.

“Bảo Nhi, em vẫn còn muốn ở lại bên cạnh Trần Thanh Vũ hay sao? Đừng quên bố của em đã chết như thế nào? Là do nhà họ Trần đã hại chết bố của em, em phải báo thù, báo thù cho bố của em!” Dường như Lê Minh Quang không thể tin nổi, gầm thét lên với tôi.

“Việc này… em sẽ điều tra rõ ràng.

Nếu là sự thật, em sẽ… giúp anh.”
Tôi nhìn Lê Minh Quang đang kích động, ngón tay hơi cứng đờ.

Sau đó tôi đứng dậy, vứt lại câu nói này rồi đi về phía cánh cửa của căn phòng.

Ân oán giữa Trần Thanh Vũ và Lê Minh Quang, tôi không có cách nào, cũng không biết phải hóa giải như thế nào.

Hiện giờ, điều duy nhất mà tôi muốn biết chính là cái chết của bố, rốt cuộc là giống như những gì mà Lê Minh Quang đã nói, hay là… đây chỉ là một mánh khóe để Lê Minh Quang đả kích Trần Thanh Vũ mà thôi? “Bảo Nhi, giúp anh một chuyện”
Lúc chân của tôi vừa định bước ra khỏi cửa thì đã bị Lê Minh Quang ôm lấy.

Lê Minh Quang ôm tôi từ phía sau lưng, giọng nói khản đặc.

Tôi hơi giật mình, chầm chậm quay đầu, nhìn Lê Minh Quang mang vẻ mặt u ám, nghiêm nghị nói: “Anh muốn em giúp anh như thế nào?”
Tuy rằng từ trước đến giờ, hoặc có lẽ là hiện tại Lê Minh Quang vẫn luôn lợi dụng tôi, nhưng tôi vẫn mắc nợ anh.

“Đặt cái này trong khu chế tác của Trần Thanh Vũ.” Lê Minh Quang lấy từ trong túi ra một chiếc lọ đưa cho tôi, sắc mặt âm u.

Tôi nhìn chiếc lọ ở trong tay của Lê Minh Quang, có chút bất an nói: “Đây là cái gì?”
Khu chế tác là nơi để chế tác trang phục, thông thường thì bản thiết kế hoàn thành xong sẽ tiến hành chế tác trang phục ở nơi đó.

Nếu đã làm nghề thiết kế thời trang thì khu chế tác vô cùng quan trọng, nếu trang phục có xảy ra vấn đề gì thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cả một doanh nghiệp.

“Em nghĩ rằng anh sẽ làm ra chuyện gì? Anh chỉ là… khiến cho người của Trần Thanh Vũ không thể xuất hiện trong buổi triển lãm thiết kế mà thôi.”
Ảnh mắt của Lê Minh Quang hơi ảm đảm và bi thương nhìn tôi, dường như việc làm của tôi đã làm tổn thương đến trái tim của anh.

“Bảo Nhi, giúp anh một lần cuối cùng.

Anh biết, bản thân anh không có tư cách để cầu xin em tha thứ.

Nhưng mà hãy niệm tình anh thật lòng yêu em, giúp anh một lần này, anh chỉ là… muốn lấy lại thứ vốn dĩ thuộc về mình mà thôi.” Lê Minh Quang thấy tôi không nói gì.

Anh giơ tay ra nắm lấy tay tôi, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi và nói.

Tôi nhìn Lê Minh Quang, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Em 11 có thể giúp anh lấy lại tập đoàn Thời Quang.”
Nếu muốn giúp Lê Minh Quang lấy lại tập đoàn Thời Quang, tôi có thể hứa với Trần Thanh Vũ tạm thời ở bên cạnh anh ta, Trần Thanh Vũ chắc chắn sẽ đồng ý mà thôi.

Tập đoàn Thời Quang cũng có thể trở về trong tay của Lê Minh Quang..

Bình Luận (0)
Comment