Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 143


Lúc đầu, khi Lê Minh Quang nói rằng cái chết của bố tôi là do nhà họ Trần gây ra, không thể phủ nhận rằng trong lòng tôi tràn đầy uất hận, tôi vô cùng oán hận Trần Thanh Vũ và oán hận cả bố của Trần Thanh Vũ nữa.

Sau đó mẹ tôi và Huỳnh Sang cũng nói với tôi như vậy, còn có cả Lê Minh Quang cũng nói rằng anh ta đã tìm thấy một số bằng chứng của nhà họ Trần và giao nó cho tôi.

Giọng nói trên chiếc bút ghi âm giống như bằng chứng sắt đá, mặc dù âm thanh hơi mơ hồ nhưng vẫn có thể nghe thấy, đó là giọng nói của ông cụ Trần.

Còn có cuốn nhật ký của bố tôi, những dòng viết tay đó cũng là của bố tôi, nhưng sau sự việc lần này, nhìn thấy Lê Minh Quang biến thành như vậy, tôi đột nhiên hơi nghi ngờ tính xác thực của sự việc này.

Tôi luôn có cảm giác có người đang cố tình quấy nhiễu mình, cố ý muốn tôi hận nhà họ Trần.

“Tôi không biết nhiều về bố cô nhưng tôi tin rằng cậu chủ sẽ không làm đi việc thấy chết không cứu như vậy với bố cô đâu.

Cậu chủ… đã yêu cô từ lâu rồi.”
Trần Danh quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

“Cô nên biết rằng cậu chủ đã yêu cô từ rất lâu rồi, nhưng vì cậu chủ đã hứa sẽ chỉ yêu Nguyễn Mỹ cả đời nên cậu chủ đã giấu kín nỗi lòng mình.

Mỗi lần cậu chủ vì Nguyễn Mỹ mà làm tổn thương cô, lúc đó cậu chủ cũng tự làm tổn thương chính mình.” “Lần đó đứa bé của cô bị Nguyễn Mỹ hại chết, cậu chủ đã chạy đến chỗ Nguyễn Mỹ và suýt bóp nghẹt cổ cô ta.

Cuối cùng, nếu không phải vì Nguyễn Mỹ luôn dùng sợi dây chuyền đó để khóc lóc kể lể về sự thay lòng đổi dạ, sự phản bội cô ta của cậu chủ thì cậu chủ đã giết chết Nguyễn Mỹ từ lâu rồi.” “Tuy rằng cậu chủ luôn mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng cậu chủ rất coi trọng tình nghĩa và giữ lời hứa của mình, cậu ấy lo lắng tổng giám đốc Quân sẽ làm chuyện gì đó cực đoan với cô nên hết lần này đến lần khác mới đẩy cô ra thật xa.” “Tôi không muốn nghe những điều này.”
Tôi nhắm mắt lại, những ngón tay bất động ôm chặt lấy bụng.

Bây giờ tôi đang rối tung lên, thực sự rất rối loạn…
Trần Danh cũng không giải thích gì nữa, chỉ đưa tôi trở về biệt thự.

Anh ta nói Trần Thanh Vũ nhờ anh ta đi theo để bảo vệ tôi, hơn nữa còn muốn đưa tôi rời khỏi thành phố này.

Bây giờ Trần Thanh Vũ đang bị buộc tội giết người và dùng thuốc cấm, lúc này sao tôi có thể nhẹ nhàng mà rời khỏi như vậy.

Tôi bác bỏ lời nói của Trần Danh và yêu cầu Trần Danh điều tra nguyên nhân sự việc này.


Những người chết do mặc đồ thủ công của tập đoàn Trần Thăng đều là vợ của các quý tộc và chính khách thuộc tầng lớp thượng lưu.

Trang phục trên người bọn họ khi được kiểm nghiệm đều giống với trang phục của các người mẫu tham gia, bên trong chúng có chứa một chất cực độc có hại cho cơ thể con người, về cơ bản chất này sẽ làm tắc mạch máu lưu thông trên cổ họng dẫn đến cái chết.

Tôi đã đưa chiếc lọ mà Lê Minh Quang để lại trước đó cho Lê Hoàng Long đi kiểm tra, Lê Hoàng Long chỉ nói rằng những thứ trong chiếc lọ mà tôi đưa cho anh ta chỉ là chút bột gây ngủ thông thường, không phải thuốc độc.

Không phải thuốc độc sao?
Tôi còn cho rằng cái chết của người mẫu đó liên quan đến tôi chứ?
Dường như sự việc này không hề đơn giản như vậy.

Tôi nhanh chóng sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu thì mới nhận ra rằng tâm tư của Lê Minh Quang lại độc địa như vậy.

Anh ta đã biết Trần Thanh Vũ cử người đến bảo vệ tôi thì đương nhiên cũng biết tôi và Lê Minh Quang đã nói chuyện gì và làm những chuyện gì.

Là anh ta cổ tình đưa cho tôi lọ thuốc bột kia để tôi rắc lên trên, bởi vì anh ta biết rất rõ Trần Thanh Vũ sẽ không ngăn cản tôi làm bất cứ điều gì.

Ngay cả khi tôi hủy hoại sự nghiệp của anh thì Trần Thanh Vũ cũng sẽ không hề cau mày một cái.

Trần Thanh Vũ..

“Trần Danh, đưa tôi đến đồn công an.

Tôi cảm thấy trong lòng mình vô cùng đau nhói, một cảm giác ngột ngạt như muốn nuốt chửng lấy tôi vậy.

Trần Thanh Vũ, đồ khốn nạn, tại sao anh lại hành động như vậy? Tại sao chứ? “Trần Thanh Vũ, tên khốn khiếp, tại sao anh lại không đề phòng tôi chứ?” Sau khi tôi đến phòng tạm giam một lần nữa, tôi lao tới trước mặt Trần Thanh Vũ và tát anh vài cái liên tiếp.

Trần Thanh Vũ im lặng không nói gì để yên cho tôi đánh, đợi sau khi tôi mệt mỏi kiệt sức thì anh mới vươn tay ra ôm lấy eo tôi rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em không sao chứ?” “Đồ khốn khiếp, tại sao anh không ngăn cản tôi chứ? Rõ ràng đã biết tôi làm cái gì nhưng tại sao anh lại không ngăn cản đề phòng tôi vậy?”
Hai mắt tôi đỏ hoe, vô cùng phẫn nộ quát mắng Trần Thanh Vũ.

Nếu Trần Thanh Vũ đề phòng, ngăn cản tôi thì có lẽ đã không xảy ra những sự việc tiếp theo, kế hoạch của Lê Minh Quang sẽ không thành công rồi.

Trần Thanh Vũ rõ ràng biết rằng mình bị bày mưu tính kế, tại sao lại khăng khăng ngu xuẩn để mọi việc xảy ra chứ.


“Bởi vì em là Huỳnh Bảo Nhi.”
Trần Thanh Vũ khẽ chạm vào má tôi, nhẹ nhàng nói.

Chỉ vài câu nói bình thường của anh mà khiến nước mắt tôi trào ra.

Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt, tôi kéo quần áo của Trần Thanh Vũ rồi gào lên: “Trần Thanh Vũ, anh nghĩ rằng nếu anh làm như vậy thì tôi sẽ cảm động sao? Tôi nói cho anh biết, đừng có mơ, những điều quả đáng mà anh đã làm với tôi, tôi tuyệt đối không chỉ vì anh làm vậy mà xúc động đâu.

Anh còn chưa nói rõ cho tôi biết bố tôi đã chết như thế nào thì anh đừng hòng chạy trốn? Đừng có mơ… “Tôi sẽ không chạy trốn.” Trần Thanh Vũ âu yếm hôn lên mi mắt tôi, thì thầm nói với tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ không chạy trốn.

Bất kể em làm ra những việc gì, tôi đều thừa nhận.

Đó đều là vì tôi nợ em” “Những gì anh nợ tôi, vĩnh viễn cũng trả không đủ, anh nghĩ làm như thế thì anh có thể trả nợ cho tôi sao?” Nghe xong câu nói của Trần Thanh Vũ, tôi vô cùng tức giận, lao đến ra sức đập vào ngực Trần Thanh Vũ và hét lên.

Trần Thanh Vũ không nói gì, anh chỉ năm lấy tay tôi, đặt ngón tay tôi lên môi anh và hôn nhẹ nhàng.

“Huỳnh Bảo Nhi, em chỉ cần bảo vệ con của chúng ta thật tốt là được rồi.

Hãy nhớ, nhất định phải bảo vệ con của chúng ta, đây là con của hai chúng ta.” Trần Thanh Vũ đặt tay lên bụng tôi, ánh mắt hơi tối sầm lại.

Tôi mím môi, chủ động đưa tay ra ôm lấy eo Trần Thanh Vũ, nghẹn ngào nức nở: “Đồ khốn nạn, anh nghe rõ cho tôi, anh không được phép xảy ra bất kỳ chuyện gì đó, có nghe hay không? Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, nếu anh dám làm chuyện gì, tôi sẽ xử đẹp anh.” “Được.”
Trần Thanh Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt trầm lắng và sâu thẳm khác thường, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm vào tôi, nhếch khóe môi nhìn tôi một cách đầy yêu thương.

“Huỳnh Bảo Nhi, hãy nhớ, tôi yêu em, tôi rất yêu em.”
Sự việc của Trần Thanh Vũ ngày càng rầm rộ, báo chí và các phương tiện truyền thông, thậm chí các diễn đàn trực tuyến khắp thành phố đều đưa tin về Trần Thanh Vũ.

Mỗi khi tôi nhấp vào trang web thì tất cả những tin đầu đề tôi nhìn thấy đều là tin tức nói về Trần Thanh Vũ
Nhìn thấy những lời nhận xét của mọi người, trong lòng tôi không khỏi sốt rột lo lắng.


Tập đoàn Trần Thăng đã bị lung lay xuống dốc không phanh, các phân xưởng của Trần Thăng cũng đều bị chính phủ phong tỏa.

Mọi tài sản thuộc về chủ sở hữu của Trần Thăng đều bị đóng băng nhưng vẫn không có cách nào đền bù những khoản nợ đó.

Tại cổng tòa án, những thành viên của các gia đình bị thương trong vụ tai nạn lần này đã diễu hành trên đường phố và nói rằng bọn họ muốn Trần Thanh Vũ nợ máu phải trả bằng máu, yêu cầu chính phủ hãy trả lại công bằng cho họ.

Lần này, Lê Minh Quang ra tay quả thực rất tàn nhẫn, tất cả các mũi nhọn đều hướng về phía Trần Thanh Vũ.

Trong những ngày này Trần Danh đã chạy khắp nơi, đang tìm kiếm những bằng chứng để chứng minh rằng Trần Thanh Vũ vô tội.

Tôi cũng hay theo dõi các tin tức này, nhưng do đang mang thai nên không được để bản thân quá kiệt sức, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh để tốt cho thai nhi.

Một tuần sau vụ việc này xảy ra, cảnh sát lại một lần nữa thu thập được bằng chứng mới chứng minh rằng nhà xưởng của Trần Thanh Vũ có vấn đề, thậm chí còn ngầm rửa tiền.

Tôi không biết ai đã gửi tin tức này cho phía chính phủ, tóm lại tình hình hiện tại đối với Trần Thanh Vũ là vô cùng bất lợi.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô ra đây cho tôi.

Huỳnh Bảo Nhi…” Nghỉ trưa xong, tôi đứng dậy bật máy tính lên, đang suy nghĩ xem có cách nào giúp Trần Thanh Vũ tìm ra chứng cứ mới hay không thì nghe thấy tiếng gào thét dữ dội ở ngoài sân.

Tiếng thét xé gan xé phổi.

Giọng nói này có chút quen thuộc? Hình như là… Trương An?
Tôi đóng máy tính trên tay lại rồi tự mình bước ra ngoài, nhìn thấy Trương An đang đứng trong sân với mái tóc rối bù nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt dữ tợn.

Sau khi nhìn thấy tôi, bà lao về phía tôi, nắm lấy quần áo của tôi rồi lắc mạnh người tôi, sau đó thì hét vào mặt tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, đồ phụ nữ khốn kiếp này, chính cô là người đã hại nhà họ Trần chúng tôi.

Cô đã làm hại Thanh Vũ, tôi phải giết cô.” “Điên đủ chưa?”
Tôi cau mày nhìn Trương An, bây giờ bà trông như một người phụ nữ điên loạn vậy, tôi gạt tay bà ra.

Trương An bị tôi dùng sức đẩy ra thì thân thể lảo đảo lui về phía sau, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Bước chân của tôi hơi khung lại, tôi muốn đưa tay ra đỡ Trương An, nhìn thấy bà đã ổn định lại cơ thể thì tôi mới bình tĩnh lạnh lùng nói: “Bà điên đủ rồi sao?” Qua khoảng thời gian lâu như vậy mà Trương An sao vẫn không thay đổi gì tốt hơn sao?
Nói cho cùng thì bà cũng là phu nhân cao quý của nhà họ Trần nhưng lại làm ra loại chuyện như một người phụ nữ chua ngoa vậy.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô là đồ sao chổi, tại sao cô lại cùng với tên khốn Lê Minh Quang đó làm hại nhà họ Trần chúng tôi chứ? Cô là thứ phụ nữ rắp tâm khó lường.” Ánh mắt sắc bén của Trương An nhìn chằm chằm vào tôi rồi điên cuồng nói.


Đối mặt với sự lăng mạ của bà, tôi cũng không nói lời nào mà chỉ im lặng trả lời: “Tôi sẽ tìm ra bằng chứng để chứng minh Trần Thanh Vũ vô tội.” “Tôi khinh, cô cùng tên hạ tiện đó hợp lực làm ra loại chuyện này.

Bây giờ cô lại còn đạo đức giả nói muốn giúp Thanh Vũ thoát tội sao? Cô có biết hiện tại Thanh Vũ đã bị kết rồi không, con trai tôi cả đời này sẽ không bao giờ có thể ra khỏi tù được nữa.”
Giọng nói đanh thép của Trương An như đâm thủng qua màng nhĩ của tôi vậy, nhưng điều khiến tôi đau đớn nhất là những gì Trương An vừa nói.

Không thể nào ra tù được nữa sao? Trần Thanh Vũ… sao có thể chứ? “Không phải là vẫn còn một tuần để thẩm vấn sao?” Tôi mở to mắt, sắc mặt tái nhợt nhìn bà rồi nói.

“Vừa rồi luật sư nói rằng bằng chứng đã đầy đủ và bọn họ đã tuyên án Thanh Vũ rồi.

Bây giờ con trai tôi không có cách nào ra khỏi tù được nữa, bị kết án tù chung thân rồi, giờ thì cô đã hài lòng chưa? Biệt thự nhà họ Trần cũng bị thu hồi bán đấu giá, bây giờ cả nhà chúng tôi đều tan vỡ rồi.

Những chủ nợ đó đang săn đuổi chúng tôi mỗi ngày, chúng tôi phải sống chui sống lủi như những con chuột cống ngoài đường.

Tất cả đều là do cô làm ra đó Huỳnh Bảo Nhi, thứ phụ nữ khốn kiếp, đều là do cô hại chúng tôi.”
Khi Trương An nói xong thì tức giận nhe nanh múa vuốt vỗ về phía tôi, nhìn thấy hành động của bà như vậy, sắc mặt tôi không khỏi sầm xuống.

Tôi nhanh chóng tránh khỏi bàn tay của Trương An, cố gắng bảo vệ đứa trẻ trong bụng mình.

“Đồ khốn khiếp, nếu không có cô thì Thanh Vũ sẽ không hồ đồ như vậy.

Mọi chuyện đều là do lỗi của cô, là do cô đã hại chết con trai tôi, hại cả nhà họ Trần chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô đâu.”
Sự oán hận của Trương An đối với tôi quá lớn nhưng tôi có thể hiểu được.

Rốt cuộc Trần Thanh Vũ trở nên như vậy, nói cho cùng thì tôi cũng có chút trách nhiệm.

Tôi trầm mặc không nói gì nhìn Trương An rồi nhắm mắt lại, vào lúc sắp hứng chịu một cái tát của bà, thời khắc đó thời gian như ngừng đọng lại.

“Bà chủ, xin dừng lại đúng lúc.”
Một giọng nói trầm ổn nghiêm khắc đập vào tai tôi, tôi sững sờ mở mắt ra thì nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng trước mặt mình.

Trần Danh nắm lấy bàn tay đang muốn giơ lên đánh tôi của Trương An, thái độ không lạnh không nhạt nhìn bà rồi nói.

Dường như Trương An không ngờ Trần Danh sẽ đứng ra giúp tôi, giọng nói chua ngoa sắc bén ban đầu lại càng thêm chút ác ý.

“Trần Danh, đừng quên thân phận của cậu là gì, cậu là thành viên của nhà họ Trần chúng tôi, bây giờ lại muốn đứng ra giúp đỡ Huỳnh Bảo Nhi hay sao?”.

Bình Luận (0)
Comment