Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 162


Tôi nghi ngờ quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông nước ngoài có thân hình cao lớn mang theo một đám đàn ông mặc đồ tây đi về phía chúng tôi.

Nguyễn Trung Quân cũng đi theo mấy người này tới.

Tôi lập tức lễ phép vươn tay nói với Nguyễn Trung Quân: “Chủ tịch Quân, hôm nay cháu tới đây giao hàng, nhưng hình như cô Mỹ muốn làm cháu phải khó xử rồi.”
“Huỳnh Bảo Nhi, cô đừng có ngậm máu phun người ở chỗ này, rõ ràng hàng cô giao tới có vấn đề, tôi chỉ dựa theo hợp đồng làm mà thôi.

Bố, bố coi chuyện mà Huỳnh Bảo Nhi đã làm này, mấy mặt hàng đó căn bản không giống với mẫu, Huỳnh Bảo Nhi đầu cơ trục lợi, cô ta chính là một gian thương muốn gạt tiền của nhà họ Nguyễn chúng ta.”
Nguyễn Mỹ ôm lấy cánh tay của Nguyễn Trung Quân, làm nũng nói với Nguyễn Trung Quân.

Nghe thấy lời chỉ trích ác ý của Nguyễn Mỹ, khuôn mặt tôi vẫn không cảm xúc nói: “Cô Mỹ, cô có thể chịu trách nhiệm cho lời nói của mình không? Tội danh này có hơi lớn đấy, không biết cô Mỹ có thể chịu trách nhiệm nổi về lời mình nói hay không?”
“Huỳnh Bảo Nhi, cô nói bậy gì đó? Rõ ràng là hàng hóa cô giao tới có vấn đề, còn dám kiêu ngạo ở trước mặt chúng tôi sao? Nhà họ Nguyễn chúng tôi không cần lô hàng này, cô cứ về lo tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đi.” Trên khuôn mặt của Nguyễn Mỹ hiện lên vẻ dữ tợn, dùng giọng điệu vô cùng mỉa mai khinh thường nói.

Không hề nghi ngờ, Nguyễn Mỹ đang cố ý, sao tôi có thể để Nguyễn Mỹ đạt mục đích được chứ?
Lúc tôi vừa định giải thích thì người đàn ông nước ngoài đi theo Nguyễn Trung Quân mới vừa mở miệng nói chuyện kia chỉ vào mấy bộ quần áo sau lưng tôi, phát ra một tiếng khen ngợi, sau đó lại không biết thì thầm với Nguyễn Trung Quân cái gì, bởi vì tôi không quá hiểu ngôn ngữ ông ấy nói, hơn nữa ông ấy nói quá nhanh cho nên tôi không thể nghe theo kịp được.

“Đuổi Huỳnh Bảo Nhi ra ngoài.” Giọng nói kiêu ngạo của Nguyễn Mỹ xẹt qua màng tai của tôi, tôi nhíu mày liếc nhìn Nguyễn Mỹ một cái, lúc bảo vệ ở phía sau lưng Nguyễn Mỹ đi tới muốn đuổi tôi và Diệu Hoa đuổi ra ngoài thì Nguyễn Trung Quân mở miệng.

“Dừng tay.”
Tôi căng thẳng nhìn Nguyễn Trung Quân, Diệu Hoa cũng vậy.

Nguyễn Mỹ thấy Nguyễn Trung Quân nói chuyện giúp tôi nên nổi giận nói với Nguyễn Trung Quân: “Bố, nhà họ Nguyễn của chúng ta không cần lô hàng này, bố nhìn Huỳnh Bảo Nhi đã làm cái gì đi, đống phế phẩm này hoàn toàn không phù hợp với những thỏa thuận trên hợp đồng…”
“Ông Farrell rất thích.” Trên khuôn mặt anh tuấn lịch lãm của Nguyễn Trung Quân mang theo một chút vừa lòng nhìn tôi, sau đó nói với Nguyễn Mỹ câu này.

Mặt của Nguyễn Mỹ đột nhiên cứng đờ, còn tôi thì vui vẻ nói: “Chủ tịch Quân, cháu đã thay đổi mẫu mã của lô hàng này một chút, nhưng chú yên tâm, nguyên liệu được chọn cho đợt hàng này vẫn như cũ.”
“Chú đương nhiên tin tưởng cách làm việc của cháu.”
Nguyễn Trung Quân nhìn tôi nói với ánh mắt ôn hòa.

Nghe được những lời này của Nguyễn Trung Quân, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Ông Farrell chính là người đàn ông nước ngoài vừa mới lên tiếng, thì ra người đàn ông này chính là chủ của lô hàng này.

Ông ấy rất tán thưởng mẫu thiết kế này của tôi, sau khi chấp nhận lộ hàng và chi trả tiền đặt cọc còn lại xong, ông ấy còn cho tôi thêm sáu triệu tiền thưởng.

Lúc ông ấy đưa thêm tiền thưởng cho tôi, tôi lập tức lắc đầu: “Ông Farrell có thể thích quần áo do tôi làm là tôi đã rất vui mừng rồi, tôi không thể nhận số tiền này được.”
“Đây là chi phí vất vả của cô, đừng từ chối.” Ông Farrell là một người rất rộng rãi, ông ấy nói đây coi như tiền thưởng vì tôi đã làm ra những bộ quần áo đẹp như vậy, tôi cũng không tiện tiếp tục từ chối nữa, nếu tiếp tục từ chối có vẻ tôi không tôn trọng người ta cho lắm.

Tôi liếc nhìn ông Farrell một cái rồi nhận lấy tiền thưởng.

Tôi và ông Farrell đã thảo luận về đợt đặt hàng tiếp theo một lát rồi mới rời khỏi tập đoàn Aliba.

Lúc chúng tôi rời đi, Nguyễn Mỹ tức muốn hộc máu, dùng đôi mắt vô cùng oán hận nhìn tôi.

“Bảo Nhi, cậu có nhìn thấy không? Sắc mặt vừa rồi của Nguyễn Mỹ, ha ha ha.

Thật sự buồn cười quá.” Ở trên đường trở về, bởi vì đã giao thành công lô hàng này, tâm trạng của Diệu Hoa cũng trở nên vô cùng tốt.

Tôi cong môi cười cười, nhìn xấp tiền trong tay, lắc lắc nói: “Tháng này chúng ta có thêm thu nhập, đêm nay chúng ta đến quán Hương Sơn đi, ngày mai mọi người nghỉ ngơi một ngày, ngày %3D mốt chính thức bắt đầu làm việc tiếp.”
Dù sao cả tuần nay chúng tôi đều đã lao vào công việc không hề nghỉ ngơi, ai cũng rất mệt mỏi, mong rằng tối nay sau khi ăn nhậu chơi bời một bữa, mọi người sẽ lấy lại hết tinh thần, ngày mốt mang năng lượng tràn trề quay trở lại công việc.

“Mình cảm thấy càng ngày cậu càng giống một bà chủ rồi đấy.” Diệu Hoa vuốt cằm nhìn tôi cười hì hì nói.

Tôi gõ lên trán Diệu Hoa một cái, nhướng mày nói: “Đương nhiên, cậu không nhìn thử xem mình là ai à, đi, chúng ta lập tức đi đặt bàn.”
Có thể thuận lợi hoàn thành đơn đặt hàng của Nguyễn Trung Quân, tôi đã vô cùng vui vẻ, hơn nữa lúc này cũng coi như là nhờ họa được phúc, vậy mà tôi lại có thể nhận được đơn đặt hàng mới lần thứ hai từ ông Farrell.

Khách sạn dưới danh nghĩa của ông ấy cần đặt một mẫu đồng phục thống nhất, nhưng phải khác với những khách sạn khác, bộ đồng phục phải thể hiện ra được sự đặc biệt thu hút ánh nhìn của khách hàng khiến họ gặp rồi sẽ không thể quên được, yêu cầu của ông ấy rất đơn giản, chính là phải ngắn gọn rộng rãi, thậm chí là ưu nhã quyến rũ.

Tôi đã có ý tưởng, ngày mai tôi có thể bắt đầu thiết kế cho ông ấy ngay.

Hơn nữa đây là một đơn đặt hàng lớn, dưới danh nghĩa của ông ấy có hàng trăm khách sạn phân bố ở các nước, mỗi một khách sạn có hơn một ngàn nhân viên, tương đương với việc đây là một nguồn thu rất lớn, đương nhiên tôi phải làm việc cho cẩn thận.


Tuy thời gian tôi bắt đầu làm có hơi gấp gáp, nhưng vì trả nợ và tiếp tục duy trì tập đoàn Trần Thăng, tôi cần phải cố gắng thêm nữa mới được.

Cuộc thi thiết kế sắp tới gần, thời gian của tôi cũng càng ngày càng không đủ.

Quán Hương Sơn.

Đêm nay là đêm tôi tổ chức tiệc đãi nhân viên, tôi dùng tiền thưởng của ông Farrell làm thành ba giải thưởng, phát cho nhân viên siêng năng nhất, giải nhất hai triệu rưỡi, giải nhì hai triệu, giải ba một triệu rưỡi.

Lương của mỗi một nhân viên được tăng thêm năm trăm ngàn, coi như đây là tiền tăng ca.

Mọi người càng ngày càng nhiệt tình, tôi cũng vô cùng vui mừng.

Lúc buổi tiệc đang lên cao trào, tôi uống vào một chút rượu, đầu cảm thấy hơi choáng váng cho nên nói với nhân viên một tiếng rồi đi vào toilet.

Hôm nay tôi thật sự rất vui, vì thế không nhịn được uống nhiều một chút.

Đầu của tôi choáng váng đi dọc theo hành lang của quán Hương Sơn để tìm WC, nhưng không thấy ở đâu cả.

Tôi đi tới đi lui ở bên ngoài hành lang, cả người đều choáng váng.

Tôi đi tới đi lui một hồi không biết thể nào lại đi tới trước thang máy.

Tôi vừa định quay ngược lại phía thang máy thì cửa thang máy mở ra, một đôi tay nắm lấy cánh tay của tôi kéo tôi vào thang máy, sau đó cửa thang máy khép lại, đầu của tôi quay mồng mồng một chút, sau đó lấy lại tinh thần nhíu mày nói: “Anh… Là ai?”
Tôi ngẩng đầu muốn nhìn thấy rõ người kéo tôi vào thang máy là ai, nhưng sau đó cái hôn khiến người ta khó thở đã nhanh như chớp ập xuống.

Tôi phát ra một tiếng kêu rên, đôi tay yếu ớt muốn đẩy người đàn ông đang hôn tôi, nhưng người này rất mạnh, mặc kệ tôi đẩy như thế nào thì cũng không làm người này nhúc nhích.

“Huỳnh Bảo Nhi, là cô nợ tôi, Huỳnh Bảo Nhi…”
Tôi nghe được một giọng nói lạnh lẽo tàn nhẫn không hề có chút tình cảm nào, trong đó còn mang theo sự căm hận và phẫn nộ.


Đầu óc của tôi càng ngày càng mờ ảo, thân thể mềm nhũn giống như một bãi bùn.

Cánh tay mạnh mẽ của người nọ ôm lấy eo tôi ấn tôi lên trên vách của thang máy, hôm nay tôi mặc một bộ đồ công sở, người nọ kéo váy của tôi lên trên, kéo tất chân của tôi xuống, tách hai chân của tôi ra mạnh mẽ chen vào giữa hai chân tôi.

“Um.” Cái va chạm hoàn toàn không hề có sự thương tiếc làm tôi phát ra một tiếng rên đau đớn.

Tôi hơi khó chịu giữ lấy cánh tay của người nọ, liều mạng đấm đánh vào ngực người nọ, nhưng vẫn không hề xi nhê gì.

“Cô nợ tôi, Huỳnh Bảo Nhi, cô nợ tôi..”
Người nọ lặp đi lặp lại những lời này, trong giọng nói khàn khàn dường như mang theo sự oán độc căm hận, hai tay của người nọ càng siết chặt lấy vòng eo của tôi, dường như muốn cắt thân thể của tôi ra làm đôi vậy.

Đau quá….

“Đau.”
Tôi khó chịu phát ra một tiếng rên khẽ muốn người đàn ông này buông tôi ra.

Nhưng rõ ràng tôi đã suy nghĩ nhiều, tôi la đau cũng không được người đàn ông này thương tiếc.

Người nọ chỉ điên cuồng đâm chọt bên trong cơ thể của tôi, liên tục thay đổi vài tư thế.

Tôi đã lâu không gần gũi với đàn ông, từ sau khi Trần Thanh Vũ chết, bên cạnh tôi không hề có người đàn ông nào cả.

Thân thể khô cạn đã lâu, lại bị người này đối xử thô bạo như thế, vậy mà tôi lại có hơi sung sướng.

“Chậm một chút… Đau.”
Tôi ôm lấy cổ người nọ, không biết có phải do bị rượu ảnh hưởng hay không mà tôi lại chủ động phối hợp với động tác của anh ta.

“Huỳnh Bảo Nhi, có phải bất cứ người đàn ông nào tới cô cũng sẽ mở hai chân ra hay không?” Giọng nói thô bạo xẹt qua màng tai của tôi, bên trong dường như mang theo chút phẫn nộ.

Tôi có hơi mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung, nói: “Muốn làm thì làm nhanh lên, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, đúng lúc đã lâu tôi không chơi đàn ông, hầu hạ tôi cho tốt, tôi sẽ cho tiền anh.”
Tôi choáng váng đến mức không biết mình đang nói cái gì, nhưng dường như tôi đã chọc giận người đàn ông này, bởi vì động tác của người nọ càng ngày càng thô bạo, tôi chỉ có thể mệt mỏi dựa vào người anh ta phát ra thét chói tai.

Thang máy dừng ở tầng một.


Vậy mà tôi lại mây mưa triền miên với một người đàn ông mình không nhìn rõ mặt ở bên trong thang máy.

“Trần Thanh V..”
Khi cơ thể tôi bị đẩy ra, tôi khàn giọng lầm bầm lầu bầu gọi tên của Trần Thanh Vũ.

Sau đó tôi nhìn thấy cơ thể của người đàn ông đang mặc quần áo vào kia đột nhiên cứng đờ lại.

“Thì ra… cô còn nhớ rõ cái tên này, tôi cho rằng… cô đã sớm quên rồi chứ..

Ha ha…”
“Ting” Khi tôi vẫn còn chưa chiêm nghiệm ra ý nghĩa trong lời người đàn ông này nói thì cửa thang máy đã lập tức mở ra.

Tôi nghe được tiếng bước chân rời đi thì biết người đàn ông này đã rời đi.

Tôi giống như lại bị người ta vứt bỏ ngồi ở bên trong thang máy, bởi vì vừa rồi quan hệ quá độ, cho nên hai chân của tôi cũng không thể khép lại được.

“Bảo Nhi, trời ạ, cậu làm sao vậy?” Lúc tôi đang rất khó chịu thì nghe được giọng nói của Diệu Hoa.

Tôi mở to mắt giọng khàn khàn nồi: “Diệu Hoa… Khó chịu..”
Tôi nói xong, tâm trí rơi vào hố đen u tối.

Trái tim khó chịu, thân thể cũng khó chịu… Cả người đều rất khó chịu.

“Cám ơn trời đất, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi.” Lúc tôi mê man tỉnh lại thì đã là chạng vạng ngày hôm sau.

Diệu Hoa nhìn thấy tôi tỉnh thì lập tức vỗ tay nói với tôi.

Tôi miễn cưỡng nhìn Diệu Hoa một cái, sau đó mạnh mẽ chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Diệu Hoa đè lại.

“Đừng ngồi dậy, cơ thể của cậu..

Khụ khụ khụ… bị xé rách… hơi nghiêm trọng, bác sĩ nói tạm thời cậu đừng nhúc nhích, phải nghỉ ngơi cho tốt.” Diệu Hoa ấp úng nói, thậm chí không dám nhìn vào mắt tôi.

Tôi mới vừa dậy vẫn chưa định hình được rốt cuộc Diệu Hoa nói vậy là sao, mãi đến khi một vài ký ức ùa về trong đầu, tôi mới nhớ ra rốt cuộc mình đã gặp phải chuyện gì..

Bình Luận (0)
Comment