Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 187


Trần Thanh Vũ đè tôi lên thảm, cơ thể cường tráng của anh ép sát đến mức tôi không thể nào thở nổi.

Sau khi tôi hít một hơi thật sâu thì đẩy cơ thế Trần Thanh Vũ ra, bất đắc dĩ nói: “Trần Thanh Vũ, anh đứng lên cho em.” “Bảo Nhi, anh muốn.” Trần Thanh Vũ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào ngực tôi rồi mập mờ nói.

“Cút.” Tên sói háo sắc này, mỗi lần đều vô cùng có tinh thần đối với chuyện này, tại sao không đi làm những chuyện đàng hoàng khác cơ chứ.

“Mỗi ngày tên nhóc kia đều rất thích ngậm chỗ này của em, sau này anh chắc chắn sẽ không để nó đụng vào nữa, chỗ này là của anh.”
Trần Thanh Vũ đưa tay bóp lấy ngực tôi, hơi dùng sức ấn xuống một chút rồi nhìn tôi nói với giọng uy hiếp.

“Đau” Tôi bị Trần Thanh Vũ tập kích đột ngột như vậy khiến cho hai bên ngực căng phồng khó chịu.

“Có nghe hay không?” Trần Thanh Vũ uy hiếp lại một lần nữa, anh dùng sức ấn ngực tôi xuống.

“Đó là con trai của chúng ta mà, anh ghen tuông gì chứ?”
Trần Thanh Vũ ngang ngược như vậy, không cho phép Bánh Gạo đến gần tôi thì đương nhiên tôi sẽ vô cùng tức giận.

“Con trai cũng không được, nó là chồng của người khác” Trần Thanh Vũ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi.

Sau khi tôi nghe xong thì khóe miệng khẽ co giật.

“Huỳnh Bảo Nhi, em nghe rõ cho anh, cơ thể của em chỉ có một mình anh được chạm vào thôi.

Nếu như em dám để cho người khác chạm vào thì hãy tự liệu thân đi.” Trần Thanh Vũ uy hiếp tôi rồi sau đó hừ lạnh một tiếng.

Nhìn dáng vẻ ương ngạnh của Trần Thanh Vũ, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.

Nhìn thấy Trần Thanh Vũ ghen tuông, tâm trạng của tôi vô cùng tốt.

“Trần Thanh Vũ, có ai nói anh rất giống trẻ con chưa?” Ghen một cách khó hiểu, tức giận một cách vô lý, như vậy không phải trẻ con thì là gì? “Em nói ai là trẻ con, hửm?” Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, vẻ mặt trở nên vô cùng nguy hiểm kề sát lại gần tôi.

Thấy chưa, lại bắt đầu đắc ý vênh váo nữa rồi, tôi quên mất Trần Thanh Vũ là một con sói đội lớp cừu, giả vờ đứng đắn.

Tôi dở khóc dở cười nhìn Trần Thanh Vũ rồi nghiêm mặt nói: “Là em sai, Trần Thanh Vũ, anh đứng lên trước đi được không, anh đè em như thế rất khó chịu..”

“Phụ nữ là loài động vật thích tự lừa mình dối người nhất.” Trần Thanh Vũ cúi đầu cắn lên miệng tôi, động tác của anh vô cùng cuồng bạo mà ngậm lấy môi tôi.

Tôi bị Trần Thanh Vũ đối xử thô bạo như vậy thì suýt chút đã không có sức chống đỡ.

Tôi không nhịn được phát ra một tiếng hô khẽ, năm lấy bả vai Trần Thanh Vũ.

Bên trong căn phòng, nhiệt độ dần dần lên cao, vào lúc Trần Thanh Vũ muốn cởi bỏ quần áo của tôi thì chiếc điện thoại nằm cách đó không xa lại reo lên.

“Đáng chết thật, là cái tên trời đánh nào đấy” Đột nhiên cơ thể Trần Thanh Vũ căng cứng lại, anh ngửa đầu thở hổn hển gầm hét.

Nghe thấy tiếng than của Trần Thanh Vũ, tôi không nhịn được bật cười.

Tôi đẩy cơ thể anh ra, sửa sang lại quần áo rồi đi lấy điện thoại.

Là một dãy số lạ?
Tôi nhấn nút trả lời, bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh vô cùng lịch sự.

“Xin chào, xin hỏi cô là cô Huỳnh Bảo Nhi đúng không ạ?” “Đúng vậy, tôi là Huỳnh Bảo Nhi.” “Tôi gọi đến từ bệnh viện thành phố, có thể làm phiền cô đến đây một chút được không?”
Bệnh viện? “Xin hỏi có chuyện gì không?” Tôi cau mày hỏi.

“Chủ tịch Quân và vợ của ông ấy xảy ra tai nạn giao thông, trong số những người bà Thảo điền tên để nhận thông báo thì có tên của cô.

Vì thế chúng tôi đành phải thông báo cho cô biết.”
Câu trả lời của đối phương tôi hoàn toàn không còn sức lực để nghe hết, trong đầu tôi chỉ có…
Chủ tịch Quân và vợ ông ấy đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Bố mẹ của tôi… “Sao vậy?” Không biết từ lúc nào, Trần Thanh Vũ đã đứng sau lưng tôi, anh thấy tôi cầm điện thoại với vẻ mặt sợ hãi thì không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

“Trần Thanh Vũ… làm sao đây?” Tôi đỏ mắt, bĩu môi nói với Trần Thanh Vũ.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy tâm trạng của tôi kích động như vậy, đôi mắt Trần Thanh Vũ không khỏi trầm xuống.

“Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân đã xảy ra tai nạn xe cộ rồi, bây giờ còn đang cấp cứu ở bệnh viện.”
“Tỉnh táo một chút đã, trước tiên chúng ta hãy đến bệnh viện xem thử đã xảy ra chuyện gì.” Trần Thanh Vũ bình tĩnh nói với tôi.


Bây giờ tôi đã mất hết hồn vía, nghe thấy lời nói của Trần
Thanh Vũ thì chỉ biết mờ mịt gật đầu.

Tôi vẫn chưa nhận người thân với Trịnh Phương Thảo, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đấy…
Trần Thanh Vũ đưa tôi đến bệnh viện, sau đó chúng tôi nhanh chóng tìm thấy phòng phẫu thuật của Trịnh Phương Thảo.

Y tá nói bọn họ xảy ra tai nạn xe trên đường Trần Thị Nhượng, chiếc xe đã bị nghiền ép hoàn toàn, Nguyễn Trung Quân bị thương rất nghiêm trọng nhưng Trịnh Phương Thảo chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Vào lúc Trịnh Phương Thảo bất tỉnh vẫn luôn gọi tên tôi, vì thế họ mới biết gọi điện thoại đến tìm tôi.

“Bây giờ bà ấy thế nào rồi?” Tôi bĩu môi nói với y tá.

“Hiện tại Trịnh Phương Thảo đã chuyển vào phòng bệnh, nhưng mà tình huống của Nguyễn Trung Quân rất nguy cấp, đến bây giờ vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm” “Tôi… biết rồi.”
Tôi nhìn y tá kia, sau đó quay đầu lại nhìn lên ánh đèn đỏ của phòng phẫu thuật rồi đi tìm phòng bệnh của Trịnh Phương Thảo cùng với Trần Thanh Vũ.

Bởi vì Nguyễn Trung Quân liều mạng bảo vệ Trịnh Phương Thảo nên bà ấy bị thương rất nhẹ.

Vào lúc tôi đi vào thì bà đã tỉnh.

Người phụ nữ cao sang quý phái ngày nào, giờ phút này lại vô cùng tiều tụy lo lắng cho an nguy chồng mình.

“Bảo Nhi” Sau khi nhìn thấy tôi đến thì Trịnh Phương Thảo kích động đến mức từ trên giường bước xuống.

Tôi nắm chặt tay Trịnh Phương Thảo, ngăn cản động tác bước xuống giường của bà.

“Bảo Nhi, Trung Quân… Trung Quân ông ấy làm sao rồi?” Trịnh
Phương Thảo nắm lấy tay tôi rồi không ngừng khóc thút thít.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ này của Trịnh Phương Thảo, nhẹ giọng an ủi nói: “Không sao đâu, chủ tịch Quân nhất định sẽ bình an vô sự mà.” “Đều tại tôi, nếu như không phải tôi muốn đi xem mặt trời lặn thì Trung Quân cũng sẽ không đưa tôi đến đó, đều là do tôi sai.” Trịnh Phương Thảo tự trách nói với tôi.

Nhìn Trịnh Phương Thảo đã mất đi dáng vẻ ưu nhã ngày nào, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.


“Tít tít tít” Ngay lúc này, tiếng báo động cách đó không xa vang lên.

Tôi và Trịnh Phương Thảo đều giật mình, Trần Thanh Vũ cau mày nói với tôi: “Có lẽ phòng phẫu thuật bên kia xảy ra tình huống khẩn cấp, chúng ta đi qua đó xem thử đi.” “Được.”
Tôi không để ý đến việc gì nữa, bảo người chuẩn bị xe lăn chp Trịnh Phương Thảo rồi đẩy bà đi tới phòng phẫu thuật của Nguyễn Trung Quân.

Quả nhiên, vào lúc chúng tôi đến thì bên ngoài phòng phẫu thuật đã có rất nhiều người ra vào, mỗi một người bác sĩ y tá đều có vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Trung Quân… Trung Quân…” Trịnh Phương Thảo rất kích động, khi bà nhìn thấy những người bác sĩ kia ra vào vội vàng thì không ngừng kêu tên Nguyễn Trung Quân.

Nhìn thấy dáng vẻ Trịnh Phương Thảo kích động như vậy, tôi ngồi xổm người xuống rồi cầm lấy bàn tay đã lạnh như băng của bà nói: “Sẽ tốt thôi mà.”
Nhất định bố sẽ bình an trở ra.

Ông ấy còn chưa biết tôi là con gái của ông, tôi sẽ không để ông chết như thế này đâu.

“Kho máu đã không còn đủ nhóm máu RH nữa rồi, bây giờ phải làm sao đây?” “Có thể lấy từ chỗ khác đến không?” “Không thể, nhóm máu này rất quý, chủ tịch Quân lại mất quá nhiều máu.

Nếu như không có máu, sợ rằng…”
Bác sĩ bên kia đang thảo luận vấn đề máu, trong kho máu đã không còn đủ máu nữa, bây giờ tình trạng của Nguyễn Trung Quân đang vô cùng nguy kịch.

“Mỹ, bác sĩ, máu của con tôi có thể cứu Trung Quân Trịnh Phương Thảo nhìn những người bác sĩ kia rồi vội vàng nói.

Những người bác sĩ kia quay đầu nhìn bà ấy, khổ sở nói: “Nhưng bây giờ Nguyễn Mỹ đang bị giam vì tội mưu sát mà”
Cả thành phố này đều biết chuyện của Nguyễn Mỹ, dù sao trước đây cô ta cũng là một minh tinh nên khi tôi đưa cô ta đến đồn công an thì đương nhiên chuyện này cũng sẽ rầm rộ trên báo chí.

“Tôi có thể xin công an tạm thời đưa con bé đến.”
Á mắt Trịnh Phương Thảo mang theo chút bi thương mà nhìn bác sĩ, sau đó bà cầm lấy điện thoại gọi cho cục trưởng.

“Không nói thắng sao? Trần Thanh Vũ đi đến bên người tôi, anh nhìn tôi rồi hỏi.

“Không gấp” Vốn dĩ khi nãy tôi cũng muốn nói thẳng, nhưng sau đó lại cảm thấy như vậy sẽ không thuyết phục.

Nếu như Trịnh Phương Thảo đưa Nguyễn Mỹ đến đây, như vậy sẽ khiến cho cô ta không cách nào phản bác được, tôi sẽ chờ xem cô ta giãy giua thế nào.

Tôi nắm chặt quả đấm trong tay, nhìn ánh sáng màu đỏ của phòng phẫu thuật, trong lòng thầm cầu nguyện bố không được xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, người của đồn công an cũng đưa Nguyễn Mỹ đến.

Trịnh Phương Thảo nhìn thấy Nguyễn Mỹ thì vô cùng kích động và đau khổ, bà ấy khóc lóc gọi tên cô ta.


“Bố con đã xảy ra chuyện rồi, con mau cứu bố con được không?”
“Mẹ, mẹ thả con ra khỏi đồn cảnh sát trước đi, con sẽ cứu bố.” Nguyễn Mỹ nhìn thấy Trịnh Phương Thảo thì cũng rất kích động, những ngày qua cô ta bị giam nên trông có vẻ gầy hơn rất nhiều.

“Chuyện của con mẹ sẽ nghĩ cách, bây giờ quan trọng nhất là dùng máu của con để cứu bố.”
Trịnh Phương Thảo khóc đến mức sưng cả hai mắt, bà ấy cầm lấy tay Nguyễn Mỹ không buông, giống như cô ta là cong rơm cứu mạng duy nhất vậy.

“Máu… máu của con sao? Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?” Quả nhiên sau khi nghe thấy Nguyễn Trung Quân cần máu thì vẻ mặt của Nguyễn Mỹ đã trắng bệch.

“Bác sĩ nói kho máu không đủ, bố con mất quá nhiều máu, bây giờ chỉ có một cách duy nhất có thể cứu bố con chính là cần máu của con.” Trịnh Phương Thảo nhìn Nguyễn Mỹ rồi thút thít nói.

“Không… không thể” Nguyễn Mỹ sợ hãi nhìn Trịnh Phương Thảo, cơ thể không ngừng lui về phía sau.

Trịnh Phương Thảo nhìn thấy dáng vẻ cô ta như vậy thì trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút bi thương: “Con không muốn cứu bố con sao?” “Không… máu của con…” “Bởi vì máu của cô ta không thể cứu được chủ tịch Quân.” Tôi yên lặng nhìn dáng vẻ sợ hãi của Nguyễn Mỹ rồi đi đến bên cạnh
Trịnh Phương Thảo.

“Huỳnh Bảo Nhi, tại sao cô lại ở đây?” Ánh mắt hung tợn của Nguyễn Mỹ nhìn chằm chằm vào tôi, giống như muốn nuốt tôi vào bụng vậy.

Tôi đón nhận ánh mắt kinh khủng của cô ta nhưng cũng chỉ cười nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói với Trịnh Phương Thảo: “Máu của Nguyễn Mỹ không thể cứu được chủ tịch Quân, bởi vì cô ta không phải là con gái của nhà họ Nguyễn.”
“Im miệng, Huỳnh Bảo Nhi, cô nói nhăng nói cuội gì ở đây đó? Tôi là con cháu của nhà họ Nguyễn, là con cưng của nhà họ Nguyễn.”
“Bảo Nhi, cháu đang nói gì vậy? Làm sao con bé có thể không phải con gái của chúng tôi chứ?”
Hiển nhiên Trịnh Phương Thảo cũng bị lời nói của tôi hù dọa, khuôn mặt tràn đầy mờ mịt nhìn tôi.

“Nguyễn Mỹ, cho đến bây giờ mà cô vẫn còn muốn giấu mọi chuyện sao?”
Tôi từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt khó coi của
Nguyễn Mỹ, trào phúng nói.

“Im miệng đi, Huỳnh Bảo Nhi, cô muốn hãm hại tôi.

Đồ tiện nhân này, cô chết không được tử tế đâu.”
Nguyễn Mỹ giống như điên mà nhào về phía tôi, đúng lúc này Trần Thanh Vũ ôm lấy eo tôi rồi giơ chân lên đá bay Nguyễn Mỹ ngã trên đất.

Nguyễn Mỹ đau đến mức phát ra một tiếng kêu rên, sắc mặt nhợt nhạt nằm im trên đất không thể động đậy.

“Mỹ.” Trịnh Phương Thảo nhìn thấy Nguyễn Mỹ bị thương thì hét lên một tiếng rồi đi đến đỡ cô ta lên.

Tôi mím môi nhìn Trịnh Phương Thảo, nhàn nhạt nói: “Cô ta không phải là con của dì đâu.” “Bảo Nhi… rốt cuộc cháu nói nhăng nói cuội gì đó?” “Thanh Vũ… anh còn sống sao? Thanh Vũ.”.

Bình Luận (0)
Comment