Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 242


“Huỳnh Bảo Nhi, những lời này mà em cũng có thể nói ra được ư?” Dường như Trần Thanh Vũ hơi tức giận trước những lời nói thô tục của tôi, khuôn mặt tuấn tú không khỏi trở nên lạnh lùng.

“Lê Hồng San nói, cô ta muốn làm người phụ nữ của anh, cô ta muốn hầu hạ anh trên giường đấy” Tôi nhếch môi, nhẹ nhàng đẩy Trần Thanh Vũ ra và nói.

“Nếu như là Lê Hồng San, anh sẽ..” “Trần Thanh Vũ, anh biết mình đang nói gì không vậy hả?” Tôi đỏ mắt nhìn Trần Thanh Vũ, tức giận hét lên.

Nếu Lê Hồng San muốn lên giường với Trần Thanh Vũ, anh sẽ thật sự đồng ý u? Vì để báo đáp ơn cứu mang của Lê Hồng San ư? “Huỳnh Bảo Nhi, em thay đổi rồi” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, bình tĩnh nói.

Tôi thay đổi sao? Rõ ràng người thay đổi là Trần Thanh Vũ mới đúng chứ? Tại sao người đàn ông trước mắt này lại khiến tôi cảm thấy lạ lẫm như vậy?
Tôi liên tục lùi về sau, lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, nếu anh muốn dùng thân thể của mình để báo ơn thì anh đi đi, dù sao dáng người của Lê Hồng San cũng rất tốt, cô ta đã hầu hạ nhiều đàn ông mà, kỹ thuật giường chiếu chắc phải tốt lắm nhi? Người phụ nữ do bấn như vậy, nếu anh thích thi.” “Bốp.”
Tôi không ngờ bản thân mình sẽ có một ngày vì ghen ghét mà trở nên mất lý trí, nói ra những lời châm chích như thế này.

Trần Thanh Vũ tát tôi một cái, cơn đau âm i dần lan ra trên mặt, trên tai.

Tôi che mặt giật mình nhìn Trần Thanh Vũ, bàn tay đang gio lên của anh cứng đờ tại đó.

Dường như anh không ngờ mình sẽ làm ra hành động thế này với tôi, vẻ mặt anh hơi sợ hãi nhìn tôi.

“Bảo Nhi… anh.

không cố ý đâu.” “Trần Thanh Vũ tôi ghét anh.” Tôi gầm nhẹ lên với Trần Thanh
Vũ, sau đó chạy ra ngoài.

Lúc tôi chạy ra thì đụng phải Vũ Khả Hân, cô ấy đang bưng một chén tổ yến cho Lê Hồng San ăn, nhìn tôi mang theo đôi mắt sưng đỏ chạy từ phòng ra thì hơi lo làng gọi tôi lại.

“Tôi không sao đâu, cô hãy vào chăm sóc Lê Hồng San đi.” Tôi ra sức dụi dụi đối mất, nói một câu với Vũ Khả Hân sau đó rời đi.

Một mình tôi chạy ra sân, mở cửa lái xe ra khỏi biệt thự.

Bây giờ Trần Thanh Vũ vì một người phụ nữ khác mà hét lên với tôi, thậm chí đánh tôi nữa.


Anh đã từng nói sẽ yêu tôi cả đời, giờ lại vì báo ơn mà ngay cả thân thể mình cũng muốn dâng lên hay sao? Tôi không thể tha thứ cho Trần Thanh Vũ trong chuyện này được.

Tôi phóng xe đi thẳng vào nhà bố mẹ, người giúp việc cúi đầu chào tôi, tôi cũng không thèm để ý tới.

“Bảo Nhi, con bị sao vậy? Là ai đánh con?” Trịnh Phương Thảo đang xem TV trong phòng khách, nhìn thấy tôi đi vào thì lập tức đứng dậy đi về phía tôi.

Tôi nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Trịnh Phương Thảo, hai mắt không nhịn được mà đỏ lên, bổ nhào đến ôm chầm lấy mẹ.

“Mẹ, Trần Thanh Vũ vì người phụ nữ khác mà đánh con.” “Ngoan nào, không khóc nữa nhé, rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì, nói mẹ nghe nào.” Trịnh Phương Thảo vô vai an ủi tôi, nói.

Tôi ngẩng mặt lên, hai mắt hồng hồng nhin mẹ nói: “Chính là cái cô Lê Hồng Sơn mà cứu Trần Thanh Vũ ấy, anh ấy nói để Lê Hồng San ở lại biệt thự của tụi con đi, con cũng đồng ý rồi.

Sau đó hôm nay con không cẩn thận đẩy cô ta xuống lầu, Trần Thanh Vũ không những hiểu lầm con mà còn nói, nếu như Lê Hồng San muốn thân thế anh ấy thì anh ấy cũng đồng ý.

Con tức giận nói vài câu khó nghe, vậy mà anh ấy lại đánh con.” “Cậu ta dám đánh con sao?” Đúng lúc này bố Nguyên Trung Quân từ trên lầu đi xuống, nghe thấy tôi khóc lóc kể lể thì trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy lửa giận.

“Trung Quân, anh đừng có làm mọi chuyện rối hơn nữa.” Trịnh Phương Thảo hờn dỗi nhìn thoáng qua Nguyễn Trung Quân, sau đó lại nhìn sang tôi.

“Bảo Nhi, có phải con đã hiểu lầm ý của Thanh Vũ rồi hay không? Sao Thanh Vũ có thể làm ra chuyện như thế này được?” Những lời Trịnh Phương Thảo nói khien tôi càng thêm ấm ức.

“Con không có nghe lầm đầu, là chính miệng Trần Thanh Vũ nói như thể” Tôi sụt sịt mũi nhìn mẹ, nói.

Trịnh Phương Thảo thấy tôi như vậy thì không nhịn được mà cau mày: “Trần Thanh Vũ này thật sự quá đáng, lại dám đánh con gái của mẹ, không được, giờ mẹ muốn qua đó gặp rồi hỏi Trần Thanh Vũ một tiếng, cuối cùng cậu ta có ý gi đây hả?” “Me, tạm thời con không muốn quay về đó.” Tôi năm lấy tay Trịnh Phương Thảo, lắc đầu nói.

“Chẳng lẽ con cứ ở lại đây như thế? Cậu ta đánh con, sao nó dám chứ, con là bảo bối trong lòng bố me, sao có thể bị loại người như thế ức hiếp chứ?” Trịnh Phương Thảo hơi tức giận nói.

“Anh ấy… bởi vì Lê Hồng San là ân nhân cứu mạng, nên mới..” “Ân nhân cứu mạng? Lúc trước cậu ta cũng cho rằng Nguyễn Mỹ là ân nhân cứu mạng, rồi quay sang làm những chuyện quá đáng với con.

Bây giờ hai người bọn con khó khăn lắm mới vượt qua được những ngày tháng gian nan đó thì lại xuất hiện một cô Lê Hồng San.

Dù sao đi nữa mẹ sẽ không để lịch sử tái diễn nữa đâu.” Trịnh Phương Thảo đứng dậy nói với tôi.


Tôi nhìn mẹ như thế, có hơi lo lắng bà sẽ kích động mà làm ra chuyện gì đó.

Dù sao mẹ Trịnh Phương Thảo và bồ Nguyễn Trung Quân rất yêu thương tôi, giờ tôi chịu uất ức như thế thì chắc chắn ông bà sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.

“Bố, mẹ, con và Trần Thanh Vũ… Hai vợ chồng cãi nhau cũng là chuyện thường tình.

Hai người cũng biết tình trạng hiện tại của Trần Thanh Vũ rồi đấy, cơn nghiện của anh ấy vẫn chưa dứt hắn, đôi lúc nóng nảy lên sẽ trở nên kỳ quái như thế, con không trách anh ấy.” Lo lầng chuyện này sẽ không thể kết thúc được nên tôi đành nói giúp Trần Thanh Vũ.

Trịnh Phương Thảo nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Nguyễn
Trung Quân.

Cuối cùng Nguyễn Trung Quân dành gật đầu, nói: “Bào Nhi, con có quan điểm riêng của mình, lại là người đưa ra quyết định cho tập đoàn Aliba, con quyết định như thế nào thì bố đều tôn trọng cả” “Cảm ơn bố” Tôi trút hết những uất ức và hờn giận ra xong thì tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.

Tuy vẻ mặt Nguyễn Trung Quân vẫn còn khó chịu, nhưng bị tôi trêu chọc vài câu thì nhanh chóng nở nụ cười.

Buổi tôi tôi ngủ cùng với mẹ Trịnh Phương Thảo, tôi năm trong ngực bà nghĩ đến hương vị của mẹ.

Bà vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai tôi, nói: “Bảo Nhi, nếu ở cùng Trần Thanh Vũ khổ quá thì ly hôn đi, con gái mẹ xứng đáng có một người đàn ông tốt nhất thế giới.” “Mẹ” Tôi dở khóc dở cười mà nhìn vẻ mặt thành thật của Trịnh Phương Thảo.

Trước kia bà rất thích Trần Thanh Vũ, không biết có phải vì hôm nay anh đánh tôi hay không mà lại khiến cho mẹ tức giận như the “Cơn nghiện của Trần Thanh Vũ rất khó bỏ hắn, con là chủ tịch tập đoàn Aliba, sao có thể có một người chồng như vậy được? Mẹ.” “Mẹ, Trần Thanh Vũ sẽ khá lên thôi.”
Tôi biết rõ là mẹ đang lo lắng cho tôi.

Tôi tin tưởng Trần Thanh Vũ, nhất định anh ấy sẽ khá hơn.

Me nghe tôi nói vậy thì đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tùy con vậy, con thích là tốt rồi, nếu Trần Thanh Vũ còn dám ra tay với con thêm lần nào nữa thì đừng có nể mặt cậu ta nữa.” Tôi hơi kinh ngạc nhìn mẹ, những lời này từ miệng bà thốt ra khiến tôi cảm thấy hơi quái dị.

Dù sao trong lòng tôi, Trịnh Phương
Thảo là một người phụ nữ vô cùng nhã nhặn.


“Vân Hạ, cô gọi tôi đến bệnh viện làm gì vậy?”
Hôm sau, tôi đến bệnh viện rất sớm, cũng gọi một củ cho Vũ Khả Hân bảo cô ấy đến đây.

“Rồi cô sẽ biết thôi.” Tôi kéo Vũ Khả Hân ngồi ghế, thản nhiên nói.

Vũ Khả Hân cầm chặt tay tôi, đôi mắt mang theo vẻ phức tạp nói: “Tối qua cô không trở về, tổng giám đốc Vũ đợi cô ở phòng khách suốt một đêm.

Sau đó cơn nghiện phát tác, tôi bảo quản gia trói anh ta lại, anh ta cứ gọi tên cô mãi.”
Nghe vậy, cơ thể tôi không khỏi run lên.

“Sau khi tổng giám đốc Vũ tỉnh táo rồi thì đánh mình một bạt tay, nói rằng lúc ấy anh ta đúng là choảng đầu rồi nên mới đánh cô như vậy, anh ta thật sự hối hân rồi.” “Vũ Khả Hân, hôm nay tôi không muốn nghe những chuyện liên quan đến Trần Thanh Vũ nữa.” Tôi ngất lời cô ấy, nói một câu với Vũ Khả Hân.

Tôi nghĩ, Trần Thanh Vũ và tôi có lẽ cần thời gian để tỉnh táo lại một chút.

Vũ Khả Hân há hốc mồm, thấy tôi kiên quyết như vậy cũng không nói gì nữa.

Mười phút sau, Ông Bernice mang theo Lê Cát Tường đến.

Đây là lần đầu tiên Vũ Khả Hân gặp Lê Cát Tường, cô ấy hơi nghi hoặc.

“Tổng giám đốc Nhi, đây là người cô nói… là Ngọc Bích không?” Ông Bernice nhìn Vũ Khả Hân, tâm trạng vô cùng kích động nói với tôi.

“Đúng vậy, cô ấy tên là Vũ Khả Hân, tôi hoài nghi cô ấy chính là con gái đã mất của hai người.

Tôi cầm chặt tay Vũ Khả Hân, nhìn Ông Bernice và Lê Cát Tường đang kích động không thôi, nói.

“Đây là… Ngọc Bích của tôi ư?” Lê Cát Tường nhin Vũ Khả Hân, hai mắt rơi lệ.

Vẻ mặt Vũ Khả Hân hoang mang nhìn ông Bernice và Lê Cát Tường, sau đó quay sang nhìn tôi: “Vân Hạ, cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì cả.” “Vũ Khả Hân, cô nghe cho rõ đây, tôi đã điều tra một chút về thân thế của cô, tôi nghi cô là con gái thất lạc của chủ tịch Bernice.

Vết bớt trên người cô giống hệt vết bớt trên người con gái của ông ấy.

Cho nên hôm nay tôi muốn hai người đền đây để kiểm tra một chút, xem có thật là như vậy hay không.” Tôi nhìn Vũ Khả Hân, chậm rãi nói.

Vũ Khả Hân lắc đầu, đối mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ không thể tin được.


“Vân Hạ, cô đừng đùa nữa, không vui tí nào đâu, tôi… chúng ta rời khỏi đây được không vậy?”
Tôi biết, đột nhiên nói với Vũ Khả Hân là cô ấy còn có bố mẹ thì cô ấy sẽ rất khó có thể tiếp nhận ngay được.

Dù sao trong hơn hai mươi năm cuộc đời, Vũ Khả Hân vẫn cho rằng mình là trẻ mồ côi, sau nhiều năm như vậy thì bổ mẹ ruột lại tìm đến mình.

Loại chuyện không thể tưởng tượng này dù là ai cũng khó mà tiếp thu được.

“Vũ Khả Hân, cô nghe tôi nói, có khả năng cô thật sự là con gái của chủ tịch Bernice” Tôi nhìn gương mặt tái nhợt của Vũ Khả Hân, nói lại một lần nữa.

Vũ Khả Hân mím môi, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc và hoảng sợ.

Tôi biết rõ Vũ Khả Hân đang để ý điều gì.

Chủ tịch Bernice là một doanh nhân lớn có tầm ảnh hưởng lớn ở thủ đô, gia tộc của họ vô cùng lớn mạnh.

Thế nhưng với những điều mà Vũ Khả Hân đã trải qua, coi như là gặp lại cha mẹ ruột thì cô ấy cũng không muốn tỏ ra quen biết với họ.

“Không đâu, tôi chắc chắn không phải con gái của bọn họ” Vũ Khả Hân siết chặt nằm tay, lưng thắng tắp, hàng lông mày sắc sảo toát lên vẻ lạnh lùng và cố chấp nói.

Chủ tịch Bernice nhìn Vũ Khả Hân, lại quay sang nhìn tôi, tôi chỉ đành để ông ấy đi làm kiểm tra trước, kiểm tra toàn bộ.

Muốn Vũ Khả Hân tiếp nhận chuyện này thì phải cần một số chứng cứ mới được.

“Ngọc Bích.”
Sau khi kiểm tra xong, hình như Lê Cát Tường đã xác định Vũ Khả Hân là con gái của mình.

Trên gương mặt xinh đẹp của bà ấy tràn đầy nước mắt, không ngừng gọi Vũ Khả Hân.

Lê Cát Tường vươn tay muốn năm lấy tay Vũ Khả Hân nhưng lại bị cô ấy lạnh lùng gạt ra.

Bà ấy vô cùng đau khổ tựa vào ngực ông Bernice, ông ấy chỉ có thể an ủi Lê Cát Tường, nói cứ chờ kết quả kiểm tra đã.

Một tiếng sau, kết quả xét nghiệm của Vũ Khả Hân và Ông Bernice đã có 99,99% là có quan hệ cha con, nói cách khác, Vũ
Khả Hân thật sự là con gái thất lạc của ông Bernice..

Bình Luận (0)
Comment