Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 248


Bệnh tình của Nguyễn Trung Quân đã qua cơn nguy kịch, đang có chuyển biến tốt đẹp nhưng mà nếu muốn tính lại thì có lẽ phái cần thêm một thời gian nữa.

Một mình tôi đi đến tập đoàn Quang, muốn tìm Ngô Huy Khánh hỏi cho ra lẽ.

Tôi muốn biết có phải ông ta đã đưa mẹ đi hay không, nhưng bất kể khi nào tôi đi đến trước cửa tập đoàn thì đều bị người khác cản lại không cho vào.

“Vân Hạ, cô không cần lo lắng, tôi tin bà ấy là người tốt thì sẽ được trời thương mà.” Vũ Khả Hân thấy tôi mỗi ngày đều buồn rầu vì chuyện của Trịnh Phương Thảo thì không khói lên tiếng an ủi tôi.

Tôi nhìn Vũ Khả Hân rồi cười khổ nói: “Tôi biết, chỉ có điều đến giờ vẫn chưa tìm thấy mẹ, tôi.

thật sự rất lo lãng
Đã một ngày trôi qua nhưng vẫn chưa tìm được Trịnh Phương Thảo, điều này nói lên rất có khả năng bà đang gặp nguy hiểm.

“Việc cô nên làm bây giờ là bảo vệ thân thể của mình, không có thân thể khỏe mạnh thì làm sao tìm được bà Phương Thảo đây?” Vũ Khả Hân bất mãn nằm lấy tay tôi nói.

“Hơn nữa, gần đây tâm trạng của Bánh Gạo rất xúc động, nói cô không chơi với thằng bé nữa đấy.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ phấn chấn trở lại.” Tôi nhìn Vũ Khả Hân, kiên định gật đầu nói với cô ấy.

Bây giờ tôi chi đi một bước tính một bước.

Tôi vừa đi vòng quanh công ty của Ngô Huy Khánh vừa cho người tìm Trịnh Phương Tháo.

Mà hiện tại Trần Thanh Vũ đã sang Hà Lan, mỗi ngày chúng tôi đều video call nói chuyện với nhau.

Nhìn Trần Thanh Vũ càng ngày càng trở nên tốt hơn, rốt cuộc trong lòng tôi cũng yên tâm.

“Tổng giảm đốc Nhi yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tổng giám đốc Vũ, anh ấy sẽ sớm ngày khôi phục lại thôi” Người đang nói là bạn đại học của Lê Hoàng Long, tên là Nguyễn Tuyết Nhung, cô ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

“Cảm ơn cô, bác sĩ Nhung.” Nghe tin Trần Thanh Vũ có thể sẽ hồi phục, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Không cần cảm ơn tôi, anh Vũ có nghị lực rất lớn.

Những người bệnh bình thường đều không chịu nổi nhưng anh ấy rất mạnh mẽ, ngày nào cũng nhất định phải trị liệu”
Lời nói của Nguyễn Tuyết Nhung mang theo sự kính phục.

Tôi nói chuyện với Nguyễn Tuyết Nhung, sau đó tất video call đi, Bánh Gạo ôm gối chạy vot vào phòng tôi rồi nhào đến bên người tôi.


“Mẹ ơi, Bánh Gạo muốn ngủ với mẹ.”
“Bảnh Gạo đã tầm chưa?”
“Di Khả Hân đã tầm cho con rồi”
Bánh Gạo ngây thơ nhìn tôi, lăn qua lăn lại trên người tôi rồi nói.

Nhin khuôn mặt đẹp đẽ của Bánh Gạo, tôi nhịn không được bật cười thành tiếng.

“Bánh Gạo, bố con sẽ sớm trở về đấy, con có vui không?”
“Vui a.”
Bánh Gạo mở cặp mắt phượng xinh đẹp nhìn tôi, hưng phấn nói.

Gần đây thằng bé rất nhớ Trân Thanh Vũ, ngày nào cũng hỏi khi nào thì bố mới trở về.

Tôi tắt đèn rồi ôm lấy Bánh Gạo, sau đó nhằm mặt lai.

Nửa đêm, tôi nghe được tiếng Trịnh Phương Thảo đang gọi minh.

“Bảo Nhi… cứu mẹ… mẹ thật khó chịu… mẹ bị… giam… Báo Nhi…”
“Me.”
“Vũ Khả Hân, cô làm sao vậy?”
Tôi mở mắt, hét lên một tiếng, lập tức nghe thấy giọng nói hơi khó hiểu của Vũ Khả Hân.

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, sắc mặt tái nhợt nói: “Vũ Khả Hân, tôi… mơ thấy mẹ..

bà nói mình bị giam, muốn tôi đến cứu bà.”
“Có thể do gần đây cô quả mệt mỏi thôi.”
“Không… không phải do mệt mỏi, loại cảm giác này rất chân thực.

Mẹ tôi bị người ta giam giữ, tôi muốn đi cứu mẹ” Tôi hoảng hốt đứng dậy từ trên giường nhưng bị Vũ Khả Hân nhanh chóng giữ lại.

“Vân Hạ, trước tiên cô nên tinh táo lại đã, bây giờ cô muốn đi đầu cứu người đây? Cô biết hiện tại bà Phương Thảo đang ở đâu sao?”
Lời nói của Vũ Khả Hân khiến tôi bình tĩnh lại trong tức khắc.

Tôi năm tay thành quả đấm, há miệng ra nhưng lại không thể nói được câu gì.


“Thưa cô chủ, bên ngoài có người muốn gặp cô ạ.”
Ngay lúc tôi đang đối mặt với Vũ Khả Hân thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của quản gia.

Nghe quản gia nói vậy, cả người tôi không khỏi run lên.

“Quản gia, là người nào vậy?” Vũ Khả Hân đi ra mở cửa, nhin quản gia rồi hỏi.

“Ông cụ kia nói tên của ông ấy là Trịnh Minh Khang.” Trịnh Minh Khang? Là người nào? Tôi hoàn toàn không biết.

Tôi mờ mit nhìn Vũ Khả Hân, cô ấy bảo quản gia cho người vào rồi sau đó đi xuống lâu với tôi.

Lúc tôi vừa xuống lâu thì mới nhớ đến khi tinh lại đã không thấy Bánh Gạo đầu, Vũ Khả Hân nói Bánh Gạo đi học rồi.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tôi và Vũ Khả Hân đi xuống lâu, muốn xem rốt cuộc Trịnh Minh Khang là ai, Tôi nhanh chóng nhìn thấy một ông cụ ngồi trên sô pha, vẻ mặt uy nghiêm.

“Chào ông, tôi là Huỳnh Bảo Nhi.” Tôi bị khí thể uy nghiêm người ông cụ làm cho hơi sợ hãi, loại khí thế kia, phải nói như thế nào đây nhỉ?
Giống như trên tivi hay nói, không giận tự uy chính là như vậy.

Chi cần ngồi yên tĩnh ở đó lại cho người khác cảm giác bản thân đang bị chèn ép mạnh mẽ.

“Cô nhóc, có biết ông là ai không?” Ông ngẩng đầu, khuôn mặt uy nghiêm lại có phần sắc bén, mái tóc bạc trắng nhưng vẫn rất có phong thái.

Trái ngược lại với sự dọa người của Lê Minh Quang, loại cảm giác này giống như quân nhân, từ đầu tới cuối ông vẫn luôn đứng thầng người, vô cùng có khí thế.

“Ông là ông ngoại!” Tôi thu sự kính nể trong lòng mình lại, chân chừ một lúc mới quay sang nói với ông cụ.

Tôi còn nhớ Trịnh Phương Thảo đã nói nhà họ Trịnh là một gia đình cán bộ cấp cao, ông cụ Khang đã từng là thủ trưởng, cho nên trên người lúc nào cũng mang theo loại khí thế này.

“Không sai, không hổ là cháu ngoại của Trịnh Minh Khang ông” Trịnh Minh Khang nhìn tôi, vẻ mặt tán thưởng.

“Ông ngoại.”
Tôi nhìn Trịnh Minh Khang, nhào đến bên người ông.

Đối với người ông ngoại chưa từng gặp mặt này, lòng tôi không khỏi cảm thấy thân thiết, việc này có lẽ là do máu mủ ruột rà đúng không? “Bảo Nhi, ông ngoại vẫn luôn không xuất hiện, cháu có trách ông ngoại không?”
“Không có, cháu biết thật ra ông rất muốn gặp bố và mẹ cháu, chỉ là ông chưa buông bỏ thể diện xuống được mà thỏi.” Tôi dựa vào lòng Trịnh Minh Khang, tinh nghịch nói.


“Khu…” Một tiếng ho trong trẻo từ phía sau lưng tôi vang lên, tôi quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy dáng người cao ngất của một chàng trai, bàn tay cậu ấy năm lại để trên miệng, mim cười nhìn tôi.

“Trịnh Quang Hải, sang đây.” Trịnh Minh Khang lúng túng nhìn tôi, lập tức trở lại thành dáng vẻ uy nghiêm như hổ, quay sang kêu tên Trịnh Quang Hái.

Tôi chớp mắt nhìn Trịnh Quang Hải.

Cậu ấy cũng nhìn tôi.

Khuôn mặt của chàng trai này vô cùng tuấn tú, khiến cho người khác cảm thấy một loại khiêm tốn nhã nhặn.

“Đây là con trai út của câu cháu, tên là Trịnh Quang Hải, cháu gọi nó là em họ” Ông ngoại giới thiệu cho tôi.

“Chào em họ” Tôi cảm thấy Trịnh Quang Hải không tệ, nhịn không được quay sang chào hỏi cậu ấy.

Trịnh Quang Hải nghe vậy thì đôi mày không khỏi cau lại: “Ông ngoại, rõ ràng cháu với cô ấy không cách nhau mấy mà”
“Cháu nhỏ hơn Bảo Nhi hai tuổi đấy”
Ông ngoại không nể mặt nói.

Sắc mặt của Trịnh Quang Hải cứng ngắt, vô cùng ấm ức nhìn
Tôi phụt cười một cái.

tôi.

Không ngờ người nhà họ Trịnh cũng không khó ở chung như tôi tưởng tượng.

“Ông ngoại, lần này ông đến đây là vì chuyện của mẹ sao?” Tôi nhìn ông ngoại rồi nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, Phương Thảo đã xảy ra chuyện nên đương nhiên ông già này phải ra mặt.

Mấy năm nay… ông vẫn luôn nhớ con bé nhưng mà con nhóc này lại đối chọi với ông.

Ông nói không cho nó về nhà thì nó thực sự chưa từng về một lần.” Ông ngoại thở phì phò nhìn tôi, vô cùng giận dữ.

Mẹ cùng bố không chịu nghe lời ông ngoại nên ông cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích, cho nên tới bây giờ đã là hại mươi ba năm nhưng cũng không muốn gặp lại Trịnh Phương Thảo.

“Xin lỗi ông ngoại, đều do cháu không tốt, cháu không tìm được mẹ.” Tôi rũ mắt xuống gượng cười nhin ông.

“Đứa ngốc, chuyện này sao có thể trách cháu được chứ, bây giờ mẹ cháu chắc đang ở chỗ của Ngô Huy Khánh.” Ông ngoại vươn tay ra vỗ lưng tôi nói.

“Ông ngoại cũng biết Ngô Huy Khánh ạ?”
Tôi rất muốn biết rốt cuộc năm đó mẹ và Ngô Huy Khánh đã xảy ra chuyện gì.


“Mẹ cháu và Ngô Huy Khánh cùng nhau lớn lên, thắng nhóc đó lại là người thừa kế của nhà họ Ngô.

Hơn nữa, hai nhà chúng ta đều là thân thuộc nên khi đó ông với ông cụ của Ngô Huy Khánh đều có ý định kết thông gia với nhau.

Tình cảm của mẹ cháu với Ngô Huy Khánh cũng rất tốt, sau khi lớn lên thì hai đứa yêu nhau, nhưng mà lúc mẹ cháu mang thai Ngô Huy Khánh lại làm chuyện xăng bậy với người phụ nữ khác.

Mẹ cháu thất vọng sinh non, không tha thứ cho Ngô Huy Khánh.

Chính bởi vì mẹ cháu uất ức không vui nên thiếu chút nữa đã bị trầm cảm, cũng chính lúc đó mẹ cháu đã quen biết với Nguyễn Trung Quân đang làm công ở bệnh viện.”
Hóa ra, khi đó Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân đã biết nhau rồi sao? Ngô Huy Khánh thì ngay lúc mẹ mang thai mà làm bậy? Nếu là tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ.

“Ngô Huy Khánh từ nhỏ tới lớn đều rất đẹp trai, điều kiện gia đình cũng tốt, phụ nữ quay xung quanh thằng nhóc đó nhiều không đếm xuể, mà nó cũng rất đào hoa, thay đổi phụ nữ rất nhanh.

Mẹ cháu vì thích Ngô Huy Khánh nên đã năm lần bảy lượt cam chịu, nhưng đáng tiếc cái thảng nhóc kia rất quá đáng, lúc mẹ cháu có thai mà cũng dám lên giường với tình nhân.

Sau đó còn bị mẹ cháu biết được, mẹ cháu lập tức sảy thai ở đó, mặc kệ Ngô Huy Khánh nói gì cũng không muốn tha thứ.

Mẹ cháu yêu Nguyễn Trung Quân nghèo khổ nên ông không đồng ý, định cho con bé một cuộc hôn nhân khác.”
Với địa vị của nhà họ Trịnh nên ông xem thường Nguyễn Trung Quân cũng là chuyện đương nhiên.

“Nhưng mẹ cháu lại yêu Nguyễn Trung Quân, cậu ta luôn ân cần chăm sóc con bé.

Sau đó con bé lại còn bó trốn với Nguyễn Trung Quân, làm cho người của cả Tây Hạ đều biết khiến gia đình minh vô cùng mất mặt.” Ông ngoại nói, nhìn dáng vẻ ông thì dường như đang vô cùng tức giận.

Tôi lúng túng nhìn ông ngoại mình nổi giận, quả nhiên đối với chuyện mẹ tôi đi theo bố, ông vẫn còn rất tức giận.

“Ông ngoại, mẹ thích bố thật lòng mà, hơn nữa bây giờ bố cháu cũng rất có thành tựu đấy” Tôi nhìn ông ngoại, lập tức rót một chén nước cho ông.

Ông ngoại thở phi phò uống hết, trực tiếp nói: “Thành tựu? Không phải chí là một tập đoàn Aliba sao? Loại công ty này, ông tùy tiện cũng có hai ba cái.”
Ông ngoại nói vậy khiến tôi luống cuống không thôi.

Tôi biết nhà họ Trịnh rất có tiền nhưng không ngờ lại có nhiều tiền như vậy.

“Được rồi ông ơi, ông dọa Bảo Nhi sợ rồi kia” Trịnh Quang Hải bên cạnh nhìn thấy ông nội vẫn còn hờn dỗi thì nhịn không được cười nói.

Ông ngoại lấy lại tinh thần, nhìn tôi nói: “Lần này ông ngoại sang đây chính là để giải quyết chuyện của mẹ cháu.

Cái thắng Ngô Huy Khánh này, mấy năm nay vẫn không bỏ cuộc.

Trước kia đã xin lỗi Phương Thảo rồi, bây giờ lại dám bắt con bé đi, ông sẽ cho thắng nhóc đó biết tay”.

Bình Luận (0)
Comment