Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 290


Đáng tiếc là cậu ấy không để ý đến tôi, cứ rời đi như vậy.

Tôi cứng họng trợn mắt nhìn theo, đứa nhỏ giống như đúc Phan Huỳnh Đức này không thèm để ý tới tôi.

“Thật hâm mộ cô đấy.” Tôi đang định rời khỏi hành lang thì một cô gái đỏ mặt mừng rỡ như điên nhìn tôi.

Tôi sấm mặt lại, khóe miệng co rút nhìn cô gái này.

“Cô là ai?”
“Tôi tên là Lê Thào My, vừa rồi tôi nhìn thấy câu Bảo trả lời cô.” Lê Thảo My nhìn tôi giống như ngưỡng mộ, loại này dáng vẻ thân thiện này khiến cả người tôi đột nhiên run lên.

Tôi lúng túng nói: “Sao vây? Cậu ấy rất lạnh lùng sao? Nhưng có vẻ cậu ấy còn trẻ mà, sao lại học ở trường này?”
“Cậu ấy chính là chàng trai thiên tài, năm nay hình như chỉ vừa mới mười bốn tuổi hay mười lăm tuổi gì đấy thôi, tôi quên mất rối, Dù sao thì chính là thiên tài nhảy dù xuống trường chúng tôi, không chỉ như vậy mà cậu ấy còn rất tuấn tú, đẹp trai xếp hạng nhất của trường.

Có rất nhiều cô gái thích cậu ấy nhưng cậu ấy đều lạnh lùng với người khác, chưa bao giờ nói nhiều.”
Khoan đã.., mười bốn tuổi?
Sao có thể?
Chẳng lẽ trước khi Phan Huỳnh Đức và Điến Thanh Mây kết hôn thì anh ta dã có Phan Huỳnh Bảo rồi sao?
Tôi nghĩ tới dáng vẻ lạnh nhạt của Phan Huỳnh Bảo lúc này thì trong lòng hơi khó chịu.

“Bà chù, tôi tìm được hành tung của cậu chủ nhỏ rồi.” Có vẻ Lê Thảo My rất thích nói chuyện phiếm, cô ấy nói chuyện với tôi không ngừng.

Tôi nghe đến hoa mắt choáng đầu.

Lúc này, Trần Danh đi tỏi nói với tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, nói vài câu với Lê Thào My rối rời khỏi đại học thành phố.

Lúc tôi ngồi trên xe định nâng kính lên thi lại nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đứng ở công lớn, dáng người cao ráo, khuôn mặt lạnh nhạt trông vô cùng yên tinh, đôi mắt màu xanh lục nhìn tôi khiến tôi sinh ra một cảm xúc kích động không tên.Tôi nhìn Phan Huỳnh Bảo, trái tim đột nhiên run lên, tôi định nói tài xế dừng xe thì cậu ấy đã ngồi lên một chiếc xe khác rồi rời đi,
Tôi mất mát nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi đi, cười khổ nâng kính cửa số lên.

Rốt cuộc hôm nay tôi bị làm sao vậy?
Sao tôi lại có cảm giác đau lòng chứ?

Rốt cuộc tôi… làm sao vậy?
“Anh nói Bánh Gạo ở đây à?” Trần Danh đưa tôi đến quán bar đèn đỏ, tôi nhìn những cặp nam nữ của máy bên trong thì khuôn mặt xinh đẹp lập tức tối sắm lai.

“Đúng vậy.” Trần Danh gật đầu đưa tôi đến chỗ phòng bao của Bánh Gạo.

Tôi và Trần Danh đi tới thì nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười đùa ẩm ĩ và sa đọa, cả trai lẫn gái có nhiều âm thanh khác nhau.

Lúc tôi đẩy cửa ra đi vào thì nhìn thấy một màn màu trắng, mức độ hỗn loạn giống như phim cấp ba vậy.

Nhất là khi tôi nhìn đến Bánh Gạo và một cô gái đang vận động theo kiểu pít-tông thì khuôn mặt đôlên.

Vi sao Bánh Gạo của tôi lại sa đọa như thế? Sao thằng bé có thể… biến thành như vậy..

“Bụp.” Tôi tức giận không kiếm chế được tất nhạc di.

Những người kia đang chơi vui vẻ lại bị tôi cắt ngang thi cả đám lộ ra về không hài lòng.

“Mẹ nó, người phụ nữ này ở đâu ra vậy?”
“Di à.

di là ai thế? Chẳng lẽ dì cũng muốn cùng chủng tôi…”
“Bánh Gạo.” Tôi đi đến trước mặt Bánh Gạo, kéo cô gái dưới người thắng bé ra rối đưa tay tát nó một cái,
Có lẽ hành động của tôi khiến đám người kia hoàng sợ.

Bọn họ nhìn tôi không dám nói tiếp nữa.

Ảnh mắt Bánh Gạo hung dữ nhìn tôi, vè mặt khủng bố nói: “Ai cho mẹ đi theo con, cút.”
“Con.” Tôi không ngờ Bánh Gạo sẽ nói những lời này với tôi, dường như tôi nhìn thấy trước mắt mình tối sấm lại, cả người cũng lào đảo về phía sau.

“Mẹ.” Bánh Gạo vốn còn lạnh lùng, sau khi nhìnthấy tôi lào dảo muốn ngã về phía sau thì rốt cuộc cũng lộ về hoàng loạn.

Cậu đi tới nắm tay tôi kéo lại.

Tôi khó chịu thờ hổn hển, trên trán toát mồ hôi nói: “Về nhà với mẹ

“Sau này mẹ đừng quản chuyện của con nữa.” Bánh Gạo mim môi, ánh mắt lanh nhạt nhìn tôi, cậu nhặt quần áo trên mặt đất lên rối nhanh chóng mặc vào, sau đó mang theođảm bạn bè xấu kia rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng Bánh Gạo vô cùng lạnh lùng thì không nhịn được gọi tên Bánh Gạo.

Nhưng từ đầu đến cuối thắng bé đều không thể để ý đến tôi, không khí mang theo mùi khó ngửi khiến tôi cảm giác hô hấp dẫn dẫn trở nên dồn dập.

Tôi đè chỗ ngực khó chịu rồi ngồi xổm xuống đất cười khổ.

“Bà chủ.” Trần Danh nhìn tôi như vậy cũng ngồi xổm xuống lo lắng nhìn tôi.

“Tôi không sao, về nhà trước..

rồi nói sau.

Tôi mệt mỏi nhìn Trần Danh nói.

Trần Danh gật đầu, đỡ tôi rời khỏi nơi này.

Lúc quay lại biệt thư đã là chín giờ, Trần Thanh Vũ ngồi trên số pha, cả người mặc một bộ đồ đen, khuônmặt tuấn tủ lạnh băng mang theo sự âm u và gian xảo.

Sau khi Trần Thanh Vũ thấy tôi trở về thi từ trên số pha đứng dậy, nhanh chóng di tới ôm chặt tôi: “Sao sắc mặt khó coi thế? Anh nghe quân gia nói em đi tim Bánh Gạo.”
“Um.”
Tôi mỏi mệt dựa vào người Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng nói.

Sau khi tôi thay tim thì sức khỏe luôn không được tốt lắm, cũng may mỗi ngày Trần Thanh Vũ đều kêu ngườigiúp việc nấu đổ bổ cho tôi nên sức khỏe mới không xấu đi.

“Anh đã nói đừng quan tâm chuyện của tên nhóc thối kia rồi.” Trần Thanh Vũ đưa tay ra giúp tôi xoa ân đường, anh thấy tôi vất vả như vậy thì không nhin được mà nhíu mày quát lớn nói.

“Sao có thể mặc kệ chứ? Bánh Gạo là con trai của chúng ta.” Lời nói của Trần Thanh Vũ khiến tôi không hài lòng.

“Nó đã trường thành rồi.” Đôi mắt Trần Thanh Vũ trắm xuống, khuôn mặt tuần tú trường thành tràn đầy vẻ không vui.


Mấy năm nay Trần Thanh Vũ cảng có vẻ mặn mà hơn, cũng ngày càng có sức hấp dẫn hơn, tôi nghe nóicông ty có rất nhiều thư ký trẻ tuổi vừa mới tới, ai cũng muốn được Trấn Thanh Vũ xem trọng.

Tôi nghĩ đến những cô gái vừa trẻ tuổi lại vừa nóng bỏng đó nhìn chằm chằm vào người Trần Thanh Vũ thì tâm trạng lại càng khó chịu hơn.

“Cho dù con đã trưởng thành thi Bánh Gạo cũng là con trai của em.”
Tôi cố chấp nhìn Trần Thanh Vũ nói.

Trần Thanh Vũ tràn đầy bất đắc dĩ thở dài ôm lấy tôi: “Mấy năm nay sức khỏe của em ngày càng không tốt, không cắn lo lắng cho tên nhóc thối kia nữa, biết không?”
“Bánh Gạo là con trai duy nhất của chúng ta, sao em có thể không lo lắng chứ? Trắn Thanh Vũ, anh không biết Bánh Gạo làm gì ở trường đâu? Nó mới bao nhiêu chứ? Ở trường học… làm… loạn với nữ sinh.”
“Chỉ là chơi bời nữ sinh mà thôi, hiện tại đứa trẻ mười một mười hai tuổi đã chơi gái rồi, Bánh Gạo chúng ta đã mười tám tuổi, chơi giải là chuyện bình thường.”
Trần Thanh Vũ không quan tâm nói.

Tôi nghe vậy thi tức giận nói: “Chẳng lẽ lúc anh mười một mười hai đã chơi gái sao?””Bà xã, sao anh dám chứ” Trần Thanh Vũ dùng mặt cọ vào tôi lấy lòng nói.

“Vi sao… Bánh Gao lại biến thành như thế?”
Tôi mỏi mệt dựa vào người Trần Thanh Vũ cười khổ nói.

“Đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch, chúng ta nói gì cũng vô dụng, nó đã trường thành nên có sự lựa chọn của mình, sau này em không được lo lắng vì chuyện của nó nữa.”
Trần Thanh Vũ không vui nhìn tôi, nhíu mày nói.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng chi có thể mệt mỏi gật đầu.

“Trần Thanh Vũ, hôm nay ở trường học em nhìn thấy con trai của Phan Huỳnh Đức.”
Tôi vừa nhớ tới chàng trai có ngoại hình giống với Bánh Gạo, đôi mắt lại giống Phan Huỳnh Đức kia.

“Em… nói cái gi?” Ảnh mắt Trần Thanh Vũ đột nhiên phát lạnh, nguy hiểm nheo lại.

“Không phải Phan Huỳnh Đức có con trai là bình thường sao? Anh ta và Điển Thanh Mây kết hôn nhiều năm như vậy rối mà?” Tôi nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Trần Thanh Vũ thì không nhịn được nói.

Sắc mặt Trần Thanh Vũ đột nhiên tro nên cực kỳđáng sợ.

Anh trầm giọng nói: “Em chắc chắn đứa bé đó là con trai của Phan Huỳnh Đức sao?”
“Sao lại không phải chứ? Khuôn mặt đỏ giống y như Bảnh Gạo vậy, đôi mắt lại giống Phan Huýnh Đức, không phải là con trai của Phan Huỳnh Đức thì còn có thể là của ai được? Anh sao vây, tại sao lại có về như chịu phải kích thích mạnh gì thế?”
“Bà xã, anh đưa em lên lâu nghi ngoi trước.”
Về mặt Trần Thanh Vũ khiến tôi cảm thấy khó hiểu, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì Trần Thanh Vũ đã ôm tôi lên lầu, Tôi ngây người nhìn gò má lạnh lùng của Trần Thanh Vũ thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Chẳng lẽ Trần Thanh Vũ… có chuyện gì giấu giếm tôi sao?
Hai giờ đêm tôi mơ màng tinh lại nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Trần Thanh Vũ đâu.


Tôi mở đèn lên rối nhìn xung quanh phòng ngủ, sau đó mới mặc áo rối đi dép ra bên ngoài.

Lúc tôi đi ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy Trần Thanh Vüdang dựa vào tường hút thuốc.

Khuôn mặt anh vốn đã lạnh lùng nhưng dưới ánhđèn mờ tối càng thêm mê người và lạnh lẽo.

Tôi đi tới ôm chặt eo Trần Thanh Vũ, đầu dựa vào
lưng anh.

“Trần Thanh Va, sao vậy? Anh không ngủ được à?”
“Đảnh thức em sao?” Cà người Trần Thanh Vũ cứng đờ rồi sau đó từ từ thả lỏng, anh quay đầu lại đưa tay xoa cảnh môi tôi nói.

Tôi lắc đầu nói: “Anh sao thế? Em Cảm thấy hình như anh có tâm sự.”
Có phải Trần Thanh Vũ đang nghĩ chuyên gi không?
Tôi ngây người nhìn Trần Thanh Vũ, khó hiểu nhin anh.

Trần Thanh Vũ củi đầu xuống tưa trán anh lên trán tôi, hô hấp lưu luyen và gợi cảm lượn lờ khắp người tôi.

“Bảo Nhi, nếu như… em phát hiện anh lừa em… thì em sẽ… hận anh sao?”
“Phải” Tôi bình tĩnh nhìn Trần Thanh Vũ rồi gật đầu nói.

Chúng tôi đã từng nói sẽ không lừa gạt đổi phương, nếu Trån Thanh Vũ dám gạt tôi thì tuyệt đối tôi sẽ xử đẹp anh.Sắc mặt Trần Thanh Vũ u ám đi, từ góc độ của tôi chỉ có thể nhìn thấy hình bóng chiếu lên cửa số mà không thấy rõ sự kích động trong mắt anh.

“Bào Nhi..” Trån Thanh Vũ đè tôi lên tưởng voi vàng hôn tôi, cắn xẻ môi tôi.

Đột nhiên Trần Thanh V0lại hành động vội vã như vậy khiến tôi bất ngờ lo lắng ôm lấy cố anh.

“Trấn Thanh Vũ, anh sao vậy?”
Câm xúc của Trần Thanh Vũ rất ít khi bị mất khống chế như thế này, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi? Chẳng lẽ tôi nói chuyện Phan Huỳnh Đức có con nên đã kích thich Trần Thanh Vũ sao? Nhưng anh ta có con rất bình thường mà, vì sao Trần Thanh Vũ lại mất khổng chế như thế?
“Reng reng.” Động tác nóng rực của Trần Thanh Vükhiến cho tôi ý loạn tình mê, anh đã cởi sạch quần áo của tôi.

Lúc tôi đang thờ dốc thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Trần Thanh Vũ tạm dừng, tôi hoàng loạn đầy anh ra rồi kéo dây ảo ngủ lại, hai má nóng ran nhìn anh.

Tôi đã già rồi mà vẫn bị Trần Thanh Vũ khiêu khích đến mức lọt vào sương mù, s7c1 chịu đựngquà thậtkhông tốt mà.

Trấn Thanh Vũ ôm eo tôi cẩm lấy điện thoại, không biết đối phương nói gì với anh mà tôi thấy khuôn mặt anh vốn mang theo sự gian xảo dẫn dán trở nên u ám.

Bình Luận (0)
Comment