Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 361


Cô siết chặt nắm đấm, thở dài một hơi như đã hạ quyết tâm nói: "Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện sao." "Tôi hy vọng cô và anh hai có thể vui vẻ hạnh phúc ở bên cạnh nhau, đã đến lúc phải buông bỏ những chuyện trước kia rồi."
Buông bỏ?
Sao mà khó đến thế?
Đã bao nhiêu lần, Hoàng Song Thư đều muốn khuôn mình buông bỏ nhưng cho dù cô có làm gì đi chăng nữa cũng không tìm được cách buông bỏ.
Cô không có cách nào tha thứ cho những chuyện Trần Quân Phi đã làm, không thể tha thứ cho chuyện anh đã hại chết Lâm Huy Thành.

"Quản gia, chuẩn bị một nồi canh gà, tôi sẽ mang đến cho
Trần Quân Phi."
Hoàng Song Thư đặt điện thoại di động sang một bên, đứng dậy ra lệnh cho quản gia.
Quản gia nghe vậy thì nở một nụ cười hiếm hoi trên mặt.

"Cô Thư đang định đến bệnh viện thăm cậu chủ sao? Bây giờ tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức.
Mười phút sau, Hoàng Song Thư cầm hộp cơm bước lên chiếc xe chuyên dụng của biệt thự, đi đến phòng bệnh của Trần
Quân Phi.
Trên đường, Hoàng Song Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, những bóng cây lốm đốm ven đường kia đổ lên gương mặt của cô khiến vẻ mặt của cô trở nên vô cùng ảm đạm.
Hoàng Song Thư cảm thấy cơ thể và linh hồn của mình đều đang mục nát, toàn bộ cơ thể cô toả ra một mùi hương thối rữa.

Mùi hương này bao trùm toàn bộ cơ thể Hoàng Song Thư như đang muốn ép cả người cô phát điên lên.
Tay Hoàng Song Thư siết chặt thành nắm đấm.
Cô hít thở sâu một hơi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh môi mim lại thành một đường thẳng.

"Cô Thư, đến bệnh viện rồi." Tài xế lái xe đến bệnh viện, dừng xe rồi quay đầu nói với Hoàng Song Thư còn đang hoảng hốt.


"Được rồi, cảm ơn." Hoàng Song Thư lấy lại tinh thần, kiềm chế mọi cảm xúc rồi bước xuống xe.
Cô nhìn hộp cơm trên tay, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng
Trần Quân Phi vì mình mà tuyệt vọng không muốn sống nữa, những hình ảnh đó như đang cố tình tra tấn Hoàng Song Thư, giống như một thước phim chiếu đi chiếu lại.
Cô cố nén xuống cơn đau và cảm xúc rung động trong lòng, tự thôi miên bản thân rồi nói: "Hoàng Song Thư, đừng quên rằng Lâm Huy Thành đã chết như thế nào."
Không thể quên cái chết của anh ấy được, tuyệt đối không thể...
Sau khi kiếm chế cảm xúc của mình, Hoàng Song Thư lập tức cầm hộp cơm đi qua đại sảnh bệnh viện rồi bước về phía thang máy bên kia.
Nhưng sau khi vừa đi được hai bước thì Hoàng Song Thư nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, hộp cơm trong tay lập tức rơi xuống đất.

Lâm Huy Thành? Khuôn mặt đó không phải là Lâm Huy Thành hay sao?
Lâm Huy Thành chưa chết sao? Lâm Huy Thành...!"Lâm Huy Thành.." Hoàng Song Thư lao về phía người đàn ông đang đi về phía cầu thang, nước mắt của cô không ngừng tuôn ra, gương mặt vốn đã tải nhợt lại càng giống như trong suốt.

Khi vừa nắm được tay của người đàn ông kia, Hoàng Song Thư lập tức bật khóc nức nở.

"Lâm Huy Thành, anh còn sống sao? Lâm Huy Thành...!em xin lỗi...!em thực sự xin lỗi." Hoàng Song Thư kích động không kìm chế được ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, bật khóc nói.
Lâm Huy Thành vẫn còn sống? Người sống sờ sờ, có nhiệt độ, còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy? Lâm Huy Thành đã chơi trốn tìm với cô bao lâu nay, anh ấy vẫn chưa chết.
Tin tức này khiến cho hốc mắt của Hoàng Song Thư trào ra nước mắt.

"Hoàng Song Thư, em đang làm cái gì vậy?"
Lâm Tấn Sang nhìn người phụ nữ đang ôm mình, hai mắt thẩm đầm nước mắt, khoé môi người đàn ông khẽ nhếch lên.
Ngay khi hai người đang ôm nhau một cách mờ ám thì Trần Quân Phi xuất hiện.

Trần Quân Phi nhận được điện thoại của cấp dưới nói rằng
Hoàng Song Thư đang tới đây thăm mình, mặc kệ vết thương trên người, anh vẫn muốn tìm cách xuống dưới đón cô.
Lê Hoàng An không còn cách nào khác đành phải đẩy Trần Quân Phi xuống lầu, không ngờ rằng vừa ra khỏi thang máy thì thấy Hoàng Song Thư ôm một người đàn ông xa lạ, hai người đang ôm nhau trong một tư thế vô cùng mập mờ.


Lê Hoàng An dở khóc dở cười, thầm kêu một tiếng hỏng bét rồi. 
Giọng nói u ám của Trần Quân Phi cắt ngang tâm trạng kích động của Hoàng Song Thư, cô buông Lâm Tấn Sang ra, hai mắt đỏ hoe nói: "Trần Quân Phi, là Lâm Huy Thành, Lâm Huy Thành vẫn chưa chết.."
Lúc này Trần Quân Phi và Lê Hoàng An mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, anh ta có dáng dấp thực sự rất giống với Lâm Huy Thành, có điều điểm khác biệt chính là màu tóc của người đàn ông này và Lâm Huy Thành không giống nhau.

Tóc của Lâm Huy Thành màu đen tuyền còn tóc của người đàn ông này hơi có màu nâu hạt dẻ.
Mặc dù nét mặt của người đàn ông rất giống Lâm Huy
Thành nhưng Trần Quân Phi vừa nhìn thoáng qua đã phát hiện người này không phải là Lâm Huy Thành, bởi vì khí chất hoàn toàn khác với anh ấy.
Lâm Tấn Sang tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ sắc sảo và thâm trầm, hoàn toàn khác với sự dịu dàng của Lâm Huy Thành.

"Anh là ai?"
Trần Quân Phi nheo mắt lại, đôi mặt phượng hiện lên một luồng khí đen đáng sợ.
Lâm Tấn Sang cong môi lên, lạnh nhạt nói: "Tôi tên là Lý Tần Sang." "Anh...!không phải là Lâm Huy Thành sao?"
Lâm Tấn Sang nói ra một cái tên hoàn toàn xa lạ khiến Hoàng Song Thư giật mình nói.

"Thật có lỗi, xin hỏi Lâm Huy Thành là bạn của cô sao? Anh ấy rất giống tôi sao?" Lâm Tấn Sang nhìn Hoàng Song Thư, anh ta vươn tay ra rồi dịu dàng nói.
Hoàng Song Thư kinh ngạc nhìn chằm chằm bàn tay của Lâm Tấn Sang đang đưa ra trước mặt mình, nhìn bàn tay thon dài mảnh khảnh trước mặt nhưng cô lại không nói được lời nào.
Lâm Tấn Sang thấy Hoàng Song Thư không nói gì thì tự nhiên sửa sang lại quần áo của mình một chút rồi cong môi nói: "Thật xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước." "Lâm Huy Thành.." Nhìn thấy Lâm Tấn Sang chuẩn bị rời đi,
Hoàng Song Thư mất khống chế gào to lên.
Sắc mặt Trần Quân Phi tối sầm lại, người đàn ông ngồi trên xe lăn nằm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt càng lúc càng trở nên lạnh lùng đáng sợ hơn.
Lê Hoàng An đứng sau lưng Trần Quân Phi, nhìn thấy thái độ kinh khủng này của anh thì lập tức cảm thấy lo làng.


"Hoàng Song Thư, con mẹ nó em đến đây cho tôi."
Ngay khi Lê Hoàng An đang lo sợ bất an thì ánh mắt Trần Quân Phi đã đó sọng lên, anh gầm lên với cô.
Lưng của Hoàng Song Thư lập tức trở nên cứng ngắc, cô chậm rãi quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ của Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi u ám nhìn Hoàng Song Thư, băng gạc trên ngực anh đã bắt đầu rớm máu,
Nhìn thấy đôi mắt u ám đỏ hoe kia, Lê Hoàng An lo lắng nói: "Anh Phi, anh vẫn còn đang bị thương, đừng làm loạn nữa, em đưa anh lên lầu."
Lê Hoàng An nói xong, định đưa Trần Quân Phi quay về phòng bệnh thì lại bị anh lạnh lùng hất tay ra.
Nhìn thấy tay của mình bị Trần Quân Phi hất ra, Lê Hoàng An nhíu mày lại, bất lực nói: "Anh Phi, đừng.." "Hoàng Song Thư, tôi nói nãy giờ em không nghe thấy sao?" Trần Quân Phi không thèm quan tâm đến Lê Hoàng An, đưa mắt nhìn Hoàng Song Thư, đôi mắt đen của người đàn ông tối sầm lại một cách đáng sợ, giống như chỉ trong chốc lát sẽ có một cơn bão ập đến.
Sống lưng Hoàng Song Thư cực kỳ căng thẳng, cô cắn chặt môi, cuối cùng cũng bước đến bên cạnh Trần Quân Phi.

Trần Quân Phi nắm lấy tay Hoàng Song Thư, kéo cô vào lòng mình, cánh tay to lớn siết chặt eo cô.
Sức lực của người đàn ông này quá lớn như đang muốn bé gãy eo của Hoàng Song Thư ra, cô đau đớn hít một hơi thật sâu, khuôn mặt xinh đẹp gầy gò lại tái nhợt đến mức đáng thương.

"Trần Quân Phi, buông tôi ra, đau quá." Hoàng Song Thư nhíu mày đẩy Trần Quân Phi ra và giận dữ hét lên với anh.

"Buông? Hình như tôi chiều em quá nên em hư có phải không?" Đôi mắt sâu thẳm của Trần Quân Phi nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư, anh nở một nụ cười kỳ quái.

"Anh Bảo, anh bình tĩnh lại đã, ở đây là bệnh viện đấy." Lê Hoàng An nhìn thấy vẻ mặt mập mờ đáng sợ như vậy của Trần Quân Phi đối với Hoàng Song Thư thì không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, anh ta lo lãng Trần Quân Phi sẽ làm điều gì đó không đúng, đành phải mở miệng lên tiếng nhắc nhở anh. 
Trần Quân Phi lạnh lùng liếc Lê Hoàng An, sau khi anh ta đón nhận ảnh mắt của anh thì lập tức câm nín, không dám nói gì thêm nữa.
Trần Quân Phi đứng dậy khỏi xe lăn, nắm chặt lấy tay
Hoàng Song Thư đi ra phía cổng bệnh viện.

"Anh Phi, vết thương của anh còn chưa lành đâu, đừng làm loạn nữa."
Nhìn thấy Trần Quân Phi kích động như vậy, Lê Hoàng An đổ mồ hôi lạnh vội vã can ngăn.
Vết thương nặng nhất của Trấn Quân Phi là ở ngực, hôm nay vì chuyện này mà Trần Quân Phi vẫn chưa thay thuốc đổi băng, vốn đĩ anh ta nghĩ rằng cuối cùng Hoàng Song Thư cũng đã chịu đến thăm Trần Quân Phi thì anh chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy? "Cút." Trần Quân Phi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng liếc Lê Hoàng An một cải, giận dữ gầm lên.

"Trần Quân Phi, anh muốn chết à? Về phòng bệnh với Lê Hoàng An ngay lập tức đi." Hoàng Song Thư vốn đang im lặng không nói gì nhưng khi nhìn thấy máu chảy ra từ ngực của Trần Quân Phi, cô nhịn không được mà hét lên với anh.
Trần Quân Phi siết chặt cổ tay Hoàng Song Thư, anh mạnh mẽ giữ chặt cánh tay của người phụ nữ, thậm chí Hoàng Song Thư còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình kêu lên.
Môi Hoàng Song Thư tái nhợt, trên trán cô bắt đầu xuất hiện một ít mồ hôi lạnh.


"Cậu chủ Phi" Vũ Phong đã lái xe đến cổng bệnh viện, vừa chạy đến đã nhìn thấy Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi đang nhìn nhau, sắc mặt không khỏi tối sầm xuống.

"Lái xe đến khu biệt thư Nhật Nam."
Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Vũ Phong rồi mạnh mẽ kéo Hoàng Song Thư lên xe.

"Trần Quân Phi..." Hoàng Song Thư bị thái độ cứng rắn của người đàn ông này chọc giận nhưng cô lại không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Tính tình của Trần Quân Phi vốn dĩ rất cực đoan, trên đời này không ai có thể ngăn cản những gì anh muốn làm.

Lê Hoàng An nhìn Trần Quân Phi đưa Hoàng Song Thư rời khỏi bệnh viện, khuôn mặt tối sầm lại vì tức giận.
Tại sao anh ta lại gặp phải một bệnh nhân cứng đầu không chịu nghe lời như thế này chứ? Nếu Trần Quân Phi xảy ra chuyện gì thì sao? Chưa nói đến việc Lê Hoàng Long sẽ lột một lớp da của anh ta ra thì Phan Huỳnh Bảo chắc chắn cũng sẽ không tha cho anh ta.
Lê Hoàng An lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Phan Huỳnh Bảo, lúc này anh ấy đang ở nhà họ Trần dỗ bé Gạo Tẻ ăn cơm, sau khi nhận được cuộc gọi của Lê Hoàng An, biết được tin Trần Quân Phi tư tiện rời khỏi bệnh viện thì anh ấy lập tức đứng lên, sắc mặt đen như đít nồi.

"Anh ba?" Lúc này bé Gạo Tẻ sợ hãi trước thái độ của Phan Huỳnh Bảo, cô bé rụt cổ lại tỏ vẻ đáng thương gọi tên anh.
Nắm tay của Phan Huỳnh Bảo không nhịn được mà siết chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Được, tôi biết rồi, anh cứ chuẩn bị sẵn các thiết bị y tế rồi sau đó cùng tôi đến khu biệt thư Nhật Nam."
Nhật Nam cũng là một phần tài sản của nhà họ Trần, ở nơi nào Trần Quân Phi cũng mua mấy căn biệt thự, thỉnh thoảng bọn họ vẫn hay đến đó chơi.

"Tính của anh Phi vốn đã rất cực đoan, lần này nhìn thấy cô Thư ôm một người đàn ông trông rất giống với Lâm Huy Thành thì anh ấy đã đánh mất kiểm soát cảm xúc của bản thân.

Chắc chăn anh Phi lại đang ghen tuông rồi, vết thương của anh ấy đã bị hở ra, nếu không điều trị kịp thời thì rất có thể sẽ bị nhiễm trùng.

Vì thế nên anh Bảo này, tôi gọi đến để nhờ anh thuyết phục anh ấy."
Lê Hoàng An đau đầu nói với Phan Huỳnh Bảo.

"Tôi biết rồi." Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo vô cùng bình tĩnh, anh tắt điện thoại đi.
Bé Gạo Tẻ lo lắng kéo kéo góc áo của Phan Huỳnh Bảo, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: "Anh ba, có phải anh hai lại không nghe lời hay không?".

Bình Luận (0)
Comment