Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 41


“A..” Tôi mở to hai mắt, không dám tin nhìn Trần Thanh Vũ đang xuất hiện trước mắt mình.

Trần Thanh Vũ điên cuồng hôn miệng tôi, đầu lưỡi của anh cứ khuấy đảo liên tục trong miệng.

Tôi bị động tác của Trần Thanh Vũ kích thích, đầu lưỡi cũng tê dại hết cả lại.

Tôi không nhịn được gọi tên của Trần Thanh Vũ, âm thanh khàn khàn nói: “Trần Thanh Vũ… anh làm sao vậy?”
Con ngươi Trần Thanh Vũ trở nên u ám lạ thường.

Ngón tay của anh từ từ sờ lên mi mắt tôi, trong con ngươi tối đen ánh lên một loại tâm tư khó hiểu.

“Huỳnh Bảo Nhi, em dám đính hôn với Lê Minh Quang thì tôi sẽ bóp chết em” Đôi mắt sáng quắc của Trần Thanh Vũ nhìn tôi, anh nói với giọng uy hiếp.

Nghe xong lời nói hung tàn của Trần Thanh Vũ, tôi không khỏi cau mày cười lạnh: “Chẳng phải bản thân anh cũng đính hôn với Nguyễn Mỹ sao, vì sao lại..” “A..” Lời nói của tôi còn chưa dứt thì Trần Thanh Vũ đã khóa miệng tôi lại.

Lần này, động tác của anh càng thô bạo hơn, dùng sức mút miệng tôi rất mạnh khiến cả miệng tôi đều trở nên tê dại.

Trần Thanh Vũ cởi nút quần áo của tôi ra, dời miệng lên xương quai xanh của tôi rồi khẽ mút.

Dưới chân tôi mềm nhũn, cả người suýt chút đã ngã ngồi trên sàn nhà.

Cũng may một tay Trần Thanh Vũ ôm eo tôi, bởi vậy nên tôi mới tránh khỏi cảnh ngộ té xuống đất.

“Trần Thanh Vũ… rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Nguyễn Mỹ đã đến rồi, chẳng lẽ anh muốn phản bội người phụ nữ mà anh thích nhất sao?” Tôi không muốn lại bị Trần Thanh Vũ đùa bỡn lần nữa nên vô cùng uể oải mở miệng khiêu khích anh.

Cơ thể Trần Thanh Vũ sững lại, động tác nóng bỏng ám muội kia cũng dừng lại.

Tôi cảm nhận được Trần Thanh Vũ dừng lại, trong lòng càng khổ sở.

Là bởi vì nghe đến tên của Nguyễn Mỹ nên cuối cùng Trần Thanh Vũ mới cảm thấy áy náy sao?
Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh xem tôi là gì? Là một món đồ chơi dùng để giải trí thôi sao? Hay là anh cảm thấy Huỳnh Bảo Nhi tôi rất ngu, vì thế đùa bỡn vô cũng vui vẻ? “Đủ rồi, Trần Thanh Vũ, thật sự đủ rồi.

Tôi không muốn chơi cùng anh nữa, trò chơi này tôi chơi không nổi.” Tôi ra sức đẩy Trần Thanh Vũ ra, mệt mỏi nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh rồi nói.


“Thật xin lỗi, Huỳnh Bảo Nhi.” Đôi môi Trần Thanh Vũ khẽ động, anh nhìn về phía tôi rồi nhả ra ba chữ, sau đó thì nghiêng đầu rời khỏi.

Tôi nắm chặt quả đấm, áo quần xộc xệch nhìn bóng lưng to lớn của Trần Thanh Vũ.

Hơi nóng trên người cũng đã bị cuốn theo từng bước chân rời đi của Trần Thanh Vũ, tôi dần dần bình tĩnh lại.

Tôi cúi đầu xuống, nhìn nút áo ngực của mình đã bị cởi ra.

Ngay lập tức, trong đầu hiện lên hình ảnh ngón tay của Trần Thanh Vũ đã từng đưa vào bên trong, bỗng chốc trong tim lại run lên từng cơn.

Tôi mới vừa sửa soạn lại quần áo thì phía đối diện đã tát tôi một bạt tai.

Tôi lập tức nghiêng đầu né tránh, vừa ngầng đầu nhìn lại thì đã thấy vẻ mặt tràn đầy giận dữ của Nguyễn Mỹ.

Đôi mắt Nguyễn Mỹ vô cùng kinh khủng, cô ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào tôi, dường như muốn nuốt sống tôi vậy.

“Huỳnh Bảo Nhi, tại sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?” Âm thanh của Nguyễn Mỹ khác với trước đây, không còn vẻ đoan trang nhã nhặn mà chỉ còn lại sự gào thét ghen tuông giống muôn vàn người phụ nữ khác.

Nghe thấy lời nói của Nguyễn Mỹ, tôi cười lạnh một tiếng, sửa sang lại mái tóc đã hơi rối.

“Không biết xấu hổ sao? Nếu bàn về không biết xấu hổ, tôi có thể không biết xấu hổ bằng cô sao? Cũng không biết ban đầu là ai, vào lúc tôi và Trần Thanh Vũ còn chưa ly hôn mà đã giương bụng ra oai.” “Người Trần Thanh Vũ yêu sâu đậm là tôi, cô mới là kẻ thứ ba đấy” Nguyễn Mỹ vừa nghe tôi nói vậy thì khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên vô cùng dữ tợn.

Nghe thấy lời nói của Nguyễn Mỹ, tôi không khỏi trào phúng đứng lên: “Đúng vậy, Trần Thanh Vũ yêu cô nhưng mà dường như cô đã quên rằng tôi mới là vợ của Trần Thanh Vũ, là người vợ đã được cưới hỏi đàng hoàng đấy.

Cho dù cô là người mà Trần Thanh Vũ yêu sâu đậm thì sao chứ, trước khi tôi và Trần Thanh Vũ ly hôn, cô lại ôm đứa trẻ trong bụng mà ra oai thì được xem như cái gì? Hả?”
Lời nói của tôi đã đánh trúng vào tử huyệt của Nguyễn Mỹ, cô ta không nhẫn nhịn được lập tức giơ nanh múa vuốt nhào về phía tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ vô cùng xấu xí kia của Nguyễn Mỹ, lắc đầu một cái, nhếch môi nói: “Tôi thật muốn để Trần Thanh Vũ nhìn thấy dáng vẻ này cô một chút, nhìn xem người phụ nữ mà anh ta yêu, rốt cuộc là loại người gì.” “Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Đôi mắt Nguyễn Mỹ đỏ ngâud, vô cùng kinh khủng nhìn vào tôi rồi uy hiếp nói.

Huỳnh Bảo Nhi tôi dễ bị dọa sợ vậy sao?
Nghe thấy âm thanh gầm nhẹ của Nguyễn Mỹ, tôi chỉ thờ ơ thổi thổi ngón tay rồi giễu cợt nói: “Ừ, cô sẽ không bỏ qua cho tôi, có khi nào cô bỏ qua cho tôi đâu? Âm hồn bất tán cứ luôn đuổi theo tôi đó không phải là cô sao?”
Dùng cái loại thủ đoạn hèn hạ đó mà muốn hủy diệt tôi, không phải Nguyễn Mỹ thì còn ai vào đây? Người phụ nữ Nguyễn Mỹ này vô cùng tâm cơ, quả nhiên là không thể xem thường được.

Chỉ cần vừa nghĩ đến Nguyễn Mỹ lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, đến bây giờ tôi cũng không thể nào quên được.


“Huỳnh Bảo Nhi, tôi nhất định sẽ khiến cho cô không thể lăn lộn ở thành phố này được nữa.

Cô cứ chờ mà xem đi.” Sau khi bỏ lại những lời này thì Nguyễn Mỹ tức giận rời khỏi.

Tôi lạnh nhạt nhìn bóng lưng Nguyễn Mỹ, đưa tay đặt lên bụng mình.

Tôi sẽ không ngu xuẩn mà bước vào cái bẫy của Nguyễn Mỹ lần nữa, nếu như cô ta còn dám làm chuyện gì tổn hại đến tôi thì tôi nhất định sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.

… “Sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị sao?” Sau khi từ căn hộ đi đến phòng ăn của quán rượu thì Lê Minh Quang đã chờ tôi ở đó.

Những món ăn anh gọi đều rất thích hợp với phụ nữ có thai, nhưng không biết có phải bởi vì vừa rồi tức giận với Nguyễn Mỹ hay không mà bây giờ tôi không hề có chút khẩu vị nào cả.

“Không phải anh đã nói có việc bận sao? Tại sao lại đến đây? Tôi miễn cưỡng uống một chút sữa bò rồi nói với Lê Minh Quang.

Lúc tôi gọi điện thoại cho Lê Minh Quang thì anh bảo có thể sẽ bận một chút, anh bảo tôi nhất định phải đến phòng ăn dùng cơm.

Không ngờ Lê Minh Quang lại đến phòng ăn trước để chờ tôi.

“Anh vẫn không yên tâm về em cho nên mới đến đây Lê Minh Quang kéo chiếc ghế ở bên cạnh ra rồi nói với tôi.

Sau khi tôi ngồi xuống, nhìn cả bản đầy thức ăn nhưng không hiểu sao vẫn không có cảm giác thèm ăn.

Nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, Lê Minh Quang quan tâm đưa tay ra sờ trán tôi nói: “Không muốn ăn sao? Em muốn ăn cái gì, anh bảo người làm lại cho em.”
Nghe thấy Lê Minh Quang nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy, tôi lập tức lắc đầu.

Tôi sờ bụng, vừa định nói hôm nay mình thật sự không hề có khẩu vị nhưng lại nhìn thấy Nguyễn Mỹ đang ôm lấy cánh tay của Trần Thanh Vũ đi về phía tôi và Lê Minh Quang.

Nhìn thấy Nguyễn Mỹ, tôi không khỏi sầm mặt xuống.

Hiện tại tôi thật sự không hề muốn nhìn thấy Nguyễn Mỹ.


Thế nhưng Nguyễn Mỹ lại tỏ ra trùng hợp, cười khanh khách bước vào rồi dịu dàng nói với tôi và Lê Minh Quang: “Thật trùng hợp, chúng ta cùng ăn đi?”
Đột nhiên tôi càng cảm thấy không đói bụng nữa, khuôn mặt đó của Nguyễn Mỹ khiến tôi không hề có khẩu vị.

Tôi bưng ly rượu chát trên bàn lên, lãnh đạm nhấp một hớp, không trả lời câu hỏi của Nguyễn Mỹ.

Nhưng mà Lê Minh Quang theo phép lịch sự, ánh mắt hòa nhã gật đầu với cô ta rồi bảo Nguyễn Mỹ ngồi chung bàn với chúng tôi.

Trần Thanh Vũ ngồi đối diện với tôi, không hề nói câu nào.

Chỉ là lúc Nguyễn Mỹ nói chuyện với anh thì anh mới khẽ gật đầu, trong từng câu chữ lại khiến cho người khác cảm nhận được một chút lưu luyến và dịu dàng.

Tôi nhếch môi, ngón tay vô thức bấu chặt vào khăn trải bàn.

Đang lúc tôi cố gắng bình tĩnh để ăn hết thức ăn trong chén thì bỗng nhiên cảm giác chân mình giống như bị người khác nhẹ nhàng móc lại.

Dao nĩa tôi đang cầm trong tay suýt chút đã rơi xuống.

Tôi hít thở một hơi thật sâu, cắn răng quay đầu trợn mắt nhìn Trần Thanh Vũ ở đối diện.

Nhưng mà Trần Thanh Vũ làm như không biết, anh cắm đầu ăn bò bít tết của mình cứ như người làm ra hành động hạ lưu vừa rồi không phải là anh vậy.

Tôi sầm mặt xuống, đôi mắt híp lại thành một đường, vào lúc tôi vừa định tiếp tục ăn thì phát hiện cái chân kia lại đưa vào dưới váy tôi, đang nhẹ nhàng va chạm giữa hai chân tôi.

Âm.

Tôi bị hành động lưu manh này của Trần Thanh Vũ làm tức giận đến mức cả khuôn mặt đều đỏ rần lên.

Có thể do vẻ mặt khác thường của tôi nên đã dẫn đến sự chú ý của Lê Minh Quang.

Anh lo lắng đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, âm thanh trầm khàn nói: “Sao vậy? Sắc mặt khó coi quá.”
Tôi bị động tác thân mật của Lê Minh Quang khiến cho cả cơ thể càng căng thẳng hơn nữa.

Tôi nặng nề cắn đầu lưỡi, khàn giọng, âm thanh yếu ớt nói.

“Không… không sao, hơi nóng thôi.

Em… về phòng trước nhé”
Nếu như còn ngồi ở đây, tôi thật sự không biết người đàn ông mặt dày như Trần Thanh Vũ sẽ dám làm ra hành động gì nữa.


Tôi giả vờ tỉnh táo đứng dậy, buông khăn giấy trong tay xuống rồi lập tức rời khỏi đây.

Sau khi tôi trở lại phòng của mình thì nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh.

Cởi váy trên người mình xuống, ngay cả quần lót cũng cởi hết ra, nhìn vào vết bẩn trên quần của mình thì tôi rất tức giận, muốn đá Trần Thanh Vũ một cước cho chết đi.

Phụ nữ mang thai vốn đã rất nhạy cảm, Trần Thanh Vũ còn động chạm vào cơ thể tôi như vậy.

Hơn nữa còn ngay trước mặt Nguyễn Mỹ nữa? Rốt cuộc Trần Thanh Vũ muốn làm gì? Không phải anh yêu Nguyễn Mỹ đến mức biển cạn đá mòn sao?
Bây giờ ngay trước mặt Nguyễn Mỹ mà lại làm ra loại chuyện này với tôi, anh không sợ phụ lòng Nguyễn Mỹ à? Không sợ Nguyễn Mỹ đau lòng sao? Tôi vô cùng phiền não ném quần lót vào sọt rồi đi tắm.

Sau khi tắm xong, tôi mới khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.

Tôi đến bên cạnh máy vi tính trên bàn, nhìn vào bản thiết kế của bản thân, đôi mắt hơi nheo lại suy nghĩ.

Sau khi suy nghĩ thì tôi cầm bản thiết kế lên, suy ngẫm một chút thì cảm thấy bản thiết kế này vẫn còn có thể tốt hơn nữa, tôi lập tức sửa đổi lại đôi chút.

Sau khi tôi làm xong thì đã là mười giờ tối, điện thoại của Lê Minh Quang lại gọi qua nói có làm cho tôi chút trái cây.

Tôi sờ sờ lên bụng, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bản thân hơi đói.

Vừa rồi ở phòng ăn, bởi vì có sự tham gia của Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ nên vốn dĩ tôi cũng không ăn uống gì.

Tôi đi tới trước cửa, kéo cánh cửa ra thì nhìn thấy Lê Minh Quang đang bưng một ly sữa trái cây.

Sau khi anh nhìn thấy áo choàng tắm trên người tôi thì cặp mắt đen láy kia lập tức tối lại.

“À… em… em quên mất.” Thấy ánh mắt của Lê Minh Quang rơi trên người mình thì tôi mới kinh hãi hô một tiếng, hơi xấu hổ giải thích.

Tôi cũng hoàn toàn quên béng bản thân mình đang mặc áo choàng tắm, cứ nghĩ rằng mình đang mặc một bộ đồ có thể tiếp khách.

“Không sao, anh cũng sẽ nhanh chóng trở thành chồng em mà.” Lê Minh Quang dùng giọng diệu trêu đùa hiếm thấy mà đùa giỡn tôi.

Tôi xấu hổ nhìn Lê Minh Quang, cầm sữa trái cây trong tay.

Vào lúc tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ rời đi thì bất chợt Lê Minh Quang lại ôm chầm lấy cơ thể tôi.

Bỗng nhiên cơ thể bị người ta ôm lấy, cả người tôi cũng cứng lại..

Bình Luận (0)
Comment