Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 414


Lê Hoàng An và Trần Quân Phi không quan tâm đến chuyện khác.

Bọn họ chạy thẳng đến bệnh viện sau khí ra khỏi quán The Radio.
Quản gia và người giúp việc đang chờ bác sĩ ở cửa phòng phẫu thuật.
Thời gian trôi đi từng chút một, ai cũng nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật đang đóng chặt cửa.

Trần Quần Phi bước tới với cơ thể đầy mùi rượu, quàn gia lập tức chào anh.

“Cậu chủ, cậu qua đây đi.” Giọng nói của quản gia khàn đặc, có thể thấy ông ấy rất đau lòng vì chuyện của Bánh Quy.

“Bánh Quy thế nào rồi?” Trần Quân Phi siết chặt nắm tay, hỏi quản gia bằng giọng nặng nề.
Trong mắt quản gia thoáng xuất hiện sự lo lắng: “Tôi cũng không biết, bác sĩ đã vào đó một tiếng rồi nhưng vẫn chưa có ai ra, tạm thời không rõ tình hình cụ thể.” Trần Quân Phi siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật với vẻ căng thắng.
Chẳng biết bao lâu sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.
Trần Quân Phi là người lao về phía bác sĩ đầu tiên.

“Bánh Quy sao rồi? Nói!” Ánh mắt của Trần Quân Phi vô cùng hung ác.

Anh nắm chặt áo bác sĩ, khiến bác sĩ giật mình hoàng sợ.
Bác sĩ nhìn Trần Quân Phi bằng ánh mắt ôn hòa: “Cậu Quân Phi bình tĩnh, nghe tôi nói đã.”
Ngón tay Trần Quân Phi run rẩy, anh nhìn chằm chằm vào bác sĩ bằng ánh mắt hung ác và nham hiểm.
Trước ảnh mắt này của anh, bác sĩ giải thích tình hình của Bánh Quy với vẻ bất đắc dĩ.

“Cậu chủ nhỏ ngã từ trên tầng xuống, vết thương ở chân khá nghiêm trọng, tôi đoán là đã trật xương.

Chúng tôi cần nắn lại cho cậu ấy, nhưng cậu chủ nhỏ không phối hợp, cứ không cho chúng tôi đụng vào, thế nên…”
“Hu hu hu… Không muốn… Bánh Quy không muốn… Bánh Quy muốn mẹ c… Không muon…” Tiền khóc dữ dội của Bánh Quy truyền đến từ phòng phu thuật.

Trần Quân Phi nhìn Bánh Quy vừa được bác sĩ đẩy ra, thằng bé đã khóc đến mức mặt đỏ tia tai.
Anh cảm thấy trái tim mình đang thắt lại, thậm chí là biến dạng.


Mắt Trần Quân Phi đỏ hoe.

Anh bước đến, ôm Bánh Quy đang khóc thét vào lòng.

“Bánh Quy ngoan, nghe lời bác sĩ nhé, nếu không sau này sẽ không thể đi bộ nữa đâu.”
“Hu hu hu, Bánh Quy muốn mẹ, muốn mẹ.” Bánh Quy vẫn khóc.

Trước đây, chỉ cần Trần Quân Phi khuyên, thằng bé sẽ nghe lời.
Nhưng lần này, chẳng biết có phải do chân quá đau nên Bánh Quy lại nhớ sự quan tâm của mẹ, không ngừng khóc rống lên.
Khi thấy Bánh Quy khóc, tâm trạng của Trần Quân Phi cũng xấu theo.
Anh bắt đầu không biết phải làm gì, cứ bế Bánh Quy, nét mặt vô cùng cô đơn và bất lực.

“Anh hai, Bánh Quy sao rồi?” Sau khi biết tin Bánh Quy bị thương, Phan Huỳnh Bào chạy đến bằng tốc độ nhanh nhất.
Bánh Quy khóc đến mức sưng cả mắt.

Khi thấy Phan Huynh Bảo, thang bé thút thit: “Chú ba, Bánh Quy muốn mẹ, chủ đưa mẹ về được không?”
Phan Huỳnh Bảo nhìn dáng vẻ buốn bã của Bánh Quy rồi nhìn Trần Quân Phi, sau đó thờ dài.

Anh ấy bước đến bế thắng bé rồi bảo Trần Quân Phi: “Anh hai, anh đi tìm Song Thư đi.

Tuy cô ấy không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng thắng bé cần mẹ, anh bảo cô ấy đến đây một lát.”
“Có đôi khi quan hệ máu mủ rất kỳ diệu, bây giờ Bánh Quy bị thương, rất nhớ mẹ.”
“Huỳnh Bảo, em… trông Bánh Quy một lát giúp anh, anh lập tức đi tìm cô ấy.” Trần Quân Phi nặng nề nói với Phan Huỳnh Bảo.

“Được.” Phan Huỳnh Bảo vỗ vai Bánh Quy, trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ dịu dàng: “Bảnh Quy ngoan, mẹ cháu sẽ đến thăm cháu nhanh thôi.”
“Thật ạ?” Nghe thấy thế, Bánh Quy quay đầu nhìn Trần Quân Phi với đôi mắt lấp lánh.

“Ừ, bố sẽ đón mẹ về, Bánh Quy phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”
“Bánh Quy sẽ ngoan, bổ phài đón mẹ về đầy nhé.” Bánh Quy nhìn Trần Quân Phi với vẻ vô cùng đáng thương, khuôn mặt đáng yêu tràn ngập sự tùi thân.


Trần Quân Phi hôn lên trán Bánh Quy một cái rồi mới rời khỏi bệnh viện, Phan Huỳnh Bảo bào bác sĩ xử lý vết thương cho Bánh Quy.

Nếu không xử lý, sau này sẽ rất phiền phức.

Lần này Bánh Quy không quấy nữa, có lẽ thằng bé biết Hoàng Song Thư sắp đến thăm mình.

“Chú ba, mẹ sẽ về nhà chứ ạ?” Bánh Quy dui mắt, vì khóc quá lâu nên thằng bé cũng thấy hơi mệt mỏi.
Nghe thấy thế, Phan Huỳnh Bảo sờ vào vầng trán trắng trẻo của Bánh Quy, gật nhẹ đầu: “Bánh Quy ngoan như thế, sao mẹ cháu lai không về được chứ.”
“Nhưng mẹ không nhận ra Bánh Quy nữa, Bánh Quy gọi mẹ, mẹ cũng chẳng thèm bế Bánh Quy.

Có phải Bánh Quy đã bị mẹ bỏ rơi rồi không ạ? Tại Bánh Quy hư nên mẹ không cần Bánh Quy nữa đúng không?” Những lời ngây ngô và buồn bã của đứa trẻ khiến đôi mắt xanh lục của Phan Huỳnh Bảo tối lại.
Phan Huỳnh Bảo nhớ mình cũng từng hỏi Điện Thanh Mây vấn đề này khi còn bé.
Anh ấy hỏi tại sao mẹ không quay về bên mình, những đứa trẻ khác đều có mẹ, chỉ mình anh ấy là không.

Những lúc anh ấy đổ bệnh hay bị thương, người chăm sóc anh ấy luôn là Điển Thanh Mây.
Có lần anh ấy gào khóc, đòi đi tìm mẹ.

Điển Thanh Mây bảo, chi cán anh ấy ngoan, chẳng mấy chốc mẹ së vé.
Sau này Phan Huỳnh Bảo mới biết, không phải là mẹ không muốn về, chi là bà không biết đến Sự tổn tại của anh ấy mà thôi… “Chủ ba, có phải Bánh Quy nói sai gì không a?” Thấy Phan Huỳnh Bào im lặng, Bánh Quy sơ sêt túm áo anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo hoàn hồn, nhìn Bánh Quy bằng ánh mắt dịu dàng: “Bé ngốc, Bánh Quy ngoan như vậy, có nói sai chỗ nào đâu.”
Bánh Quy nhìn Phan Huỳnh Bảo, tựa vào lòng anh ấy rồi dụi mạnh.

… “Anh Trần Quân Phí?” Khi thấy tiếng gõ cửa, Huỳnh Khánh Đông còn bảo không biết là ai đến muôn như vậy, nào ngờ lại là Trần Quân Phi.
Khi nhìn thấy Trần Quân Phi, sắc mặt anh ấy trở nên hơi khó coi.
Huỳnh Khánh Đông siết chặt nắm tay, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đến muộn như vậy, xin hỏi có chuyện gì thé?”
Huỳnh Khánh Đông và Trần Quân Phi đều không ưa gi nhau.


Bây giờ vợ Trần Quân Phi không biết anh, hơn nữa còn sống chung với Huỳnh Khánh Đông.
Trần Quân Phi có thể thành toàn cho Hoàng Song Thư, nhưng bây giờ con bị thương, anh không buồn quan tâm đến những chuyện khác nữa.

Có lẽ đây cũng là lòng ích kỷ của Trần Quân Phi.

“Tôi muốn tìm Hoàng Song Thư.” Khuôn mặt của Trần Quân Phi căng thẳng, trở nên lạnh lùng, thậm chí là đáng sợ trong bóng tối.
Nghe thấy thế, Huỳnh Khánh Đông khẽ nhíu mày.

Anh ấy chắn ở cửa, không cho Trần Quân Phi bước vào, giọng nói nhẹ nhàng cũng trở nên hơi lạnh lùng.

“Hoàng Song Thư không ở nhà tôi, e là tổng giám đốc Quân Phi tìm nhầm chỗ rồi.

Đã muộn lắm rồi, tổng giám đốc Quân Phi nên rời khỏi đây thì hơn.” Huỳnh Khánh Đông nói rồi định đóng cửa, nhưng lại bị Trần Quân Phi ngăn lại.

“Huỳnh Khánh Đông, đừng chọc giận tôi.” Trần Quân Phi nhìn Huỳnh Khánh Đông bằng ánh mắt lạnh lùng và u ám, khí thế đáng sợ tràn về phía anh ấy.
Huỳnh Khánh Đông không hề sợ hãi, lạnh lùng chế nhạo: “Chọc giận ư? Tôi quên mất anh đây có địa vị hien hách ở thủ đô đấy, đương nhiên những người dân bình thưong như tôi không thể chống lại các anh rồi.”
Lời nói từ miệng Huỳnh Khánh Đông khiến đôi mắt lạnh lùng của Trần Quân Phi dần tối lại.

Anh nhìn chằm chằm vào Huỳnh Khánh Đông voi về u ám, đẩy mạnh anh ấy ra.
Sau khi bị Trần Quân Phi đẩy ra, sắc mặt Huỳnh Khánh Đông cũng không tốt lắm.
Anh ấy giận tải mặt, định tóm lấy tay Trần Quân Phi, nhưng Trần Quân Phi đã bước về phía phòng của Hoàng Song Thư rồi.

“Trần Quân Phi, anh đừng quá đáng.

Đêm hôm khuya khoắt, anh xông vào nơi ở của tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể kiện anh về tội tự ý xông vào nhà dân đây.” Cho dù tính cách của Huỳnh Khánh Đông tốt đến mấy thì cũng không nhịn được trong tình huống này.
Trần Quân Phi không quan tâm đến Huỳnh Khánh Đông.

Anh giờ tay, định gõ cửa phòng Hoàng Song Thư, đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Thật ra Hoàng Song Thư cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cô không biết đã xày ra chuyện gì nên mới mở cửa.
Khi thấy Trần Quân Phi đang đứng ở cửa, rõ ràng Hoàng Song Thư chơi kinh ngạc.

Tóc cô vừa khéo dưoc vén lên.

Trần Quân Phi trông thấy vết sẹo trên mặt Hoàng Song Thư, trái tim không khỏi run rẩy.
Anh siết chặt nắm đấm, vô thức vươn tay, sờ nhẹ lên vết sẹo trên mặt cổ.


“Không sao đâu, Song Thư.” Trần Quân Phi thấp giọng gọi tên Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư thoáng cảm thấy khó chịu.
Cô nhéo lòng bàn tay, nhìn khuôn mặt tuần tú của Trần Quân Phi, trong mắt đầy vẻ mê man.
Hoàng Song Thư không biết rốt cuộc mình bị làm sao khi đứng trước người đàn ông tuấn tú nhưng tiểu tuy này.
Tại sao cô lại cảm thấy xót thương và không nỡ chứ? “Trần Quân Phi, anh không được động đến Phương Trúc.” Khi thấy Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư đối mặt với nhau, Huỳnh Khánh Đông như bị cải gì đó kích thích.
Anh ấy lao đến trước mặt Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư, kéo cô ra sau, cả người căng lên như dã thủ đang chống lại kẻ xâm lược vùng đất của mình.
Cơ thể Trần Quân Phi bong cứng đờ.

Anh sầm mặt: “Đến bệnh viện với anh.”
Bệnh viện? Tại sao phải đến bệnh viện?
Câu nói không đầu không đuôi của Trần Quân Phi khiến Hoàng Song Thư và Huỳnh Khánh Đông cảm thấy khó hiểu.
Huỳnh Khánh Đông nhìn Trần Quân Phi, lạnh nhạt nói: “Anh định dẫn Phương Trúc đến bệnh viện để làm gi?”
“Bánh Quy bị thương, cứ liên tục gọi mẹ.

Anh mong em… có thể chăm sóc thăng bé thay mẹ nó.”
Đứa bé đáng yêu kia… bị thương rồi sao?
Hoàng Song Thư cũng không biết mình bị làm sao.

Khi nghe tin Bánh Quy bị thương, trong lòng cô bỗng cảm thấy khó chịu.
Trái tim Huỳnh Khánh Đông run lên.

Anh ấy quay đầu nhìn Hoàng Song Thư, thấy đôi mắt cô mê man, đành kìm nén sự đau khổ trong lòng, nắm chặt tay Hoàng Song Thư: “Phương Trúc, em muốn đến thăm đứa bé kia à?”
Cuối cùng anh ấy vẫn mềm lòng.
Tuy Huỳnh Khánh Đông không muon Lê Phương Trúc đi cùng Trần Quân Phi, nhưng suy cho cùng, dua bé kia vẫn rất đáng thương.

Anh ấy đã động lòng trắc án.
Hoàng Song Thư chớp mắt, nhìn Huỳnh Khánh Đông, dường như đang hỏi ý kiến của anh.
Huỳnh Khánh Đông dịu dàng vuốt tóc cô: “Nếu là vì đứa bé kia, chúng ta đến bệnh viện thăm nó xem sao.”
Mắt Hoàng Song Thư sáng lên, cô nắm chặt ngón tay sạch sẽ của Huỳnh Khánh Đông, mạnh mẽ gật đầu.
Trần Quân Phi đứng bên cạnh với vẻ lạc lõng, nhìn Hoàng Song Thư và Huỳnh Khánh Đông nói chuyện với nhau, trái tim anh như bị xé rách.
Anh kìm nén sự đau khổ trong lòng, gưong cười: “Cảm ơn.” Bàn tay đang được Huỳnh Khánh Đông nắm chặt của Hoàng Song Thư không khỏi run lên.
Dường như cô nhìn thấy sự cô đơn trong mắt người đàn ông kiêu ngạo này.

Bình Luận (0)
Comment