Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 476


Thân thể của Phan Huỳnh Bảo đong đưa, hai mắt phủ một tầng sương mù, không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.

Trong đầu anh hiện lên một khuôn mặt, khuôn mặt đó lúc nào cũng khóc, cô còn gọi tên anh.
Là ai? Cô là ai? Rốt cuộc cô là ai?
“Phan Huỳnh Bảo? Anh bị sao vậy? Phan Huỳnh Bảo…”
Phan Huỳnh Bảo không biết mình đã chạy bao lâu, cho đến khi một đôi tay mềm mại nắm lấy cánh tay của anh ấy.

Lê Châu Sa không ngờ rằng ngày đầu tiên trở về, cô sẽ gặp Phan Huỳnh Bảo.

Nhưng mà bộ dạng của Phan Huỳnh Bảo vào lúc này lại vô cùng khủng khiếp đáng sợ.
Phan Huỳnh Bảo từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe mở ra, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ôm cánh tay mình.
Sau khi nhìn rõ gương mặt này, Phan Huỳnh Bảo mấp máy môi: “Nhớ em, rất nhớ em.”
Phan Huỳnh Bảo như phát điên, ôm eo và hôn môi Lê Châu Sa một cách điên cuồng.
Lê Châu Sa thụ động nhận lấy nó với một chút kinh ngạc.
Cơ thể của Phan Huỳnh Bảo rất nóng, nhiệt độ này như sắp đốt cháy toàn bộ cơ thể của Lê Châu Sa.
Cô khẽ đẩy người của Phan Huỳnh Bảo ra, gọi tên của anh ấy.
“Phan Huỳnh Bảo, anh bị sao vậy?”
Tối nay, cảm xúc của Phan Huỳnh Bảo rất kỳ lạ.
Đã lâu không gặp Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa cũng có chút tham lam nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình.
%3D “Nhớ em… nhớ em… rất nhớ em…”
Phan Huỳnh Bảo lặp đi lặp lại những lời này, anh chỉ muốn ôm người phụ nữ vào lòng và hôn người phụ nữ trước mặt anh.
Phan Huỳnh Bảo kéo Lê Châu Sa ra khu rừng bên cạnh con đường.


Màn đêm thật nặng nề, nơi này không có ai đi qua cả, Lê Châu Sa có chút ngượng ngùng đẩy người của Phan Huỳnh Bảo và nói: “Phan Huỳnh Bảo, anh bình tĩnh cho em đi, đây là bên ngoài.”
Tuy nhiên, Phan Huỳnh Bảo không thể nghe thấy Lê Châu Sa đang nói gì, anh điên cuồng xé toạc quần áo của cô, hành động thô bạo và không chút thương hại.
Cho dù thần kinh đang căng thẳng, nhưng lúc này Lê Châu Sa cũng hiểu được tại sao Phan Huỳnh Bảo lại như thế này.
Phan Huỳnh Bảo… bị chuốc thuốc? Đó là ai, là ai đã chuốc thuốc Phan Huỳnh Bảo?
Khi Lê Châu Sa đang suy nghĩ về điều đó, Phan Huỳnh Bảo đã tách hai chân của cô ra, cái đó của người đàn ông đã được chôn sâu trong người cô.
Lê Châu Sa chỉ có thời gian để phát ra một tiếng kêu rên rồi liên tục bị Phan Huỳnh Bảo va chạm.
“Rất nhớ em… tại sao em lại bỏ rơi anh… tại sao?” Phan Huỳnh Bảo lẩm bẩm một mình khi mơ hồ nhìn người phụ nữ dưới thân mình.
Giọng nói của người đàn ông mang theo một chút đau khổ và bi ai khác thường, nước mắt của Lê Châu Sa cũng bắt đầu chậm rãi rơi xuống.
Không biết là vì đau đớn về thể xác hay vì ánh mắt buồn thương và đau khổ của người đàn ông lúc này nữa.
Cô không muốn rời xa Phan Huỳnh Bảo, nhưng vào thời điểm đó, Lê Châu Sa còn không biết rốt cuộc là ai sai nữa.
Phan Huỳnh Bảo và Vũ Phương thùy đã có một đêm hỗn loạn ở Mỹ, họ có một đứa con, mặc dù đứa trẻ đã ra đi nhưng đây là cái gai trong lòng Lê Châu Sa.
Nhưng sau này, Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn lại có thêm một đêm hỗn loạn, cô không còn biết ai là người có lỗi nữa.
“Phan Huỳnh Bảo.” Lê Châu Sa dường như bị giọng nói của Phan Huỳnh Bảo mê hoặc, cô đưa tay ra chạm vào khuôn mặt đẹp trai của anh ấy, nước mắt không kìm được mà tuôn ra.
“Đừng rời xa anh, làm ơn, đừng rời xa anh.” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn êm tai, lại một lần nữa xé nát trái tim của Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa chỉ có thể leo lên người của Phan Huỳnh Bảo, hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi.
Cô thậm chí còn quên mất lúc này bọn họ đang ở bên ngoài, cô quên hết tất cả…
Không biết đã qua bao lâu, Phan Huỳnh Bảo ngất đi, anh tựa đầu trên người của Lê Châu Sa, mùi rượu thoang thoảng lướt qua má của cô ấy.
Mũi của Lê Châu Sa đau nhức, cô chạm vào má của Phan Huỳnh Bảo và hôn lên đôi môi của anh ấy.
Không biết lại qua bao lâu, Lê Châu Sa chỉnh sửa lại tâm trạng và nhẹ nhàng đẩy người của Phan Huỳnh Bảo ra.

Cô ấy đứng dậy, mặc quần áo cho mình và Phan Huỳnh Bảo, nhìn vào những vết loang lổ trên cơ thể, khuôn mặt của cô xuất hiện một nỗi buồn nhàn nhạt.

“Buông anh ấy ra.” Ngay khi Lê Châu Sa đang định giúp Phan Huỳnh Bảo đi đến nơi cô thuê ở thủ đô, một giọng nói sắc bén ngăn cản động tác của Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa bối rối ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Vũ Phương Thùy.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vũ Phương Thùy sau khi rời thủ đô.
Vũ Phương Thùy hoàn toàn khác so với trước kia, khuôn mặt người phụ nữ cũng trở nên trưởng thành hơn.

Nhưng lúc này Vũ Phương Thùy nhìn bộ dạng của lê Châu Sa, cô ta như sắp nuốt chửng lấy Lê Châu Sa, dị thường ghế tởm thậm chí là kinh hãi.

“Đã lâu không gặp.” Lê Châu Sa giật giật cánh môi, nhìn Vũ Phương Thùy chậm rãi nói.
“Trả Huỳnh Bảo cho tôi.” Như thể không nghe thấy lời của Lê Châu Sa, Vũ Phương Thùy thô lỗ giật lấy Phan Huỳnh Bảo từ tay của Lê Châu Sa.
Vũ Phương Thùy giống như đang lo lắng rằng Lê Châu Sa sẽ cướp Phan Huỳnh Bảo đi.
Nhìn động tác của Vũ Phương Thùy, Lê Châu Sa chỉ kéo môi, vẻ mặt hơi lạnh lùng nói: “Vũ Phương Thùy, Phan Huỳnh Bảo là người đàn ông của tôi.”
“Người đàn ông của cô? Lê Châu Sa, cô đã trở thành quá khứ rồi, bây giờ tôi là vợ của Phan Huỳnh Bảo, và… anh ấy không biết cô, anh ấy không nhớ cô nữa, bây giờ anh ấy chỉ nhớ một mình tôi thôi.” Vũ Phương Thùy hờ hững liếc nhìn Lê Châu Sa, sau đó nở nụ cười chế nhạo.
Vẻ mặt của Lê Châu Sa trở nên khá lạnh lùng.
Cô nhéo nhéo lòng bàn tay, gắt gao nói: “Anh ấy sẽ nhớ.”
“Cô muốn Phan Huỳnh Bảo sao? Đừng quên, cô đã làm tổn thương anh ấy về chuyện của cô và Trương Thiên Toàn đấy.”
Lời nói khó nghe của Vũ Phương Thùy làm trái tim Lê Châu Sa đau đớn.
Cô ấy không muốn Phan Huỳnh Bảo nhớ lại mọi thứ trước đây, và cô ấy không muốn Phan Huỳnh Bảo biết những điều trong quá khứ đó.
Trên mặt Vũ Phương Thùy nhuốm hơi thở nhàn nhạt hời hợt, ngay cả hỗ hấp cũng không khỏi run lên.
Nhìn thấy bộ dạng của Lê Châu Sa, Vũ Phương Thùy lạnh lùng nói: “Lê Châu Sa, chuyện quá khứ cô hãy cho qua đi, cô cũng thấy đấy, bây giờ Huỳnh Bảo rất vui vẻ.

Không nhớ đến tháng ngày ở bên cô, anh ấy rất vui vẻ.


Nếu cô thật sự muốn tốt cho Phan Huỳnh Bảo, đừng quấn quít lấy anh ấy, nghe thấy không?”
Rõ ràng Phan Huỳnh Bảo từng là chồng của mình, nhưng bây giờ Vũ Phương Thùy lại nói cô đừng chọc phá quấn quít Phan Huỳnh Bảo.
Đáy mắt của Lê Châu Sa xuất hiện một chút cay đắng, cô quay đầu rời đi, bóng lưng trông rất chua xót.
“Châu Sa… đừng đi… Châu Sa…”
Như thể cảm nhận được sự ra đi của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo, người vốn đang hôn mê, đã bập bẹ gọi tên Lê Châu Sa.
Vũ Phương Thùy đang đỡ thân thể Phan Huỳnh Bảo, sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi khi nghe thấy Phan Huỳnh Bảo gọi tên Lê Châu Sa.
“Huỳnh Bảo, em yêu anh như vậy, đừng nghĩ tới Lê Châu Sa nữa, được không? Cầu xin anh đấy?” Vũ Phương Thùy di chuyển môi mình lên vị trí màng nhĩ của Phan Huỳnh Bảo và lẩm bẩm.
Cô ta yêu Phan Huỳnh Bảo và đã cố gắng hết sức để có được Phan Huỳnh Bảo.

Dù có thể nào đi nữa, Vũ Phương Thùy sẽ không bao giờ để Lê Châu Sa tiến lại gần Phan Huỳnh Bảo một bước nữa.
“Gặp Phan Huỳnh Bảo chưa?” Lê Châu Sa lê cơ thể đau nhức trở về nơi ở của mình trong tuyệt vọng.
Vừa bật đèn, cô nghe thấy tiếng của Trương Thiên Toàn trong phòng khách, sắc mặt của cô ấy khẽ run lên.

Lê Châu Sa nhướng mi, liếc nhìn Trương Thiên Toàn bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tại sao anh vẫn chưa rời đi?”
Từ khi Trương Thiên Toàn nói với Lê Châu Sa rằng Phan Huỳnh Bảo và Vũ Phương Thùy đã kết hôn, thậm chí Phan Huỳnh Bảo còn bị mất trí nhớ, Lê Châu Sa đã trở về thủ đô, Trương Thiên toàn đã tìm được nơi ở của cô.

Lê Châu Sa vốn muốn đi giải sầu, nhưng không ngờ lại gặp Phan Huỳnh Bảo bị chuốc thuốc.
Sự xuất hiện của Phan Huỳnh Bảo khiến trái tim của Lê Châu Sa rất đau khổ.
Anh ấy có vẻ… gầy đi rất nhiều?
Kẻ ngốc này đã không chăm sóc tốt cho cơ thể của mình.
“Đang suy nghĩ gì vậy? Nghĩ về Phan Huỳnh Bảo sao?” Làm sao Trương Thiên Toàn lại không biết thứ ánh sáng đang trào dâng trong đáy mắt Lê Châu Sa là gì được chứ.

Anh ta nghiêm mặt bước tới nhéo cằm Lê Châu Sa, trong mắt hiện lên vẻ tàn bạo.
“Trương Thiên Toàn, buông ra.” Lê Châu Sa chán ghét bộ dạng lúc này của Trương Thiên Toàn, chán ghét đến cực điểm.
Cô kìm nén sự tức giận trong lòng và nói với vẻ mặt ủ rũ và thờ ơ.

Trương Thiên Toàn nheo đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm, trong ngực tràn đầy sự tức giận.
Anh ta đưa tay đẩy Lê Châu Sa ngã xuống thảm, Lê Châu Sa đau đớn thở một hơi.
“Trương Thiên Toàn, anh làm gì vậy? Cút đi.” Lê Châu Sa giãy giụa cơ thể, gầm về phía Trương Thiên Toàn.
“Lê Châu Sa, em thích Phan Huỳnh Bảo đến vậy sao? Bây giờ anh ta là chồng của Vũ Phương Thùy, em muốn làm tiểu tam sao?” Khuôn mặt của Trương Thiên Toàn lạnh như băng, cất giọng nói khinh thường nhìn Lê Châu Sa.
“Tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến anh, cút ngay cho tôi, cút đi…”
Hai chân Lê Châu Sa đá lung tung, đá vào bộ phận trọng yếu của Trương Thiên Toàn khiến khuôn mặt của anh ta biến sắc.
Lê Châu Sa như cảm thấy còn chưa đủ nên đá thêm lần nữa, Trương Thiên Toàn bóp chặt chân của cô với vẻ mặt ác nghiệt.
Bóng tối dần dần bao trùm lấy người cô, Lê Châu Sa như muốn ngất đi.
“Lê Châu Sa, đừng khiến tôi tức giận, có nghe không?” Nhìn sắc mặt cực kỳ xấu xí của Lê Châu Sa, Trương Thiên Toàn cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
Lê Châu Sa đau đớn không chịu nổi và cuối cùng đã ngất đi.
Khi Trương Thiên Toàn vốn còn muốn ra tay với Lê Châu Sa, anh ta thấy Lê Châu Sa đã hôn mê.

Vì vậy anh ta đứng dậy, nhấc cơ thể của Lê Châu Sa lên và đặt cô trên ghế sô pha.
Anh ta gọi điện thoại và yêu cầu bác sĩ đến kiểm tra cho Lê Châu Sa.
Trên người Lê Châu Sa có một số vết thương khá là khó hiểu, bác sĩ do dự không giải thích tình hình của Lê Châu Sa, khuôn mặt Trương Thiên Toàn dần hiện lên một sự ớn lạnh đáng sợ.
Anh ta lộ ra một vẻ mặt lạnh băng, liếc nhìn bác sĩ rồi nói: “Tôi hiểu rồi, ông đi xuống trước đi.”
Nghe đến đây, vị bác sĩ hoảng sợ gật đầu, coi như nhận được một ân xá, nhanh chóng rời đi.
Căn phòng tràn ngập một luồng khí căng thẳng và rùng rợn, Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm Lê Châu Sa một lúc lâu rồi mới nở nụ cười lạnh lùng, đôi mắt đỏ rực nhìn những dấu vết trên người Lê Châu Sa.
Tốt lắm, vừa trở về thủ đô mà đã vướng víu với Phan Huỳnh Bảo, thật sự không tôi.
“Huỳnh Bảo, anh tỉnh rồi à? Đầu còn đau không?” Khi Phan Huỳnh Bảo tỉnh dậy, anh đã ở nhà họ Phan rồi.
Người chăm sóc Phan Huỳnh Bảo chính là Vũ Phương Thùy, nhìn thấy cô ta, Phan Huỳnh Bảo lộ ra ánh mắt bối rối nói: “Phương Thùy… cô ấy đâu?”
“Huỳnh Bảo, anh đang nói cái gì vậy? Cô ấy gì?” Đôi tay đang cầm ly nước của Vũ Phương Thùy khẽ run lên, cô ta tự trấn an mình, bình tĩnh hỏi Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo nhìn vẻ mặt của Vũ Phương Thùy, nhấc ngón tay lên ấn huyệt thái dương khó chịu của mình, anh làm thế nào cũng không nhớ được.
Đúng rồi, cô ấy là ai?.

Bình Luận (0)
Comment