Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 501


Bây giờ toàn bộ người ở thủ đô đều biết nhà họ Trần gặp nạn, trước kia Trần Thanh Thảo là công chúa nhỏ trong trường học, cũng là người có chút thể lực, vì thế nên khi Trần Thanh Thảo trở thành người nghèo tùng, không ít người đối xử lạnh nhạt với cô bé.

Những bạn gái trước kia hay chơi chung với Trần Thanh Thảo cũng dần xa cách cô bé, nhưng Trần Thanh Thảo không thèm để ý chút nào.

Nhưng mà ngay cả thầy cô trong trường cũng bắt đầu coi thường Trần Thanh Thào, tuy rằng thành tích Trần Thanh Thảo rất tốt, nhưng bây giờ nhà họ Trần nghèo túng, mà đây chính là trường học quý tộc, đương nhiên bọn họ không muốn Trần Thanh Thảo tiếp tục học ở trường.

Trong lớp học Trần Thanh Thảo có một nữ sinh mất vòng cổ kim cương.

Bạn nữ ấy đã hét lớn lên trong lớp học, tiết học lúc đó là môn hóa học, thầy giáo lập tức kiểm tra bàn học, cuối cùng tìm được cái vòng cổ kia ở bàn học Trần Thanh Thảo.

Ban nữ kia cảm vòng cổ của mình, vẻ mặt mới một chỉ vào Trấn Thanh Thảo giận dữ hét lên: “Chính là câu ta trộm vòng cổ của tôi, thật là quá đáng, vậy mà dám trộm đồ luôn cơ, để ăn cắp" "Đúng thật...!Tôi nghe nói bây giờ nhà họ Trần không còn nữa, người trong nhà họ Trần đều trở thành ăn xin, vì thế mới dám trộm đồ đấy, đúng là mất mặt" “Thật sự không ngờ mà.

Vậy mà dám làm ra loại chuyện này, đúng là vứt hết mặt mũi trường chúng ta di roi." “Đuổi loại ăn trộm như Trần Thanh Thảo này ra ngoài đi, nếu không không chứng sau này Trần Thanh Thảo lại ăn trộm đồ của chúng ta nữa đó.

“Đúng vậy, đuổi Trần Thanh Thảo ra khỏi trường hoc di."
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ người trong phòng học đều muốn thầy giáo phải đuổi Trần Thanh Thảo ra khỏi lớp.

Trần Thanh Thảo siết chặt tay, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy về kiến nghị và lạnh lùng nhìn giáo viên dạy hóa nói: "Thưa thầy, em không ăn trộm.

"Chứng cứ rất rõ ràng, em còn muốn chối sao? Trước kia không phải loại học sinh này, bây giờ đã làm sai còn không chịu nhận là Thầy giáo dạy hóa đẩy gọng kính, có hơi bất mãn nói với Trấn Thành Thảo.

Trần Thanh Thảo không ngờ rằng thầy giáo dạy hóa sẽ nói với mình như vậy, trước kia thầy giáo đối xử với cô bé rất tốt, chưa từng nặng lời với cô bé.

Trên mặt Trần Thanh Thảo ngập tràn về tối tăm.

“Mau xin lỗi bạn học đi." Thầy giáo dạy hóa khinh miệt nhìn Trần Thanh Thảo, lạnh lùng ra lệnh.

Nghe thấy thầy giáo dạy hóa nói như vậy, khuôn mặt Trần Thanh Thảo càng trở nên căng thẳng.

Cô bé cố hết sức siết chặt tay, hít sâu một hơi nói: “Em không trộm đồ, vì sao phải xin lỗi bạn ấy?" "Em nói cái gì? Có phải bây giờ đến lời nói của thầy giáo mà em cũng không thèm nghe đúng không? Trần Thanh Thảo, em vẫn cho rằng bây giờ em còn là cô chủ nhỏ nhà họ Trần sao? Anh trai em bây giờ đã thành người thực vật, nhà họ Trần các người đã xong đời rồi, bây giờ tôi bảo em xin lỗi là còn chứa cho em mặt mũi, có phải em thật sự muốn tôi đuổi em ra khỏi trường em mới bằng lòng xin lỗi không?"
Lời nói của thầy giáo nói làm cho trái tim Trần Thanh Thảo lạnh lẽo khôn cùng, cô bé căn chặt răng, nhìn tháng vào mắt thầy giáo, lạnh nhạt nói: “Em không làm, em sẽ không xin lỗi"

Trần Thanh Thảo nói xong, đứng dậy khỏi vị trí của mình, ngắng đầu ưỡn ngực đi ngang qua người giáo viên.

“Nếu bây giờ em ra khỏi cửa lớp, sau này đừng có quay lại nữa, có nghe hay không?" Thầy giáo dạy hóa bị thái độ của Trần Thanh Thảo kích thích, vẻ mặt với cùng khó coi hết lớn sau lưng Trần Thanh Thảo.

Trần Thanh Thảo không thèm đứng lại, bỏ đi một mach.

Trần Thanh Thảo biết bởi vì bây giờ nhà họ Trần gặp nạn, trong trường học có rất nhiều người khinh thường cô bé mọi người đều muốn gây phiền phức cho cô bé, những chuyện này làm sao mà Trần Thanh Thảo không biết cho được.

Tuy nhiên, cô bé sẽ không cam chịu như vậy.

Trần Quân Phi sẽ tỉnh lại, Phan Huỳnh Bảo nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Gạo Tẻ" Vũ Vĩnh Kỳ biết Trần Thanh Thảo bị người ta vu khống trộm vòng cổ, vì thế mà vẻ mặt câu bẻ sầm sẽ khó coi, chạy ra khỏi phòng học tìm Trần Thanh Thảo.

Cậu bé chạy khắp sân trường tìm mới tìm thấy Trấn Thành Thào dụng ngồi trên ghế đá
Vũ Vĩnh Kỳ vô cùng khẩn trương chạy đến chỗ Trần Thanh Thảo đang ngồi, ôm lấy cô bé.

"Sao anh lại chạy ra đây?" Trần Thanh Thảo chất vật lau nước mắt trên mặt, nhìn Vũ Vĩnh Kỳ rồi hỏi.

Ảnh mắt Vũ Vĩnh Kỳ nhìn Trần Thanh Thào ngập tràn lo lắng, nói: "Gạo Tè, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh biết em sẽ không trộm vòng cổ, bây giờ anh dẫn em đi tìm hiệu trưởng giải thích rõ ràng.

“Em không thèm đi đâu, em không làm sai, cùng lắm thì em không học ở đây nữa." Trần Thanh Thảo hừ lạnh một tiếng, không ngại ngần việc có được học tiếp ở trường nữa hay không.

Cho dù cô bé không học ở đây, dựa vào trí thông minh của mình nhất định sẽ có trường khác nhận cô bé thôi.

“Nếu em không học ở đây nữa, anh cũng sẽ đi theo em" Ánh mắt Vũ Vĩnh Kỷ nặng nề nhìn Trần Thanh Thảo rồi nói.

Nghe thấy Vũ Vĩnh Kỳ nói vậy, trong mắt Trần Thanh Thảo hiện lên chút phức tạp nói: “Đồ ngốc, anh theo em làm gì, anh ở đây mới có tương lai” "Em đi đâu thì anh sẽ đi theo đó, em đã nói rằng chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, không phải sao? Vũ Vĩnh Kỳ ôm lấy Trần Thanh Thào, tựa đầu lên vai cô bé.

Vũ Vĩnh Kỳ chính là một người đàn ông sỉ tinh, cầu bé giống như Vũ Hoàng Nam vậy, năm đó Vũ Hoàng Nam theo đuổi Vũ Khả Hân cũng chính là dáng và thế này.

“Vinh Kỳ, em đã không còn là công chúa nhỏ của nhà họ Trần nữa.


Ảnh mắt Trần Thanh Thảo tràn đầy lo lắng nhìn người thiếu niên đang ôm minh.

Vũ Vĩnh Kỳ đã từng sống trong môi trường quân đội, sau đó mới theo Trần Thanh Thảo đến ngôi trường này học tập, kì thi nào Vũ Vĩnh Kỳ cũng đều đứng đầu trường, lớn lên trông rất đẹp trai, tính cách lại tốt, các thầy cô trong trường đều rất thích Vũ Vĩnh Kỳ.

Tuy rằng thành tích Trần Thanh Thảo cũng tốt nhưng vẫn còn kém Vũ Vĩnh Kỳ.

“Thì có sao? Ở trong lòng anh, Gạo Tè vĩnh viễn là công chúa nhỏ của anh." Vũ Vĩnh Kỳ nhíu mày, ánh mắt rực rỡ nhìn Trần Thanh Thảo.

Lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ làm cho hốc mắt Trần Thanh Thảo có hơi đỏ lên.

Cô bé hít hít mũi, khàn giọng nói: “Vĩnh Kỳ, sao anh lại có thể như vậy chứ, đáng ghét" “Gạo Tẻ, chở khi em hai mươi tuổi, chúng ta sẽ đính hôn, khi em hai mươi hai tuổi chúng ta sẽ kết hôn, sau đó đến hai mươi lăm tuổi thì sinh con, em có chịu không?"
Anh nghĩ xa thật đấy" Trấn Thanh Thảo bị Vũ Vĩnh Kỳ chọc cười, nhịn không được hờn dối nói.

"Xa chỗ nào chứ, anh ước gì có thể lập tức cưới em luôn ấy" Vũ Vĩnh Kỳ xoa mặt Tran Thanh Thảo, kế sát vào khuôn mặt của cô bé, hôn lên môi cô bé.

Trần Thanh Thảo nhắm nghiền hai mắt, ôm lấy co Vũ Vĩnh Kỳ, hỏi: "Vĩnh Kỳ, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời sao?" “Đúng vậy, anh sẽ theo em, cho dù em có đi đâu, anh đều sẽ đi cùng em, em quên rồi sao? Năm đó khi anh vừa chào đời, em đã cướp đi nụ hôn đầu của anh, nếu em đã hôn anh thì phải chịu trách nhiệm cả đời này của anh, đời này em nhất định trốn không thoát được đâu." “Em đúng là xui xẻo mà, sớm biết thế thì hồi nhỏ không thèm hôn anh" “Đổi ý cũng vô dụng." Vũ Vĩnh Kỳ cắn môi Trần
Thanh Thảo.

Trần Thanh Thảo nhìn Vũ Vĩnh Kỳ, trên mặt tựa như đánh phấn, ứng hồng trông vô cùng xinh đẹp.

Tình hình của Trần Quân Phi rất khả quan, nhưng Phan Huỳnh Bảo từ đó đến nay vẫn chưa được tìm thấy
Tìm trạng của Lê Châu Sa dân trở nên sa sút, khi Lê Châu Sa mang thai tháng thứ năm, lần đầu tiên xuất hiện tình trạng động thai.

Lê Châu Sa kích động đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Hoàng Song Thư ở cạnh Lê Châu Sa, nhìn thấy dáng vẻ cô ấy khóc thút thít thì đau lòng nói: “Châu Sa, đừng khóc
Đã mang thai hơn năm tháng, con của Lê Châu Sa còn vài tháng nữa sẽ chào đời.

Con của Phan Huỳnh Bảo sẽ sớm chào đời.


“Chị hai, chị nói thử xem, ngày bé cưng sinh ra sẽ có thể nhìn thấy bố của nó không?" Lê Châu Sa cầm lấy tay của Hoàng Song Thư, nhìn Hoàng Song Thư ni non nói,
Hoàng Song Thư đau lòng làm lở đi, không đáp lai.

Cảnh sát đã từng nói với Hoàng Song Thư rằng bởi vì mãi không tìm thấy Phan Huỳnh Bảo, nên có khả năng khi ấy thi thể của anh ấy đã bị nổ thành các mành nhỏ, cho nên không thể nào tìm thấy, họ muốn mấy người Hoàng Song Thư chuẩn bị tinh thần trước.

Chuy này Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đều không dám nói cho Lê Châu Sa, chỉ sợ cô ấy sẽ không chịu nổi đả kích này.

Hiện tại thứ có thể giúp Lê Châu Sa chống đỡ đó chính là niềm tin Phan Huỳnh Bảo còn sống.

Một ngày không tìm được thi thể Phan Huỳnh Bảo thì có thể lừa bàn thân, nói không chứng Phan Huỳnh Bảo vẫn còn sống.

“Có thể, cậu ấy là người tốt, ở hiển ắt sẽ gặp lành thôi.

Qua hồi lâu, Hoàng Song Thư mới thông giọng.

nói của Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa gục đầu xuống, dường như không nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt Hoàng Song Thư, cô ấy đặt tay trên bụng, hơi siết chặt lại.

Hoàng Song Thư cũng không nhìn thấy trong hốc mắt Lê Châu Sa ngập tràn nước mắt, vô cùng bị thương.

Phan Huỳnh Bảo...!Em rất nhớ anh...!Anh nhanh về với em có được không?
Hoàng Song Thư luôn ở bệnh viện chăm sóc cho
Trần Quân Phi, Bánh Quy cũng rất ngoan ngoãn, sau khi xảy ra chuyện, Bánh Quy cũng trường thành không ít, Lê Châu Sa cảm thấy rất vui mừng.

Lê Châu Sa dắt Bánh Quy đến phòng bệnh của Trấn Quân Phi, Hoàng Song Thư nhờ Lê Châu Sa đưa tháng bè đến trường học,
Máy ngày nay Bánh Quy ở trường học có ngoan không? Các bạn học có bắt nạt Bánh Quy không?"
Da không.

Bánh Quy là đàn ông, sẽ không bị bạn khác bắt nạt" Bánh Quy ngắng khuôn mặt nhỏ đáng yêu nói với Lê Châu Sa.

Nghe thấy Bánh Quy nói như vậy,Lê Châu Sa không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lê Châu Sa nhìn dáng về nghiêm túc của Bánh Quy, cười khẽ một tiếng, cô ấy xoa nhẹ khuôn mặt Bánh Quy nói: “Đúng rồi, Bánh Quy là đứa trẻ ngoan"
Bánh Quy nhe răng cười, đi theo Lê Châu Sa vào thang máy.

Từ thang máy ra ngoài, Lê Châu Sa dùng phần mềm đặt xe để đưa Bánh Quy đến trường học, nhưng lúc đó có một chiếc xe màu đỏ dừng ngay trước mặt cô ấy.


Nhìn chiếc xe dừng trước mặt mình,Lê Châu Sa khẽ nhíu mày lại.

Cô ấy đã đoán được chủ nhân chiếc xe là ai.

Sau khi chiếc xe mở cửa, Vũ Phương Thủy mặc một cái áo khoác màu đen bước từ trong xe ra.

Sau khi nhìn thấy Châu Sa, Vũ Phương Thủy công đôi môi đỏ rực, chặc lưỡi lạc đầu nhìn Lê Châu Sa.

Cô ta trung điểm lộng lấy lòe loẹt, xinh đẹp kiểu diễm, trên người xịt nước hoa không biết nóng qua bao nhiều con phố.

Lê Châu Sa ôm chặt Bánh Quy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vũ Phương Thủy.

Sau lần Vũ Phương Thùy bắt cóc Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư thì không xuất hiện trước mặt Lê Châu Sa nữa, mà lúc này cô ta lại xuất hiện, không biết là vì nguyên nhân gì.

“Sợ tôi như vậy sao? Lo lắng tôi làm gì con của cô sao? Hay lo lắng tôi sẽ làm gì Bánh Quy?" Vũ Phương Thùy thấy vẻ mặt Lê Châu Sa nhìn mình thì cười nhẹ một tiếng, lười nhác nói.

“Vũ Phương Thủy, cô có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi." Vẻ mặt Lê Châu Sa trầm xuống, lạnh nhạt nói với Vũ Phương Thùy.

Vũ Phương Thùy nghe vậy, lạnh nhạt trào phúng nói: "Nếu tôi muốn động vào cô, chỉ trong một giây thôi là cô đã chết ngàn lần rồi, đáng tiếc là tôi sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy.

Lê Châu Sa, cô hại tôi thành như thế này, cô thật sự cho rằng tôi sẽ dễ dàng buông tha cho cô sao?"
Lê Châu Sa khit mũi coi thường lời nói của Vũ Phương Thủy: "Tôi hại có? Người hại cô thật sự chính là cô đẩy.

Vũ Phương Thủy, cô biết rõ bản thân mất đi cái gì, có được cái gì, những chuyện này không cần tôi phải nói, nhưng mà cô đừng có để lộ cho tôi cảng lúc càng biết rõ chứ?" "Phan Huỳnh Bảo đã bị cô hại chết, nếu không phải vì cô, sao Phan Huỳnh Bảo lại có thể chết được? Lê Châu Sa, bây giờ tôi sẽ không động vào có, bởi vì tôi muốn chờ cô quỳ xuống dưới chân tôi cẩu xin." Vũ Phương Thùy lạnh lùng đến gần Lê Châu Sa, ảnh mắt hung ác nói những lời đầy bén nhọn.

"Cô không được bắt nạt thim ba.

Bánh Quy nhìn thấy vẻ mặt đầy khủng bố của Vũ Phương Thủy sát lại gần Lê Châu Sa, cho rằng Vũ Phương Thủy muốn bắt nạt Lê Châu Sa, nắm tay nho nhỏ đập qua người Vũ Phương Thủy.

“Bánh Quy.

Nhìn thấy hành động của Bánh Quy Lê Châu Sa lo lắng kéo thắng bé vào trong lòng mình.



Bình Luận (0)
Comment