Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 510


“Không có gì, chỉ là muốn bảo anh ấy chăm sóc tốt cho chị ba của em thôi.” Hoàng Song Thư chẳng hề giấu giấm, cô nói thẳng suy nghĩ của mình cho Trần Thanh Thảo biết.

Sau khi Trần Thanh Thảo nghe ra được ý nghĩa bên trong lời nói của Hoàng Song Thư thì sắc mặt thấp thoáng mang theo một chút run rẩy.

Cô bé mím mím môi, nhìn Hoàng Song Thư và nói: “Chị hai, ý của chị là muốn tác hợp cho chị ba và anh Thanh Tùng hay sao?”
“Em không thích Lâm Thanh Tùng sao? Chị cảm thấy Lâm Thanh Tùng là một người đàn ông rất tốt.” Đánh giá của Hoàng Song Thư dành cho Lâm Thanh Tùng rất cao, không chỉ là bởi vì Lâm Thanh Tùng chăm sóc cho bọn họ mà hơn hết là bởi vì sự chăm sóc của Lâm Thanh Tùng dành cho Lê Châu Sa, khiến cho Hoàng Song Thư cảm thấy Lâm Thanh Tùng thật sự rất thích hợp với Lê Châu Sa.

“Không phải em không thích anh Thanh Tùng, em cũng cảm thấy anh ấy là một người rất tốt.

Nhưng mà tính cách của chị ba, chắc là chị cũng hiểu rất rõ.

Trong tim chị ấy chỉ có anh ba của em mà thôi.” Lê Châu Sa là một người vô cùng cố chấp, người của nhà họ Trần đều hiểu rất rõ điều này.

Lê Châu Sa rất yêu Phan Huỳnh Bảo, sao lại có thể thích một người đàn ông khác được kia chứ.

“Trước sau gì thì tình cảm cũng sẽ biến đổi mà thôi.” Hoàng Song Thư cảm thán thở dài một hơi, ánh mắt hiện lên một tia phiền muộn nhìn Trần Thanh Thảo và nói.

Trần Thanh Thảo ngơ ngác nhìn Hoàng Song Thư, chẳng nói gì cả.

“Chị chỉ hi vọng rằng Châu Sa có thể vui vẻ và vô lo, em biết chứ?” Hoàng Song Thư nói xong thì rời khỏi đây.

Trần Thanh Thảo dựa vào trong lồng ngực của Vũ Vĩnh Kỳ, ôm chặt lấy eo của Vũ Vĩnh Kỳ và nói: ” Vĩnh Kỳ, anh đừng rời xa em nhé, có được không?”
Nếu như Vũ Vĩnh Kỳ đột nhiên rời khỏi thế giới này giống hệt như Phan Huỳnh Bảo, Trần Thanh Thảo nghĩ rằng có lẽ cô bé sẽ giống như Lê Châu Sa, sẽ suy sụp như thế.

“Cô bé ngốc, sao anh lại có thể rời xa em được cơ chứ.

Anh sẽ ở bên em đến suốt cuộc đời này.” Vũ Vĩnh Kỳ dịu dàng vuốt ve mái tóc của Trần Thanh Thảo rồi hôn lên đôi môi của cô bé và nói.

Trần Thanh Thảo chớp chớp mắt rồi ra sức tựa đầu vào trong lồng ngực của Vũ Vĩnh Kỳ.

“Lê Châu Sa, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Lúc Lâm Thanh Tùng đi vào trong phòng ngủ của Lê Châu Sa, cô ấy đang dỗ thằng bé ở trong lòng đi ngủ.

Lê Châu Sa ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Tùng một cái rồi cúi đầu nhìn đứa bé đã ngủ say giấc.

Cô đặt thằng bé lên trên giường, lấy chăn cuộn lại xong rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng.

Hai người họ đi đến phòng khách nhỏ ở bên ngoài phòng ngủ.

Lâm Thanh Tùng bình thản nhìn Lê Châu Sa một cái, hai tay gập lại đặt ở trên đùi.

“Chuyện của ngày hôm nay, anh đã nghe nói hết cả rồi.

Chuyện về Phan Huỳnh Bảo, anh cũng cảm thấy rất buồn.”
“Anh ấy không sao.” Lê Châu Sa ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định lạ thường nhìn Lâm Thanh Tùng và nói.

Hàng lông mày của Lâm Thanh Tùng chau lại, ánh mắt khẽ rũ xuống dưới.

“Lê Châu Sa, anh biết là em không muốn chấp nhận cái sự thật này.

Nhưng mà sự thật chính là sự thật, cho dù có như thế nào thì cũng ta cũng không có cách nào chối bỏ sự thật này được đâu, em biết chứ?”
“Thanh Tùng, anh nghe em nói này.

Em tin rằng người đàn ông đó không phải Phan Huỳnh Bảo.” Đôi mắt quả hạnh đen nhánh ấy của Lê Châu Sa nhìn Lâm Thanh Tùng một cách nghiêm túc lạ thường, giống như là đang nói với Lâm Thanh Tùng rằng cô rất nghiêm túc, cũng không hề giận dỗi.

Người đàn ông đó không phải Phan Huỳnh Bảo.”
Lâm Thanh Tùng chỉ cảm thấy Lê Châu Sa không muốn chấp nhận sự thật ở trước mắt này mà thôi.

Anh ấy không tiếp tục nói thêm nữa, chỉ trầm giọng nói: “Được, anh biết rồi.

Không phải thì là không phải đi.


Em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai là phải đi làm rồi, anh đi về trước đây.”
“Cảm ơn anh, Thanh Tùng.” Lê Châu Sa nhìn Lâm Thanh Tùng và nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

Nhà họ Trần và nhà họ Phan xảy ra chuyện như thế này, nếu như không có Lâm Thanh Tùng giúp đỡ thì Lê Châu Sa thật sự không biết phải làm như thế nào.

Chính là vì có sự giúp đỡ của Lâm Thanh Tùng, Lê Châu Sa và bên phía Hoàng Song Thư mới có thể sống một cách yên ổn trong những ngày này.

Lê Châu Sa cảm thấy bản thân cô ấy nên nói một câu cảm ơn với Lâm Thanh Tùng.

“Trước giờ anh vẫn luôn không muốn em nói hai chữ cảm ơn này với anh.” Lúc Lâm Thanh Tùng rời khỏi, anh ấy như là đang phiền muộn, thấp giọng nói với Lê Châu Sa.

Lâm Thanh Tùng nói xong thì xoay người rời khỏi nơi đây.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Thanh Tùng, đáy mắt của Lê Châu Sa mang theo một tia vắng vẻ và bị thương nhàn nhạt.

Cô ấy ra sức dùng bàn tay siết chặt thành nắm đấm, đôi môi cũng cắn chặt lại.

Phan Huỳnh Bảo, rốt cuộc là bây giờ anh đang ở nơi đâu? Em biết là anh vẫn chưa chết đâu.

Thi thể của Phan Huỳnh Bảo đã được vận chuyển về, nhưng Lê Châu Sa không thừa nhận đó là thi thể của Phan Huỳnh Bảo.

Bên phía Hoàng Song Thư không còn cách nào khác, chỉ đành chôn cất thi thể một cách đơn giản.

Đối diện với sự kiên cường của Lê Châu Sa, Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo cũng chẳng còn cách nào khác.

Những ngày này cứ trôi qua một cách bình yên như thế.

Một lần nữa, công ty của Trương Thiên Toàn chịu phải sự công kích mà trước nay chưa từng có, cũng giống với việc lúc trước Trương Thiên Toàn giở thủ đoạn công kích tập đoàn Trần Thăng và tập đoàn Phúc Kiến vậy.

Lần này, công ty Cảnh Phong cũng dùng cách làm tương tự để đối phó với Trương Thiên Toàn.

Cổ phiếu của công ty Trương Thiên Toàn bắt đầu rớt giá, rất nhiều đối tác lũ lượt hủy hợp đồng.

Có những dự án hợp tác đã được kí kết, công trình cũng đã khởi công rồi, nhưng rất nhiều đối tác lại không chịu tiếp tục bỏ vốn đầu tư nữa.

Trong phút chốc, Trương Thiên Toàn chịu phải áp lực cực kỳ lớn.

Sau khi nguồn vốn bị cắt đứt hàng loạt, công ty của Trương Thiên Toàn bắt đầu nằm trên bờ vực sụp đổ.

Một con ngựa đen vốn dĩ vẫn còn đang đứng vững vàng ở thủ đô, ngay lúc này lại đối diện với tình cảnh sắp phải phá sản.

Hằng ngày ở công ty, Trương Thiên Toàn đều lên cơn giận dữ, mắng chửi cấp dưới của mình.

Người của công ty càng ngày càng ít đi.

Đến cuối cùng, người mà Trương Thiên Toàn có thể mắng được đã không còn nhiều nữa.

Rất nhiều công trình mà trước đây Trương Thiên Toàn đã đầu tư vào cũng bởi vì vấn đề về nguồn vốn nên bị buộc phải đình công.

Những người công nhân đó truy hỏi về chuyện tiền lương.

Hiện giờ Trương Thiên Toàn căn bản là không thể nào moi ra được nhiều tiền đến như thế.

Anh ta chật vật trốn bên trong biệt thự, không hề đến công ty.

Vũ Phương Thùy biết được Trương Thiên Toàn sắp toi đời rồi, nhưng cuộc sống của cô ta vừa mới được khởi bước, sao cô ta có thể trơ mắt nhìn công ty của Trương Thiên Toàn cứ nói toi đời là toi liền như thế được cơ chứ.

“Trương Thiên Toàn, anh đứng dậy cho tôi.

Mấy cái dã tâm trước đây của anh đi đâu mất rồi? Anh mau nghĩ cách nhanh lên, chắc chắn là công ty vẫn còn cách cứu chữa.”

Vũ Phương Thùy nhìn Trương Thiên Toàn ngồi trên ghế sô pha uống rượu hút thuốc.

Trương Thiên Toàn trong bộ dạng này hoàn toàn không còn dáng vẻ bày mưu lập kế như trước đây nữa.

Vũ Phương Thùy nắm lấy cánh tay của Trương Thiên Toàn rồi giận dữ hét lên với anh ta.

Trương Thiên Toàn ngẩng đầu lên, anh ta mở đôi mắt ửng đỏ ấy nhìn chằm chằm vào Vũ Phương Thùy, giống như là muốn nuốt chửng lấy Vũ Phương Thùy vậy.

“Vũ Phương Thùy, cút đi cho tôi.” Hiện giờ Trương Thiên Toàn có một sự kích động đến nỗi muốn giết người.

Anh ta biết rằng anh ta rơi vào tình cảnh như bây giờ, chắc chắn phía sau lưng có người đang thao túng.

Nhưng mà, rốt cuộc cái người thao túng ấy là ai? Trương Thiên Toàn không biết được, anh ta chỉ biết mỗi một chuyện chính là cái người đó chắc chắn đang nhắm vào anh ta.

Anh ta sẽ không cho qua một cách dễ dàng như vậy đâu, tuyệt đối… sẽ không cho qua dễ dàng như vậy được.

“Anh nhìn xem cái bộ dạng hiện giờ của anh đi, khí thế phách lối ngang tàng của anh trước đây khi phá hoại Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đi đâu mất rồi? Nhìn cái bộ dạng chán nản hiện giờ của anh đi, đúng là nực cười.” Vũ Phương Thùy rất tức giận, vẻ mặt cô ta tràn đầy phẫn nộ gầm giọng hét lên với Trương Thiên Toàn.

Ly rượu trong tay của Trương Thiên Toàn rơi xuống dưới đất một cách nặng trĩu.

Tiếng vang cực lớn khiến cho Vũ Phương Thùy giật hết cả mình.

Đôi môi của Vũ Phương Thùy không ngừng run rẩy, đôi mắt trừng lên rất to.

“Im miệng cho tôi.” Sắc mặt Trương Thiên Toàn hung tợn lao đến trước mặt của Vũ Phương Thùy, giơ tay bóp lấy cổ của cô ta.

Anh ta phát ra tiếng gầm thét u ám kinh người với Vũ Phương Thùy.

Vũ Phương Thùy bị Trương Thiên Toàn bóp lấy cổ bằng phương thức này, cô ta chỉ có thể khó khăn thở hổn hển.

Cô ta nhếch môi, nhìn bộ dạng đó của Trương Thiên Toàn rồi cười khẩy nói: “Trương Thiên Toàn, anh nhìn cái bộ dạng này của anh xem.

Thảo nào Lê Châu Sa không yêu anh.

Cái bộ dạng này của anh thì có tư cách gì mà đấu với Phan Huỳnh Bảo? Căn bản là không hề có tư cách.”
“Vũ Phương Thùy, con mẹ nó cô muốn chết chứ gì?” Đôi mắt của Trương Thiên Toàn tràn ngập sự phẫn nộ bức người.

Anh ta dùng sức bóp chặt lấy cổ của Vũ Phương Thùy, giống như muốn bóp chết cô ta luôn vậy.

Vũ Phương Thùy cảm thấy hô hấp của mình dần dần trở nên vô cùng khó chịu, não bộ thiếu oxy một cách nghiêm trọng.

Đến cả hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Cô ta mở to đôi mắt nhìn khuôn mặt âm u hay thậm chí là khủng bố ấy của Trương Thiên Toàn, ánh mắt hiện lên một tầng bị thương.

Đúng vào lúc Vũ Phương Thùy đang cảm thấy cô ta sắp sửa chết trong tay của Trương Thiên Toàn thì lúc này Trương Thiên Toàn lại chầm chậm buông cổ của Vũ Phương Thùy ra, đẩy cô ta ngã xuống mặt đất rồi rời khỏi biệt thự mà chẳng hề ngoảnh đầu lại.

Vũ Phương Thùy chật vật nằm bò ở dưới sàn, đau đớn ho khan, họ đến nỗi nước mắt cũng chảy ra luôn rồi.

Lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Trương Thiên Toàn nữa.

Sau khi Vũ Phương Thùy họ đến nỗi chảy cả nước mắt, cô ta hít sâu một hơi dài, nghiến răng nghiến lợi loạng choạng đứng dậy từ dưới mặt đất.

Cô ta, Vũ Phương Thùy… sẽ không dễ dàng chấp nhận số phận như thế này đâu, vẫn chưa thua cuộc thì tuyệt đối sẽ không cam chịu số phận.

Trương Thiên Toàn lái xe đi đến công ty Cảnh Phong.

Công ty của anh ta bị người của Cảnh Phong chơi đùa ra nông nổi này, anh ta sẽ không bỏ qua cho người của Cảnh Phong dễ dàng như thế đâu.


Tiếp tân nhìn thấy Trương Thiên Toàn đi đến thì cung kính hỏi anh ta muốn làm gì.

Vẻ mặt Trương Thiên Toàn tràn ngập giận dữ đẩy mạnh nhân viên tiếp tân đang cản đường anh ta, âm trầm khủng bố nói với tiếp tân: “Cút đi cho tôi, nếu còn dám đi theo tôi nữa, có tin là ông đây giết chết cô luôn không?”
Đôi mắt Trương Thiên Toàn đỏ bừng, bộ đồ vest trên người cũng nhăn nhúm lại.

Trông có vẻ vô cùng bê tha và nhếch nhác.

Nhưng mà đôi mắt ấy lại lạnh lẽo và thậm chí là đáng sợ đến lạ thường.

Sự uy hiếp của Trương Thiên Toàn khiến cho nhân viên tiếp tân hoảng sợ.

Cơ thể của tiếp tân không nhịn được khẽ loạng choạng một hồi, toàn thân bất giác co rúm lại và lùi về sau.

Trương Thiên Toàn chế giễu nhìn tiếp tân một cái, chỉnh đốn lại quần áo trên người mình một chút rồi sa sầm mặt mũi, nói: “Tôi muốn gặp tổng giám đốc công ty Cảnh Phong của mấy người, Trần Thiên Ân.”
“Xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi hôm nay không có ở đây.

Mời anh hãy ghé đến vào lần sau.” Sau khi tiếp tân nghĩ ngợi một hồi rồi nói với Trương Thiên Toàn.

Trương Thiên Toàn khinh miệt nói: “Đừng có dùng chiêu trò này để lừa gạt tôi.

Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người, có nghe rõ không hả?”
Lần đầu tiên nhân viên tiếp tân gặp được loại người giống như Trương Thiên Toàn, bỗng chốc chẳng nói ra được một câu nào, biểu cảm giống như sắp khóc đến nơi vậy.

“Bắt lấy anh ta, đuổi anh ta ra bên ngoài.” Đúng vào lúc Trương Thiên Toàn và nhân viên tiếp tân đang giằng co, đội trưởng đội bảo vệ dắt theo đảm bảo vệ ở sau lưng đi đến, chỉ về hướng Trương Thiên Toàn và nói.

Trương Thiên Toàn nheo mắt lại một cách nguy hiểm, nhìn bảo vệ đang đi về phía mình, trên gương mặt anh ta lộ ra dáng vẻ khát máu và u ám.

“Muốn ngăn cản tôi sao? Đúng thật là hoang tưởng.” Trương Thiên Toàn cười chế giễu một tiếng, nắm lấy tay của bảo vệ ở gần anh ta rồi hất phăng ra ngoài.

Tên bảo vệ đó phát ra một tiếng rên rỉ, nằm gục dưới sàn không đứng dậy nổi.

Đám người kia thấy Trương Thiên Toàn ghê gớm đến như thế, ai nấy đều có chút đắn đo.

Trương Thiên Toàn chỉnh đốn lại quần áo một chút rồi khinh thường nhìn đảm bảo vệ không dám bước lên phía trước.

Đúng vào lúc tất cả mọi người đều bất khả kháng đối với Trương Thiên Toàn, một bóng đen đi về phía anh ta.

Người đó giơ chân lên, chỉ một cú đã đá thẳng vào vị trí chỗ tim của Trương Thiên Toàn.

Thậm chí Trương Thiên Toàn còn chẳng nhìn rõ người đá trúng anh ta là ai thì ở vị trí trước ngực đã truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.

“Tổng giám đốc Toàn chạy đến Cảnh Phong để giở thói lưu manh, có hơi mất mặt đấy nhé.” Một giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu của Trương Thiên Toàn.

Trương Thiên Toàn ấn chặt vào vị trí chỗ tim, ho khan vài tiếng rồi sau đó sắc mặt trắng bệch nhìn người đàn ông ở trước mắt.

Người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen, ngũ quan chín chắn, đôi mắt hoa đào mang theo một nét cười khẩy nhìn vào Trương Thiên Toàn.

Người này… dĩ nhiên là Trương Thiên Toàn có quen biết, chính là Lê Hoàng An.

“Lê Hoàng An? Anh chính là ông chủ đứng đằng sau Cảnh Phong sao?”
“Chính là tôi, kẻ hèn kém này đây!” Lê Hoàng An chẳng hề giấu giếm, anh ta cười híp mắt nói với Trương Thiên Toàn.

“Ha ha, không phải anh.” Trương Thiên Toàn chầm chậm đứng dậy, dùng tay lau sạch vết máu bên khỏe môi, sắc mặt lạnh lẽo nói với Lê Hoàng An.

Sau khi Lê Hoàng An nghe xong, anh ta khẽ nhưởng lông mày, bộ dạng giống như rất hiếu kì với lời nói của Trương Thiên Toàn.

“Ồ? Vậy sao? Không phải tôi? Vậy… thì là ai chứ?”
“Người đứng đằng sau anh rốt cuộc là ai? Có phải là Phan Huỳnh Bảo hay không? Anh ta chưa chết có đúng không?”
Trương Thiên Toàn loạng choạng bổ nhào về phía Lê Hoàng An, anh ta nắm lấy áo của Lê Hoàng An, ánh mắt đỏ bừng hét rống lên.

Lê Hoàng An nhìn Trương Thiên Toàn bổ nhào về phía mình, anh ta nheo nheo mắt lại, tắc lưỡi lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Toàn này, có lẽ đầu óc của anh có chút vấn đề rồi đấy.

Nếu mà tôi là anh thì bây giờ sẽ trốn đi, không ra khỏi nhà nữa.

Công ty của anh đã toi đời rồi.

Lúc trước anh đối phó với Trần Quân Phi như thế nào thì bây giờ tôi đối phó lại với anh như thế đấy, ăn miếng trả miếng thôi.

Chẳng phải là rất công bằng hay sao?”
“Vứt anh ta ra ngoài cho tôi.” Lê Hoàng An vỗ vỗ áo vest của mình rồi lạnh lùng ra lệnh cho bảo vệ đang đứng ngây ngốc ở một bên.


Sau khi tên bảo vệ đó nghe xong thì lập tức gật gật đầu, kêu người nắm lấy cánh tay của Trương Thiên Toàn, bất chấp sự giãy giụa của anh ta và vứt anh ta ra bên ngoài.

“Lê Hoàng An, anh đừng có tưởng rằng tôi sẽ cho qua dễ dàng như thế này.”
“Trương Thiên Toàn, bây giờ anh đã không khác gì kẻ thất bại rồi.

Chẳng lẽ… còn thật sự muốn trở mình hay sao?” Lê Hoàng An nheo mắt lại, vẫy tay.

Đám bảo vệ kia cầm gậy sắt ở trong tay và đi về phía Trương Thiên Toàn.

Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo chịu phải những điều này đều là do lỗi của Trương Thiên Toàn: Nếu như Trương Thiên Toàn đã làm ra những chuyện như thế này thì đáng phải gánh chịu hậu quả.

“Á.” Chân của Trương Thiên Toàn bị những cây gậy sắt kia đập mạnh vào.

Trương Thiên Toàn phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngũ quan nhăn nhó dữ tợn, trông có vẻ vô cùng khủng bố.

Nhìn bộ dạng đó của Trương Thiên Toàn, trên gương mặt của Lê Hoàng An chẳng hề có một chút đồng cảm nào.

Sau khi anh ta kêu người đi khỏi thì chẳng hề để tâm đến Trương Thiên Toàn đang nằm bò trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Có bao giờ Trương Thiên Toàn phải gánh chịu những điều này đâu.

Bố của anh ta bị Phan Huỳnh Đức đánh bại, bây giờ anh ta đã đánh bại con trai của Phan Huỳnh Đức, tuyệt đối sẽ không cho qua dễ dàng như thế này được.

Trương Thiên Toàn cắn răng, bò dậy từ trên mặt đất.

Đôi chân đã bắt đầu đỏ lên, nhưng mà nét mặt của Trương Thiên Toàn lại lộ ra từng tia gân xanh nhìn về phía trước, bước đi từng bước một.

Hôm nay Lê Châu Sa đại diện cho công ty của Lâm Thanh Tùng đi qua bên Cảnh Phong bàn chuyện hợp tác.

Cô ấy cũng chẳng ngờ rằng lại nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Trương Thiên Toàn.

Không biết công ty Cảnh Phong xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại giáng một đòn công kích cho công ty của Trương Thiên Toàn, dẫn đến việc cổ phiếu công ty Trương Thiên Toàn xuống giá trầm trọng.

Điều này cũng có nghĩa là công ty của Trương Thiên Toàn sắp toi đời rồi.

Lê Châu Sa không biết tại sao Cảnh Phong lại phải đối phó với Trương Thiên Toàn, nhưng mà… Trương Thiên Toàn có chết cũng chưa hết tội.

Trên thương trường, chẳng phải là người lừa ta gạt hay sao?
Lê Châu Sa bóp chặt lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lùng bước xuống từ trên Xe.

Vốn dĩ Trương Thiên Toàn muốn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Trương Thiên Toàn.

Không biết công ty Cảnh Phong xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại giáng một đòn công kích cho công ty của Trương Thiên Toàn, dẫn đến việc cổ phiếu công ty Trương Thiên Toàn xuống giá trầm trọng.

Điều này cũng có nghĩa là công ty của Trương Thiên Toàn sắp toi đời rồi.

Lê Châu Sa không biết tại sao Cảnh Phong lại phải đối phó với Trương Thiên Toàn, nhưng mà… Trương Thiên Toàn có chết cũng chưa hết tội.

Trên thương trường, chẳng phải là người lừa ta gạt hay sao?
Lê Châu Sa bóp chặt lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lùng bước xuống từ trên Xe.

Vốn dĩ Trương Thiên Toàn muốn chặn lại một chiếc xe để rời khỏi, nhưng chẳng ngờ rằng lại gặp phải tình huống như thế này, đụng phải Lê Châu Sa.

Khắp toàn thân anh ta nhếch nhác, còn Lê Châu Sa thì lại gọn gàng xinh đẹp.

“Nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, có phải là cảm thấy vô cùng hả dạ và cũng rất buồn cười hay không?”
Trương Thiên Toàn hé cánh môi.

Cho dù là đã tới bước đường này, người đàn ông vẫn cứ không muốn cúi đầu, anh ta chỉ nhìn vào Lê Châu Sa và lạnh lùng chế giễu, nói.

Sắc mặt Lê Châu Sa lạnh nhạt nhìn Trương Thiên Toàn, trong đáy mắt chẳng hề có bất kì một tia cảm xúc nào.

“Bộ dạng hiện giờ của anh là do chính anh tạo ra.

Trương Thiên Toàn, đây là thiện ác hữu báo, báo ứng không hề dễ chịu đúng chứ?”
“Cô tưởng rằng các người đã thắng rồi hay sao? Tôi vẫn chưa thua cuộc đâu.

Lê Châu Sa, cô nghe rõ đây cho tôi, cho dù Phan Huỳnh Bảo có lợi hại đến cỡ nào, chẳng phải là vẫn chết trong tay tôi đó sao? Chẳng phải là Trần Quân Phi cũng bị tôi làm cho sống không bằng chết đó sao?”.

Bình Luận (0)
Comment