Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 83


Tôi nghe luật sư Hoàng nói xong, chỉ biết cười: “Luật sư Hoàng, anh nghĩ tôi sẽ giao cổ phần cho ai?” “Dù sao thì tập đoàn Trần Thăng cũng do một tay ông cụ Trần gây dựng nên, tôi hy vọng cô có thể giao cổ phần cho Trần Thanh Vũ.” Luật sư Hoàng rất tôn trọng ông nội, khi nói đến cũng mang theo sự kính nể.

“Nếu như tôi không đưa cổ phần cho Trần Thanh Vũ thì sao? Có phải tập đoàn Trần Thăng sẽ phá sản không?” “Có lẽ là như vậy, dù sao thì gần đây tập đoàn Trần Thăng cũng chịu nhiều công kích từ bên ngoài, hiện nay đã sắp chống cự không nổi rồi.” Luật sư Hoàng nói đầy ẩn v ý.

Nghe luật sư Hoàng nói vậy, tôi cảm thấy trong lòng hơi nặng nề, hiện tại số cổ phần tôi đang nắm giữ vô cùng quan trọng, tôi cảm thấy trong tay mình đang nắm một thứ nặng tựa ngàn cân.

Tôi siết chặt tay, không đáp lại, luật sư Hoàng cũng không chủ động bắt chuyện với tôi nữa.

Hai mươi phút sau, xe của chúng tôi đến tập đoàn Trần Thăng, luật sư Hoàng xuống xe trước rồi lịch thiệp giúp tôi mở cửa xe.

Vừa xuống xe, đập vào mắt tôi là tòa nhà của tập đoàn Trần Thăng vô cùng khổng lồ.

Tôi không thể tưởng tượng được một Kim Tự Tháp sừng sững giữa lòng thủ đô bao lâu nay sẽ có ngày sụp đổ.

Tôi cảm thấy hoảng sợ, thậm chí trong lòng có hơi áy náy.

Tôi và luật sư Hoàng vừa đi vào đại sảnh thì bộ phận lễ tân lập tức tiến lên cung kính tiếp đón, dẫn hai chúng tôi đến phòng họp của Trần Thanh Vũ.

Tôi đã từng đến phòng họp của Trần Thanh Vũ rồi, lúc ấy còn gặp phải một gã điên tên Nguyễn Hào Nam, còn xém chút bị gã làm hại, may là Trần Thanh Vũ đến cứu tôi.

“Lạch cạch” Luật sư Hoàng vừa mở cửa ra thì đám cổ công đang tranh cãi ầm ĩ lập tức im lặng.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào người đứng sau lưng luật sư Hoàng là tôi đây.


Bị những ánh mắt như thế nhìn chằm chằm khiến máu huyết toàn thân tôi như ngừng chảy.

Trần Thanh Vũ ngồi ở vị trí chủ tọa, đôi mắt đen láy dừng trên người tôi khiến tôi cảm thấy hơi khó thở.

Mà Lê Minh Quang ngồi bên kia cũng im lặng nhìn tôi chăm chú, đôi mắt lóe lên tia sáng.

“Cô Bảo Nhi, nghe nói cô đang nắm giữ 10% số cổ phần mà ông cụ Trần giao cho cô, không biết chuyện này có phải sự thật không?” Một cổ đông lâu năm của tập đoàn Trần Thăng liếc nhìn tôi, thấp giọng nói.

Tôi gật đầu, lấy tài liệu giấy tờ ra đưa cho ông ta: “Đúng vậy, tôi đang nắm giữ 10% cổ phần, đây là ông nội đã đưa cho tôi”
Lời tôi vừa nói ra khiến toàn bộ người ở đây xôn xao cả lên, bọn họ nhìn cổ phần trong tay tôi.

Tôi không để ý đến ánh mắt của bọn họ, tư thế hất cắm lên của tôi trông rất giống Trần Thanh Vũ.

Còn Trần Thanh Vũ thì kể từ khi tôi bước vào phòng họp tới giờ, anh chưa từng rời mắt khỏi người tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, số cổ phần này em muốn giao cho tôi hay giao cho Lê Minh Quang?” Trần Thanh Vũ giơ tay lên, những tiếng nghị luận nãy giờ lập tức ngưng bặt.

Những người đó nhìn cổ phần trong tay tôi, trong lòng suy đoán không biết cuối cùng tôi sẽ đưa cho ai.

Tôi rũ mắt liếc nhìn Trần Thanh Vũ, nghiền ngẫm nói: “Vậy tổng giám đốc Vũ nghĩ cổ phần trong tay tôi nên giao cho ai đây?” “Đương nhiên là giao cho tổng giám đốc Vũ rồi.

Cô Bảo Nhi, cô là vợ của tổng giám đốc mà, cổ phần này tất nhiên là…” “Vợ trước.” Tôi cắt lời người nọ, nở nụ cười nhìn Trần Thanh Vũ: “Tôi và tổng giám đốc Vũ đã ly hôn rồi, về nguyên nhân thì là do tổng giám đốc đây mang cô người tình bé nhỏ tới gặp tôi và nói rằng người anh ta yêu đang mang thai, yêu cầu tôi từ chức.

Huỳnh Bảo Nhi tôi cũng không phải loại phụ nữ quấn chặt không buông, thế là dứt khoát làm thủ tục ly hôn với tổng giám đốc Vũ.”

Lời nói của tôi khiến tất cả mọi người ở đây im lặng, bọn họ chỉ nhìn tôi mà không nói gì.

Tôi cũng chẳng thèm để ý, chẳng qua tôi chỉ nhìn khiêu khích về phía Trần Thanh Vũ: “Tôi nói có đúng không tổng giám đốc Vũ?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Trần Thanh Vũ cứng đờ, tôi có thể nhận ra anh đang cố điều chỉnh cảm xúc của mình, bây giờ chắc hẳn anh vô cùng tức giận.

Nhưng tôi không quan tâm Trần Thanh Vũ có tức giận hay không, chỉ rũ mắt xuống rồi lạnh giọng nói: “Cổ phần trong tay tôi, tôi sẽ giao cho..” Toàn bộ mọi người ở đây đều yên tĩnh lại, ánh mắt bọn họ dừng trên người tôi để chờ câu kết luận cuối cùng.

Ngay cả
Trần Thanh Vũ cũng cảm thấy hồi hộp, tôi nhìn thấy bàn tay anh căng thẳng đến mức nắm lại thành quyền.

“Tôi sẽ giao 10% cổ phần của mình cho tập đoàn Thời Quang.”
Trong phòng lập tức ồn ào, những lão cổ đông bên tập đoàn Trần Thăng không ngờ tôi sẽ đứng về phía tập đoàn Thời Quang.

Trần Thanh Vũ chưa nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm rồi sau đó rời mắt đi.

“Huỳnh Bảo Nhi, em không hối hận sao?” “Sao tôi phải hối hận? Cổ phần trong tay tôi, tôi muốn bán cho ai thì bán.” Tôi cười vui vẻ, nhưng chỉ mình tôi biết rõ trái tim tôi thật sự rất khó chịu.

“Dựa theo kết quả chuyển nhượng cổ phần của cô Huỳnh Bảo Nhi, tập đoàn Trần Thăng tuyên bố phá sản.” Trần Thanh
Vũ nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, sau đó đứng dậy lạnh lùng buông một câu nói với đám cổ động đang hóa đá kia.

Mấy cổ đông kia như bị vả vào mặt, không ngờ Trần Thanh Vũ lại bình thản nói ra những lời này.

Lúc đi đến bên cạnh tôi, anh nghiêng đầu liếc nhìn tôi, trong mắt ẩn chứa vẻ bị thương.


Sau đó anh lạnh lùng để lại cho tôi một bóng lưng rồi từ từ đi mất dạng.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Trần Thanh Vũ, không ngờ anh lại đưa ra quyết định như thế, ngay cả một chút cố gắng thuyết phục tôi cũng không có ư? Nếu anh thử nói với tôi một chút thì có thể tôi sẽ không giao cổ phần cho tập đoàn Thời Quang.

“Bảo Nhi, em hối hận không?” Không biết từ lúc nào Lê
Minh Quang đã đứng bên cạnh tôi, ánh mắt trầm lặng nhìn tôi chăm chú.

Tôi hoàn hồn, lắc đầu nói với Lê Minh Quang: “Em sẽ không hối hận.”
Mục đích của tôi là báo thù cho con mình, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Trần Thanh Vũ, tôi phải vui mừng mới đúng chứ? Thế nhưng tại sao khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ rời khỏi đây, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đó thì đáy lòng tôi lại khổ sở như vậy.

Dường như nơi mềm mại nhất trong tim đã bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua, vô cùng đau đớn.

Tôi cười khổ, bất lực ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Một giờ chiều, toàn bộ báo chí thủ đô đều đưa tin về tập đoàn Trần Thăng phá sản.

Bất kể trên các phương tiện truyền thông hay các tờ báo mạng đều đồng loạt đưa vụ việc này lên làm tin tức đầu đề.

Tập đoàn Trần Thăng bị tập đoàn Thời Quang thu mua, mà Trần Thanh Vũ từ sau buổi họp lúc sáng thì cũng chưa xuất hiện lần nào.

Nghe nói nhà của Trần Thanh Vũ bị phóng viên vây quanh nhưng không ai nhìn thấy bóng dáng của anh cả.

Tôi ngồi trên sàn nhà nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu, cho đến khi nhận được điện thoại của Lê Hoàng Long – bạn của Trần Thanh Vũ.

Anh ta gọi đến để trách cứ tôi, nói tôi máu lạnh vô tình, đi giúp người ngoài đối phó với Trần Thanh Vũ.

Tôi thẳng thừng đáp lại: “Chẳng lẽ Trần Thanh Vũ không máu lạnh với tôi sao? Lúc trước anh ta dẫn theo Nguyễn Mỹ và đứa con của cô ta xuất hiện trước mặt tôi, anh biết tôi cảm thấy thế nào không?” “Cậu ấy có nỗi khổ tâm.” Lê Hoàng Long im lặng hồi lâu, không còn kích động như vừa rồi nữa, ngược lại bất lực nói.


“Nỗi khổ tâm? Phải rồi, ai cũng có nỗi khổ tâm hết, anh ta biết rõ Nguyễn Mỹ làm những chuyện như thế đối với tôi, thế nhưng lại lựa chọn bao che cho cô ta để rồi làm tổn thương tôi?” “Cậu ấy… cũng không còn cách nào khác, Huỳnh Bảo Nhi, cô không biết những năm qua Trần Thanh Vũ khổ sở như thế nào đâu, suy cho cùng thì cô cũng không hiểu rõ cậu ấy.” “Đúng thật là tôi không hiểu Trần Thanh Vũ, tôi làm vợ anh ta bảy năm, yêu anh ta mười lăm năm, anh có biết cảm giác của tôi không? Thế nhưng tôi không thể tiến vào lòng anh ta, trong lòng anh ta chỉ có Nguyễn Mỹ, vì Nguyễn Mỹ mà anh ta làm tổn thương tôi, thậm chí… tổn thương con của tôi”
Đứa con chính là khúc mắc giữa tôi và Trần Thanh Vũ, tôi vĩnh viễn không quên được con mình đã chết như thế nào, cũng không có cách nào quên.

“Huỳnh Bảo Nhi, Nguyễn Mỹ có ý nghĩa rất lớn đối với Trần Thanh Vũ.

Có lẽ cô đã từng nghe Trần Danh nói lúc Thanh Vũ mười tuổi thì cậu ấy bị bắt cóc, khi ấy có rất nhiều đứa bé bị bắt cùng.

Vào lúc cậu ấy phát sốt, là Nguyễn Mỹ cõng Thanh Vũ đi một quãng đường rất dài mới cứu được cậu ấy.

Cho nên Nguyễn Mỹ có ơn cứu mạng đối với Thanh Vũ..” “Vậy nên anh ta có quyền dùng danh nghĩa tình yêu mà tổn thương tôi có phải không?” Tôi cười trào phúng, nhìn cơn mưa ngày càng to bên ngoài cửa sổ.

Lê Hoàng Long không trả lời, anh ta cũng không biết tại sao mình lại nói những chuyện này cho tôi.

Cuối cùng đành lựa chọn im lặng.

Tôi rũ mắt không nói một lời, lúc định ngắt máy thì Lê Hoàng Long bên kia không kìm được cảm xúc, khàn giọng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, cô thật sự… hiểu rõ lòng mình sao?”
Tôi có hiểu rõ lòng mình không? “Tít.” Những lời Lê Hoàng Long nói cứ lẩn quẩn trong đầu tôi.

Tôi day day huyệt thái dương, lưng tựa vào vách tường nhìn cơn mưa bên ngoài cửa sổ hồi lâu, lâu đến mức quên cả thời gian.

Sau đó tôi từ từ đứng dậy, cầm dù ra khỏi nhà.

Tôi đến siêu thị mua mì tôm, lại bắt gặp Trần Danh đang đứng phía sau.

Trần Danh cầm dù, không biết đã đứng đó bao lâu.

“Cô Bảo Nhi, tôi xin mạn phép đưa cô đến biệt thự Bình Hưng.” Nghe những lời Trần Danh nói, ngón tay tôi vô thức siết chặt lại..

Bình Luận (0)
Comment