Linh căn của hắn đã vượt qua 99% người của thế giới này, có lôi linh căn tuyệt phẩm mà bọn họ phải ngước nhìn.
"Cuối cùng cũng đạt đến lôi linh căn tuyệt phẩm, thật là mong chờ cảnh tượng sau khi ta tu tiên."
Lý Hiên mở bàn tay phải ra, hai loại quả xuất hiện trong lòng bàn tay.
Hai loại trái cây này, một quả là quả thức tỉnh thú cưng nhìn giống như quả cà chua, một loại khác là quả tiến hóa giống như trái dâu tây, cả hai đều có tác dụng khá tốt.
Trong số đó, quả tiến hóa khiến Lý Hiên cảm thấy tò mò nhất, thậm chí hắn còn muốn ăn luôn nó ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó xuất hiện.
Với sự tò mò, Lý Hiên mở thông tin liên quan của loại quả này.
'Quả tiến hóa: Sau khi sử dụng, ngẫu nhiên tiến hóa một loại năng lực của bản thân.'
"Vậy mà là tiến hóa ngẫu nhiên, khá ổn, không biết có thể tiến hóa năng lực gì? Ta vô cùng mong đợi."
Không do dự, Lý Hiên ăn quả dâu tây ngay tại chỗ, vị chua chua ngọt ngọt lập tức tràn ngập trong miệng.
"Hương vị ổn đấy."
Lý Hiên cảm nhận dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể mình, cả cơ thể hắn cứ như đang ngâm mình trong ngâm suối nước nóng, vô cùng thoải mái.
Loại cảm giác thoải mái này khiến Lý Hiên bất giác híp mắt lại, cả người lười nhác gục trên bàn, lẳng lặng chờ đợi.
'Ting! Tiến hóa ngẫu nhiên thành công, Tự Phục Hồi Nhanh của ngài tiến hóa thành Tự Phục Hồi Cấp Tốc.'
Ting!
Lý Hiên: Tư chất võ học tuyệt phẩm
Thể Phách: Luyện Thể tầng mười
Linh căn: Lôi linh căn tuyệt phẩm
Bị động: Hòa Hợp Với Tự Nhiên, Miễn Dịch Với Bệnh Độc, Bản Năng Chiến Đấu, Tự Phục Hồi Cấp Tốc.
Thiên phú: Ý Niệm Giao Tiếp, Góc Nhìn Thượng Đế, Kiếm Tu Tuyệt Phẩm, Huyết Phân Thân, Thần Lực Bẩm Sinh, Mắt Đại Bàng.
Năng lực: Rèn Đúc Tông Sư, Khí Huyết Luyện Đan Tông Sư, Khí Huyết Phong Ấn Tông Sư, Tinh Thần Kiếm Pháp, Thần Tiễn Thủ, Lưu Vân Bộ, Trù Nghệ Thần Cấp, Hội Họa Thần Cấp.
Đệ tử: Diệp Phàm, Lục Trường Sinh, Tống Tiểu Mỹ, Tần Nguyệt.
...
"Tự Phục Hồi Cấp Tốc? Không ngờ cái này lại tiến hóa, cũng rất tốt, tăng thêm thủ đoạn giữ mạng cho ta."
Lý Hiên gật đầu thỏa mãn, chỉ nghe cái tên Tự Phục Hồi Cấp Tốc thôi cũng đã cảm thấy mạnh hơn so với Tự Phục Hồi Nhanh rồi, đương nhiên sẽ tăng thêm thủ đoạn giữ mạnh cho hắn.
Chuyện này khiến Lý Hiên cảm thấy quả tiến hóa rất tốt, trong lòng thầm mong nhận được nhiều quả tiến hóa hơn nữa.
Mặt khác.
Trong bí cảnh Hậu Thổ.
Bên trong một kết giới phong ấn sắc màu lung linh.
Tống Tiểu Mỹ buồn chán ngồi trên mặt đất, quan sát bức tranh Lý Hiên vẽ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Hạnh Nhi cách đó không xa, nhìn nàng cố gắng nghiên cứu phong ấn.
"Hạnh Nhi tỷ, sao rồi? Có chắc giải được phong ấn không?" Tống Tiểu Mỹ nói.
"Quá khó, đây là phong ấn người tu tiên cao giai để lại, mặc dù hiện tại uy lực đã suy giảm, nhưng ta vẫn không thể giải được, thuật phong ấn của ta vẫn còn quá kém."
Hạnh Nhi ngồi rạp trên mặt cỏ, biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn là cảm giác thất bại, nàng cũng nhớ đến Lý Hiên.
"Nếu có Lý Hiên ở đây thì tốt rồi, chắc chắn có thể phá giải phong ấn một cách dễ dàng, đang tiếc là hắn không có mặt ở đây, haiz!" Hạnh Nhi thở dài.
"Sư tôn lợi hại như thế sao?"
Tống Tiểu Mỹ ngạc nhiên, nàng không thể tin được sư tôn lại có thể phá vỡ được phong ấn người tu tiên cao giai để lại.
"Tất nhiên, Khí Huyết Phong Ấn Tông Sư cũng là Tông Sư, am hiểu rất nhiều thuật phong ấn, mặc dù phong ấn của nơi này rất mạnh, nhưng cũng không quá khó khăn để sư tôn ngươi phá giải nó, đáng tiếc là Lý Hiên không có ở đây. Trước đây ta không học nó từ Lý Hiên, thực sự hối hận, nếu biết trước thế này, ta nên học thuật phong ấn từ Lý Hiên." Hạnh Nhi lại một lần nữa thở dài.
"Hóa ra là như vậy, vậy sau khi trở về ta cũng học thuật phong ấn." Tống Tiểu Mỹ nghiêm túc nói.
Bên cạnh.
Tần Nguyệt im lặng từ đầu đến cuối, trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Tần Nguyệt mới khẽ nói.
"Đã ba ngày không nấu cơm cho sư tôn, sư tôn nhất định sẽ không quen, không biết sư tôn có thể chăm sóc tốt cho chính mình hay không."
"Tần Nguyệt, là chúng ta bị vây khốn, ta đã không ăn gì vài bữa rồi, ngươi có thể đừng nghĩ đến sư tôn của ngươi được không? Hãy suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn đi."
Hạnh Nhi bất lực phàn nàn, rõ ràng mấy người các nàng bị mắc kẹt trong phong ấn, nhưng Tần Nguyệt lại lo lắng cho Lý Hiên, suy nghĩ về Lý Hiên, điều này thực sự khiến Hạnh Nhi chán nản.
Điểm mấu chốt là Hạnh Nhi cho rằng thật vô ích khi nghĩ về Lý Hiên ở nơi này, chẳng giúp được gì cho việc thoát khỏi rắc rối.
Ở nơi này, các nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, không ai có thể giúp được bọn họ, ngay cả Lý Hiên cũng không giúp được, bởi vì Lý Hiên không có mặt ở đây.
Thế nên Hạnh Nhi thở dài, nàng nói.
"Lý Hiên đúng thực là đa tài đa nghệ, là một sư tôn quý báu, nhưng hắn hiện không ở đây, lúc này hắn căn bản không giúp được gì cho chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Nên là, Tần Nguyệt, xin hãy thu hồi suy nghĩ của ngươi, cùng ta đồng thời nghiên cứu phong ấn, tìm cách phá vỡ tình thế, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này."
Nói xong, Hạnh Nhi đang định đứng dậy thì đột nhiên, nàng chợt nhìn thấy một tia lưu quang của phong ấn hiện lên trên bức tranh trong tay Tống Tiểu Mỹ.
"Ồ? Chuyện gì thế này!"