"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Ta mong rằng có yêu thú mạnh ở bên cạnh bảo vệ sư tôn." Tần Nguyệt vẫn không bỏ cuộc.
"Thật sự không có cách nào, trừ phi sư tôn của ngươi có thiên phú Hòa Hợp Với Tự Nhiên, nếu không thì không ai có thể thay đổi được. Nhưng thiên phú Hòa Hợp Với Tự Nhiên vô cùng thưa thớt, chỉ có yêu tộc mới xuất hiện, trong lịch sử của loài người cũng chưa từng xuất hiện vài lần. Vậy nên ngươi hãy từ bỏ đi, Tiểu Hắc Miêu tuyệt đối sẽ không đi theo sư tôn ngươi."
Hạnh Nhi tiếp tục nói một cách chân thật, không thiên vị bất cứ ai, chỉ nói sự thật.
"Chuyện..."
Tần Nguyệt vẫn không bỏ cuộc, hàm răng trắng nhỏ cắn nhẹ vào môi, nghĩ cách làm sao để giúp sư tôn.
Với tâm trạng như vậy.
Ba người tiếp tục xuất phát, nhanh chóng đi về hướng thành Bạch Vân.
Do đường xá xa xôi, lúc bọn họ đến thành Bạch Vân đã là hừng đông, ngay cả cổng thành cũng đã đóng.
May là có Hạnh Nhi, nàng lấy một cái lệnh bài ra và ném cho thủ vệ trên cổng thành, rất nhanh cổng thành lại một lần nữa mở ra, lúc này bọn họ mới tiến vào bên trong thành, quay về tiêu cục Bạch Vân.
Về đến tiêu cục.
Tần Nguyệt gấp rút muốn tặng quà cho Lý Hiên, nhưng đã quá muộn, chắc chắn sẽ làm phiền Lý Hiên nghỉ ngơi.
Cộng thêm trên người bọn họ vô cùng bẩn thỉu, Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ quyết định ngày mai mới đi tặng quà.
Sau một hồi bận rộn tắm rửa, Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, do quá mệt mỏi, hai tiểu nha đầu đều ngủ rất ngon, cũng ngủ rất sâu.
Khi bọn họ đang say trong giấc nồng, hai yêu thú vốn ngủ bên cạnh các nàng đột nhiên đứng dậy.
Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, từ từ bước ra khỏi phòng, đi về hướng phòng ngủ của Lý Hiên.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất, mang lại sức sống tràn trề cho vạn vật.
Hạnh Nhi hiếm khi không tu luyện mà ngủ một giấc ngon lành.
Chỉ là nàng vừa ngủ dậy, còn chưa kịp rửa mặt, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Hạnh Nhi tỷ, Hạnh Nhi tỷ, xảy ra chuyện rồi, ngươi mau đi theo ta.”
Tống Tiểu Mỹ xông vào phòng, túm lấy cánh tay nhỏ bé của Hạnh Nhi, rồi lại vội chạy ra ngoài, làm Hạnh Nhi không hiểu chuyện gì.
“Chuyện gì mà gấp vậy? Trước hết nói ta nghe xem là chuyện gì.” Hạnh Nhi truy hỏi.
“Là yêu thú của chúng ta, Tiểu Hắc Hùng và Tiểu Hắc Miêu đồng thời mất tích, sau khi tỉnh dậy, bọn ta đã tìm quanh phòng mấy lần cũng không tìm thấy, trong sân cũng không thấy.”
Tống Tiểu Mỹ nhanh chóng giải thích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.
“Thế mà lại mất tích! Không thể nào, với thực lực của bọn nó, không ai trong tòa thành này có thể âm thầm lặng lẽ bắt bọn nó đi, cộng thêm bọn nó đã che dấu khí tức, đáng ra không thể lạc mất mới phải chứ.” Hạnh Nhi bối rối khó hiểu.
“Có lẽ bọn nó tự mình rời đi, cửa phòng được mở ra từ bên trong, trên chốt cửa còn dấu cào của móng vuốt gấu.” Tống Tiểu Mỹ giải thích.
“Tự mình rời đi? Lẽ nào có gì đó hấp dẫn bọn nó? Cũng không thể nào, với mức độ cao ngạo của bọn nó, cũng chỉ có các ngươi có tư cách hấp dẫn bọn nó trong tòa thành này. Cho dù là ta cũng không có tư cách nhận được sự đồng thuận của bọn nó, vậy sao bọn nó lại rời đi? Thật kỳ lạ.”
Hạnh Nhi không thể lý giải nổi, hoàn toàn nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ có thể nhắc lại lần nữa.
“Đợi đến phòng của các ngươi, ta dùng thuật truy tung tìm thử, xem xem có manh mối gì không.
“Được.”
Hai người đi nhanh đến trước cửa tiêu cục Bạch Vân, Hạnh Nhi hỏi: “Tần Nguyệt đâu? Nàng đang tìm yêu thú sao?”
“Không, Tần Nguyệt đang làm bữa sáng cho sư tôn.” Tống Tiểu Mỹ giải thích,
“Làm bữa sáng cho Lý Hiên? Giờ là lúc nào rồi mà còn làm bữa sáng? Đây là yêu thú có huyết mạch siêu phàm, vô cùng quý báu, yêu thú quý như vậy mất tích, lẽ nào Tần Nguyệt không sốt ruột sao?” Hạnh Nhi phiền muộn nói.
“Yêu thú bị mất Tần Nguyệt cũng rất sốt ruột, nhưng nàng nói đã mấy ngày rồi chưa làm bữa sáng cho sư tôn, hôm nay nhất định không thể chậm trễ nữa.” Tống Tiểu Mỹ vội giải thích.
“Ta…”
Hạnh Nhi nghe những lời này, tức muốn phát điên.
Nàng rất muốn quát to một tiếng, nấu cơm cho Lý Hiên sao có thể quan trọng hơn tìm yêu thú?
Nấu cơm thì lúc nào cũng nấu được, còn yêu thú, nếu mất rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Nhưng sau khi nàng nghĩ đến đủ loại tình cảnh khi chọc giận Lý Hiên, nàng bất lực thở dài nói.
“Thôi được rồi, bỏ qua đi, nấu cơm thì nấu cơm, sư tôn của ngươi quá yêu nghiệt, ta vẫn ít chọc vào thì hơn.”
Mang theo tâm tình phiền muộn, Hạnh Nhi nhanh chóng chạy vào tiêu cục.
Khi đi ngang qua phòng của Lý Hiên, bọn họ nhìn thấy Tần Nguyệt đi ra từ phòng của Lý Hiên.
“Tần Nguyệt sư tỷ, có manh mối gì của yêu thú chưa?” Tống Tiểu Mỹ không nhịn được, hỏi.
“Suỵt!”
Tần Nguyệt làm động tác suỵt, sau đó đóng cửa phòng Lý Hiên lại, dẫn đám người đi sang một bên, nhỏ giọng nói.
“Đừng lo lắng, đều đã tìm thấy Tiểu Hắc Miêu và Tiểu Hắc Hùng, không cần lo nữa.”
“Tìm được rồi? Ở đâu?” Tống Tiểu Mỹ lập tức hỏi.
“Trong phòng của sư tôn, bọn chúng đang ngủ bên cạnh sư tôn, đêm qua đã đến đó, sư tôn đuổi cũng không đi.” Tần Nguyệt giải thích.
“Cái gì? Ngủ bên cạnh Lý Hiên? Đuổi cũng không đi? Không thể nào!”
Hạnh Nhi mở miệng, hai mắt trợn to không thể tin nổi.
“Sao lại không thể? Ta tận mắt nhìn thấy.” Tần Nguyệt nghiêm túc nói.