“Khi nào trở về, ta nhất định phải đưa trái này cho sư tôn. Ta đoán sư tôn nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Tần Nguyệt khẽ nói, đôi mắt trong veo nhìn hướng thành Bạch Vân ở nước Đại Hạ, lẳng lặng nhìn chăm chú hồi lâu.
Bên kia.
Bên ngoài rừng rậm Mê Vụ.
Diệp Phàm với làn da ngăm đen và vóc dáng kiên nghị đang ngồi trên một tảng đá ăn cơm với vài người bạn đồng hành, vừa ăn, bọn họ vừa trò chuyện.
“Diệp Phàm đại ca, vì sao ngươi luôn giúp đỡ người khác? Mỗi lần gặp chuyện bất bình, ngươi đều ra tay giúp đỡ. Tuy cứu được người khác, trên người ngươi lại xuất hiện rất nhiều vết thương.”
Một cô nương hơi mập trong đội ngũ quan tâm nhìn Diệp Phàm.
“Bởi vì ta cũng được người khác giúp đỡ như vậy mới có thể sống sót. Nếu không có hắn, ta đã chết, cho nên ta đã thề sẽ bảo vệ kẻ yếu như hắn.” Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Còn có chuyện như vậy à. Diệp Phàm đại ca, người tốt bụng đó là ai? Ta rất muốn được gặp người đó.” Cô gái hơi mập hỏi tiếp.
“Ta không gặp được hắn nữa. Hắn đã chết rồi. Vì bảo vệ ta, hắn bị vô số kẻ địch vây công. Cuối cùng, hắn chết trong vũng máu. Khi chết, hắn vẫn đứng vững, đỉnh thiên lập địa.” Diệp Phàm khổ sở giải thích.
“Việc này……”
Mọi người nghe vậy đều cảm động nhưng lại không biết nói gì. Không khí dần trở nên nặng nề.
Diệp Phàm không nói gì nữa. Hắn ngước đầu nhìn lên bầu trời, trong đầu nhớ đến bóng người đỉnh thiên lập địa trong ánh chiều tà.
Đó là đại sư huynh của hắn, cũng là người mà hắn luôn kính trọng. Hắn thề sẽ kế thừa trách nghiệm của đại sư huynh, bảo vệ kẻ yếu.
Thế nhưng.
Di thể của đại sư huynh bị mất, vẫn chưa tìm thấy, cho đến lúc này đây vẫn là điều khiến Diệp Phàm khó chịu nhất.
Cũng vào lúc này.
Tiếng gầm rú liên tiếp vang lên bên trong rừng rậm Mê Vụ, sắc mặt của Diệp Phàm đột nhiên thay đổi.
“Âm thanh này là của cuồng sư ô nhiễm, hơn nữa số lượng trên hai mươi con. Rút lui, mau rút lui.”
Nghe giọng nói của Diệp Phàm, mọi người vội vàng lui về phía sau.
Bọn họ không hiểu tại sao bên ngoài rừng rậm Mê Vụ lại xuất hiện cuồng sư ô nhiễm mạnh như vậy.
Nhưng bọn họ vừa mới chạy được mấy trăm mét, hắc lang ô nhiễm cũng lao tới từ phía sau, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm nhóm Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Ngươi dám giết người của Quỷ Thần giáo chúng ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết.”
Cùng với giọng nói kiêu ngạo, một gã nam nhân mặc áo bào màu đen xua hắc lang ô nhiễm từ phía sau đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Ở hướng rừng rậm Mê Vụ, cuồng sư ô nhiễm và một gã nam nhân mặc áo bào màu đen khác cũng xông ra.
Bị bao vây, sắc mặt của Diệp Phầm hoàn toàn thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Tiêu cục Bạch Vân, tầng hầm ngầm.
Lý Hiên còn đang nghiên cứu năng lực Linh Hồn Giáng Lâm, chuẩn bị lựa chọn một mục tiêu khác để thí nghiệm lại.
Vào lúc này.
Âm thanh của trợ lý nhỏ đột nhiên vang lên.
‘Tinh! Đệ tử Diệp Phàm của ngài gặp phải nguy cơ lớn thứ hai trong đời, đang lâm vào nguy hiểm, vượt qua nguy cơ có thể đạt được kỳ ngộ.’
‘Tinh! Huyết Phân Thân số hiệu 666 chứng kiến cảnh này, cho rằng không có khả năng cứu giúp Diệp Phàm, thỉnh cầu trợ giúp của ngài.’
“Thỉnh cầu trợ giúp à? Đúng lúc ta cần thí nghiệm Linh Hồn Giáng Lâm, vậy đi một chuyến đi.”
Lý Hiên mỉm cười, lập tức kích hoạt năng lực Linh Hồn Giáng Lâm. Khung cảnh trước mặt thay đổi rất nhanh, hắn lập tức nhìn thấy một khu rừng rậm xanh tươi tràn trề sức sống.
“Cơ thể thực sự cứng ngắc.”
Lý Hiên di chuyển cơ thể của mình và phát hiện thân thể vô cùng cứng nhắc, giống như làm bằng gỗ, không thể co duỗi tự nhiên được. Vì vậy, hắn đành mở Góc Nhìn Thượng Đế trước để xem xét tình trạng của Diệp Phàm.
Rất nhanh.
Lý Hiên đã nhìn thấy cách đó hai cây số, trong khu vực đầy đá vụn.
Diệp Phàm đang nhờ vào sự che đậy của đất đá, hắn điên cuồng chiến đấu với sinh vậy ô nhiễm, đánh đến mức máu đỏ nhuộm đẫm toàn thân.
Những người bạn đồng hành của Diệp Phầm đang chạy trốn. Sau khi biết những người này tìm đến Diệp Phàm, bọn họ cuối cùng lựa chọn rời đi, bỏ lại Diệp Phàm.
Cảnh tượng như vậy khiến trong lòng Diệp Phàm cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bởi vì Diệp Phàm là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nhưng khi chính hắn gặp nguy hiểm, bọn họ lại lựa chọn chạy trốn.
Dưới sự tấn công của sinh vật ô nhiễm, Diệp Phàm với sự bi thống trong lòng, hắn cô độc một thân một mình, một đao một kiếm chém giết, chiến đấu đến máu me khắp người.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Lý Hiên thở dài thườn thượt, bước những bước đi cứng nhắc, nhảy ra khỏi rừng rậm.
Khu vực đá vụn.
Trên thân thể của Diệp Phàm chằng chịt vết thương, tầm nhìn dần dần mơ hồ, chiến đấu trong thời gian dài đã hao hết khí huyết của hắn, phản ứng dần dần chậm lại.
Thế nhưng.
Hắn mới chỉ chém được bốn mươi con hắc lang ô nhiễm, còn hai gã mặc áo đen và rất nhiều sinh vật ô nhiễm vẫn chưa bị giải quyết.
Kẻ địch mạnh khiến Diệp Phàm cảm thấy áp lực vô cùng, đặc biệt khi nghĩ đến những người bạn đồng hành đã bỏ trốn, Diệp Phàm càng cảm thấy đau khổ.
“Đại sư huynh, chắc hẳn là ngươi cũng đã từng trải qua cảnh này. Cảm giác bị bỏ rơi thật sự rất khó chịu.”
Diệp Phàm thở hổn hển, vứt thanh kiếm gãy trong tay, một tay cầm trường đao. Hắn ấn vết thương ở bụng, cảnh giác với bốn phía.