Kết quả, Bát trưởng lão rời đi lâu như vậy, lại là kiếm cớ để đi ăn đồ ngon, còn ăn thành cái dạng này, sự tương phản như vậy khiến đầu óc mọi người ong ong.
“Các ngươi nhìn ta làm gì?”
Bát trưởng lão bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm cũng tỉnh rượu đôi chút, nhận ra bản thân đã bại lộ gì đó.
Hắn vội vàng bỏ vịt nướng vào trong túi Càn Khôn, điều động linh lực tiêu tán men say, sau đó ngưng tụ một trận gió nhẹ thổi bay hơi rượu cùng bụi tro bám trên người.
Làm xong tất cả, hắn chắp hai tay sau lưng, biểu hiện ra bộ dạng của cao nhân rồi nói: “Được rồi, đều tu luyện đi!”
Đám đông: “......”
“Trưởng lão, trên miệng của ngươi còn dính dầu.” Tu sĩ tai to nhịn không được nhắc nhở.
“Á? Ồ ồ!”
Bát trưởng lão chùi miệng, sau khi lau sạch dầu thì lại chắp hai tay sau lưng, lại một lần nữa khôi phục tư thái của một cao nhân.
Đám đông: “......”
Tất cả mọi người bây giờ đều nhìn rõ rồi, Bát trưởng lão nào có phải là cao nhân đắc đạo, hắn chỉ là một người ngớ ngẩn!
Đương nhiên.
Cho dù Bát trưởng lão có là tên ngớ ngẩn, bọn họ cũng không dám nói ra, dù gì đó cũng là trưởng lão, bọn họ không chọc nổi, chỉ có thể tiếp tục đàng hoàng tu hành.
Ở bên kia.
Sau khi Lý Hiên và Băng Huyên Nhi thu dọn đồ đạc xong thì tiếp tục đi về phía Thanh Vân Đài.
Trên cả quãng đường đi, cảnh hai người dạo bước cùng nhau đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Một số người nhìn gương mặt đỏ ửng của Băng Huyên Nhi, phút chốc ném cho Lý Hiên một ánh nhìn kỳ lạ, một vài lời đồn vô căn cứ bắt đầu lan truyền.
Đợi sau khi đến Thanh Vân Đài.
Nhìn khung cảnh núi non vân khí lượn lờ, cả hai đều không nhịn được mà ngắm nhìn.
“Đúng thật là hùng trán.” Băng Huyên Nhi chớp đôi mắt to, nói.
“Ừm, có chuyện gì thì nói đi, nhân lúc nơi này không có ai.” Lý Hiên nhìn Băng Huyên Nhi.
“Cái đó....”
Băng Huyên Nhi hơi không dám mở miệng, nàng rất thích con hươu sao Lý Hiên nuôi, vô cùng muốn mua nó.
Nhưng nàng không biết bản thân có thể đổi lấy con linh thú quý giá này bằng thứ gì.
Nàng vốn muốn nợ trước, định đảm bảo bằng nhân cách rằng tương lai nhất định sẽ đền ơn cho Lý Hiên, thậm chí báo đáp gấp đôi.
Nhưng đã ăn đồ ngon mà Lý Hiên làm.
Uống rượu của Lý Hiên, nàng hơi không thể mở miệng ra nói được.
Linh tửu tốt như vậy còn đưa nàng uống, Lý Hiên đã đối tốt với nàng lắm rồi, thậm chí nàng còn cảm thấy mình nợ Lý Hiên nữa kìa.
Bây giờ tiếp tục thiếu nợ, nàng thực sự cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Sao lại không nói chuyện? Có phải có nỗi niềm gì khó nói không?” Lý Hiên nghi vấn hỏi dồn.
“Ta... ta muốn...”
Băng Huyên Nhi tự cổ vũ chính mình, cuối cùng cũng lấy được dũng khí, mặt đỏ ửng nói: “Ta muốn….”
“Băng Huyên Nhi!!”
Phía xa truyền tới tiếng kêu mềm mại.
Theo âm thanh này, Nam Hy mặc giáp bạc đạp trên trường thương bay tới, ‘bịch’ một tiếng đáp xuống trước mặt Băng Huyên Nhi, phẫn nộ bất bình nhìn nàng.
“Ngươi sao vậy?” Băng Huyên Nhi cau mày nhìn Nam Hy.
“Ta thế nào à? Ngươi nói xem ta thế nào? Ngươi qua đây cho ta!” Nam Hy tóm lấy Băng Huyên Nhi rồi rời đi, trực tiếp bay về phía xa.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Hiên câm lặng nhìn cảnh này, không biết bọn họ đang làm cái gì.
“Bỏ đi, quay về thôi.”
Lý Hiên không buồn nghĩ tiếp, bóng dáng phiêu nhiêu bay về tiểu viện U Tĩnh của mình.
Đại điện Thanh Liên Tông.
Tông chủ một lần nữa vì Lý Hiên mà mở hội nghị.
Đáng tiếc, có rất nhiều trưởng lão của tông môn đều đã đi tiêu diệt quỷ dị, chỉ có tông chủ và ba vị trưởng lão ở đây, trong đó bao gồm cả tên Bát trưởng lão ngớ ngẩn.
“Bát trưởng lão, ngươi chắc chắn chứ? Lý Hiên thật sự là linh tửu sư nhất giai?” Tông chủ Chu Chính nghiêm túc hỏi.
“Chắc chắn, vô cùng chắc chắn, hơn nữa, hắn rất có thể là linh tửu sư nhất giai thượng phẩm, chỉ cách nhị giai một bước nhỏ, đây là còn chưa tính tới trù nghệ của hắn. Tay nghề nấu nướng của hắn vượt trên cả linh trù sư tam giai, chỉ cần học thêm chút nữa là có thể trở thành linh trù sư.” Bát trưởng lão kể một cách chắc chắn.
“Lợi hại vậy sao? Tay nghề nấu nướng vượt qua linh trù sư tam giai, có nói quá không?” Tứ trưởng lão kinh ngạc hỏi lại.
“Khà khà khà, các ngươi thử xem là biết, ta mang về một con vịt nướng chính là vì để các ngươi nếm thử.” Bát trưởng lão đưa tay vào túi Càn Khôn.
“Ồ? Vậy lấy ra đây xem, ta nói rõ trước, thức ăn bình thường ta không thèm để ý đâu.” Tứ trưởng lão nói trước một câu.
“Được, ngươi đợi xem là biết.”
...
Một phút sau.
Một con vịt nướng chỉ còn lại bộ xương.
Tứ tưởng lão lau vết dầu trên miệng, phẫn nộ bất bình nói.
“Các ngươi ăn nhanh quá, ta mới ăn có một miếng thịt mà đã hết trơn rồi, còn là phần cổ và đầu nữa chứ.”
“Ai bảo ngươi kén chọn, ngươi không thấy mọi người đều không nói gì sao.” Bát trưởng lão liếc xéo Tứ trưởng lão một cái.
“Ta!!”
Tứ trưởng lão rất bực bội, quyết định lần sau Lý Hiên có nấu đồ ngon nhất định sẽ là người đầu tiên giành ăn.
“Được rồi, nói chuyện chính, Lý Hiên tuổi còn trẻ đã tinh thông hai nghề nghiệp phụ, cộng thêm các loại thần kỳ trước đó của hắn, tất cả đều đã chứng minh hắn là người bất phàm. Hắn rất có khả năng sẽ là hy vọng khởi sắc cho Thanh Liên Tông của chúng ta, ta đề nghị tập trung bồi dưỡng hắn, bồi dưỡng thành người kế thừa.” Bát trưởng lão đề nghị.