Một vị nữ đệ tử cấp tốc xông tới báo cáo, trên gương mặt để lộ vẻ lo lắng.
"Ta biết rồi."
Tần Nguyệt thu lại nụ cười, khí chất toàn thân trở nên lạnh lẽo và tốc sát, ngọn lửa nhàn nhạt dập dờn xung quanh cơ thể nàng, toả ra cảm giác nóng rực: "Đi, giết sạch bọn chúng!"
"Vâng, Tần sư tỷ."
Nữ đệ tử hăng hái khôn nguôi, sùng bái bay theo Tần Nguyệt, hướng về phương xa.
Đại điện của Thanh Liên Tông.
Mấy vị trưởng lão và Nhạc Tử Quân tụ lại một chỗ, nhắc tới chuyện của Lý Hiên.
"Thật sao? Ngươi thua hai lần liên tiếp?" Bát trưởng lão kinh ngạc nói.
"Chẳng thế thì sao, ta thua rất thảm! Sớm biết sức chiến đấu của hắn mạnh như vậy, đánh chết ta cũng không nhận nhiệm vụ này." Nhạc Tử Quân buồn bực giải thích.
"Không nghĩ tới hắn lợi hại như vậy, có điều cho dù sức chiến đấu của Lý Hiên kinh người, vẫn không đánh lại được ngươi trong trạng thái toàn thịnh như thường, cấp bậc linh lực nói lên tất cả."
"Đúng vậy, kỹ năng tuy có thể bù đắp một phần nhất định cho thiếu sót, nhưng so với thực lực chân chính thì vẫn kém rất nhiều, ví dụ như chúng ta, tuỳ ý đánh một chiêu là đã có thể đánh bại ngươi."
...
Mấy vị trưởng lão giảng bàn luận từng câu, đề cập tới tầm quan trọng của thực lực.
"Ta cũng là vì tạo mối quan hệ tốt với Lý Hiên nên mới dùng cách thức công bằng, ai mà ngờ được hắn đánh bại ta trong giây lát, thật là buồn bực chết ta. Cuối cùng ta cũng không còn tâm trạng khiêu chiến nữa, may mà hắn làm cơm ngon, ăn một bữa thịt kho tàu." Nhạc Tử Quân lộ ra nụ cười.
"Quả thực không tồi, thịt kho tàu là ngon nhất." Bác trưởng lão gật đầu.
"Hai người các ngươi câm miệng, bây giờ đang nói chính sự." Đám trưởng lão còn lại trừng mắt nhìn.
"Được thôi, được thôi." Bát trưởng lão bĩu bĩu môi.
"Vẫn là vấn đề kia, để Lý Hiên hiểu được tầm quan trọng của thực lực, điểm này buộc phải giải quyết." Nhị trưởng lão nhíu mày.
"Chính xác, chúng ta cần phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, giải quyết vấn đề trong một lần." Tam trưởng lão gật đầu.
Gào!
Tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc từ bên ngoài truyền tới, cắt ngang cuộc hội nghị của đám người.
Ngay sau đó, tông chủ Thanh Liên Tông xuất hiện, kéo theo một cái lưới pháp cực lớn, đáp xuống trong đại điện.
Bên trong lưới pháp là một con cự hổ to con, nó đang giãy giụa điên cuồng.
"Tông chủ, có phải ngươi bắt cự hổ dị chủng về không? Là yêu thú đã đạt tới thực lực nhất giai!" Hai mắt Nhạc Tử Quân sáng lên, kinh ngạc hỏi.
"Phải, cái con này ở trong rừng gần thành Bạch Vân, lúc đó khi ta nhìn thấy nó cũng rất bất ngờ." Tông chủ Chu Chính mỉm cười nói.
"Đây là đồ tốt, nguyên liệu từ trên người nó có thể luyện chế khá nhiều bảo vật." Nhạc Tử Quân xoa xoa tay.
"Dừng! Không được động vào con cự hổi này, sở dĩ ta có thể thấy nó, là do nó vì đánh một trận đại chiến với sinh vật ô nhiễm để cứu con người. Yêu thú tâm địa lương thiện như vậy, nhất định không được làm hại." Tông chủ lập tức nói.
"Quả thực rất lương thiện, đáng tiếc yêu thú dị chủng không cách nào bị thuần hoá, sẽ chỉ lớn lên thành Yêu vương, không có tác dụng gì đối với chúng ta." Bát trưởng lão lắc đầu.
"Không sao, ta có một biện pháp, các ngươi còn nhớ pháp bảo Lý Hiên sở hữu kia không?" Tông chủ Chu Chính mỉm cười.
"Pháp bảo? Ngươi đang nhắc tới chuyện hắn có thể chạm vào Liệt Diễm Cuồng Sư?" Tam trưởng lão hỏi.
"Đúng vậy, nếu giao con cự hổ này cho Lý Hiên, biết đâu đến một lúc nào đó hắn sẽ thuần hóa được con cự hổ này không chừng?" Tông chủ cười nói.
"Không có khả năng! Liệt Diễm Cuồng Sư là yêu thú, bị thuần hoá là rất bình thường, nhưng yêu thú dị chủng thì không như vậy, nó là vương giả bẩm sinh, vĩnh viễn không thể bị thuần hoá."
"Phải! Rất nhiều đại tông môn đã thử thuần hoá yêu thú dị chủng, nhưng đều thất bại, không ai có thể thành công. Cho dù Lý Hiên có pháp mà bảo đại tu sĩ cho, nhưng muốn thuần hoá yêu thú dị chủng, đó cũng là nói chuyện hoang đường, hoàn toàn không có khả năng!" Tứ trưởng lão lắc đầu.
"Ờm..."
Tông chủ im lặng, hắn cũng biết chuyện này rất khó, nhưng từ bỏ yêu thú dị chủng quý giá như vậy, hắn cảm thấy rất tiếc nuối, cho nên hắn tiếp tục nói.
"Như này đi, chúng ta thử một lần, cho Lý Hiên thời gian một năm, xem thử tình hình."
"Một năm? Mười năm cũng rất khó, lúc trước Bá Thiên Tông tốn cả trăm năm cuối cùng cũng thất bại, đây chính là điểm khó đối phó của yêu thú dị chủng." Tứ trưởng lão lắc đầu.
"Vậy làm thế nào? Từ bỏ con cự hổ này thì thật sự rất đáng tiếc." Tông chủ không nỡ.
"Vậy thử đi, nhưng không nên ôm hy vọng quá nhiều, nếu không sẽ càng thêm thất vọng." Tứ trưởng lão nhún nhún vai.
"Được thôi, ta đi bỏ con cự hổ này vào khu yêu thú, đúng lúc nên sắp xếp nhiệm vụ cho đệ tử mới, sắp xếp Lý Hiên đến khu yêu thú đi."
Tông chủ nói xong, bóng dáng loé lên, bay tới phương xa, thứ hắn mang theo cùng còn có cả yêu thú dị chủng.
Một bên khác.
Tiểu viện U Tĩnh của Lý Hiên.
Lý Hiên ngồi dưới tầng hầm, tay cầm lên một quả tiến hóa, hắn chầm chậm nuốt xuống.
Ngay sau đó, một dòng nước ấm chảy trong cơ thể hắn giống như cảm giác ngâm trong suối nước nóng, dòng nước chảy qua toàn thân.
Rất nhanh, tiếng nhắc nhở của máy móc vang lên.
‘Ting! Thiên phú Trang Phục Phối Hợp của ngài tiến hóa thành Võ Trang Phối Hợp.’
“Võ Trang Phối Hợp.”
Lý Hiên hiếu kỳ thử phát động năng lực này.