Nhạc Tử Quân nghe thấy thế thì bàn chân vừa mới bước ra đã lập tức thu lại, hắn hơi sững sờ nhìn mặt sẹo.
“Đúng vậy, là Lý Hiên, Nhạc sư huynh có biết hắn không?” Mặt sẹo nghi vấn hỏi.
“Ờm…Ừ, ta có biết, lúc trước đã từng gặp một lần.” Nhạc Tử Quân lắp bắp trả lời.
“Sư huynh, ngươi không thể vì quen biết hắn mà buông tha cho hắn. Loại con sâu làm rầu nồi canh này phải bị đuổi ra khỏi Thanh Liên Tông.” Mặt sẹo vội vàng nói.
“Cái này…”
Nhạc Tử Quân im lặng.
Hôm qua hắn mới nghe ngóng được một ít tình báo hữu dụng từ chỗ cao tầng, biết được Lý Hiên rất quan trọng, cần được đối đãi thật tốt.
Nhiệm vụ trông coi khu ngự thú này rõ ràng là do tông môn sắp xếp cho Lý Hiên, tuyệt đối không phải Lý Hiên đi cửa sau, cho nên trong chuyện này, Lý Hiên không sai.
Nhưng cao tầng giấu giếm những tin tức này, rõ ràng đây là điều không thể nói cho người khác biết.
Cũng vì vậy, Nhạc Tử Quân không định tham dự vào chuyện này, hắn khẽ ho khan một tiếng rồi nói.
“Mặt sẹo sư đệ, nếu không thì bỏ qua chuyện này đi, cùng là sư huynh sư đệ, không cần làm căng lên như vậy.”
“Rõ ràng là hắn cướp nhiệm vụ của ta, tại sao ta lại phải bỏ qua? Thật sự không công bằng!” Mặt sẹo giận dữ bất bình.
“Sư đệ, nghe ta khuyên một câu, lùi một bước trời cao biển rộng.” Nhạc Tử Quân tiếp tục khuyên bảo.
“Nhưng đây là đi cửa sau đấy, sư huynh, ngươi công bằng công chính, chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy được sao?” Mặt sẹo tiếp tục hỏi.
“Chuyện này…”
Nhạc Tử Quân hơi lúng túng.
Vấn đề chính là trước đó hắn đã nói chắc như đinh đóng cột là sẽ đuổi người đi, kết quả vừa nghe thấy cái tên Lý Hiên thì hắn lập tức đổi ý.
Thay đổi quá đột ngột, dù là chính hắn cũng cảm thấy hơi phiền muộn.
Nhưng không có cách nào, Lý Hiên rất quan trọng, Nhạc Tử Quân đành tiếp tục thuyết phục: “Mặt sẹo sư đệ, ngươi lùi một bước đi, nhường đệ tử mới một chút.”
“Đệch!”
Mặt sẹo cũng đã đoán được điều gì đó, hắn cảm thấy có thể là Lý Hiên có lai lịch và địa vị, nhưng hắn nuốt không trôi cục tức này.
Tuy nhiên, ngay cả đại sư huynh Nhạc Tử Quân cũng khuyên bảo như thế, mặt sẹo đành nén cục tức này lại.
“Được, ta lùi một bước, cục tức này, ta nhịn.”
“Tốt, tốt, tốt, yên tâm đi, mặt sẹo sư đệ, tông môn sẽ ghi nhớ sự trả giá của ngươi.” Nhạc Tử Quân mỉm cười.
“Được, vậy thì ta đi trước.”
Mặt sẹo rất bực bội, chỉ muốn tìm một chỗ để tĩnh tâm, hắn định trực tiếp cáo từ rời đi.
Sau khi đến chỗ một ruộng linh cốc, thấy xung quanh không có ai, hắn xụ mặt dừng chân cạnh linh điền, cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, tự nhủ phải chịu đựng.
Có điều.
Hắn càng nghĩ lại càng tức, càng nhẫn nhịn lại càng khó chịu, cả người bực bội đến cực điểm.
“Rõ ràng đó là nhiệm vụ của ta, tại sao lại nhường cho người khác? Vì sao bất công như vậy! Ta không phục!”
Mặt sẹo hét lớn, giận dữ gào thét với linh điền.
“Tại sao không phục? Ngươi gặp chuyện bất bình sao? Nói cho ta nghe.”
Một giọng nói già nua vang lên, ngay sau đó bóng dáng của Cửu trưởng lão xuất hiện, phiêu nhiêu đáp xuống bên cạnh linh điền.
“Cửu trưởng lão!”
Thấy Cửu trưởng lão đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt của mặt sẹo sáng lên.
Bởi vì Cửu trưởng lão là người phụ trách Chấp Pháp Đường của tông môn, thiết diện vô tư, công bằng công chính.
Nếu báo chuyện này cho Cửu trưởng lão, mặc kệ tên Lý Hiên kia có địa vị, hắn cũng không thể so sánh với Cửu trưởng lão.
Vì vậy, mặt sẹo vội vàng nói.
“Cửu trưởng lão, nhiệm vụ của ta bị người cưỡng chế thay thế, hơn nữa đó là một người mới. Ta cẩn thận cố gắng nhiều năm, nhưng lại đổi lấy kết quả bị người khác thay thế.”
“Còn có chuyện như vậy sao?! Nói cho ta xem, kẻ nào to gan như vậy.” Cửu trưởng lão cau mày nói.
“Là Vương chủ quản, hắn giao nhiệm vụ ở khu ngự thú của ta cho một người mới tên là Lý Hiên.” Mặt sẹo vội vàng đáp.
“A? Lý Hiên?”
Cửu trưởng lão hơi sửng sốt, tùy tiện nói: “Cái gì, ta còn nhiệm vụ liệp sát phải rời tông môn, ta đi trước đây.”
Vèo!
Cửu trưởng lão trực tiếp bay đi, để lại mặt sẹo lảo đảo trong gió.
Bây giờ đầu óc của hắn đang ở trong trạng thái rối rắm, đại não giống như bị bôi keo, hoàn toàn không thể vận chuyển, cả người đông cứng tại chỗ như kẻ ngu.
Sau một khoảng thời gian dài, mặt sẹo cuối cùng cũng tỉnh lại, tức giận nói.
“Đáng giận! Thế mà ngươi lại lấy lý do này ra lừa gạt ta, phương hướng rời tông môn là hướng này cơ. A a a a, tức chết ta!”
Mặt sẹo bị chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, cả người suýt nữa nổ tung.
Bên kia.
Lý Hiên và Nam Hy cưỡi Liệt Diễm Cuồng Sư đi đến khu ngự thú. Trên đường đi, hai người thấy không ít người đi về phía khu ngự thú.
Thấy vẻ mặt tò mò của mọi người, Nam Hy mỉm cười.
“Yêu thú dị chủng rất hiếm thấy, lần này tông chủ bắt được cự hổ dị chửng nên hấp dẫn rất nhiều người, Lý Hiên, ngươi đã từng gặp yêu thú dị chủng chưa?”
“Ta từng gặp rồi.”
Lý Hiên bình tĩnh đáp lại một câu.
“Hóa ra là đã từng gặp rồi, ta còn tưởng ngươi chưa từng gặp. Thật ra ta đã từng gặp mèo dị chủng là trong rừng rậm Mê Vụ một lần.”
“Lúc đó ta muốn thuần hóa nó, đáng tiếc thất bại, đối phương hoàn toàn không để ý đến ta, thậm chí nó còn tỏ ra khinh thường, khiến ta tức điên lên.” Nam Hy nghĩ đến kinh nghiệm trước đây, khuôn mặt nhỏ hiện lên chút phiền muộn.
“Thất bại là bình thường, yêu thú dị chủng rất kiêu ngạo.” Lý Hiên gật đầu.