Lúc này, có người nhìn thấy Liệt Diễm Cuồng Sư xuất hiện, thấy Lý Hiên và Nam Hy cưỡi chung.
“Là Nam Hy sư tỷ, nàng ngồi cưỡi chung vật cưỡi với một nam tử sao? Tên nhóc này là ai!” Một tu sĩ mới trở về tông môn không lâu nên không nhận ra Lý Hiên.
“Hắn tên là Lý Hiên, càng ngày càng có danh tiếng trong tông môn, bởi vì hắn và Băng Huyên Nhi sư tỷ cũng rất thân thiết. Lần trước hắn nấu ăn, hắn còn nhờ Băng Huyên Nhi sư tỷ rửa chén cho.”
“Băng Huyên Nhi sư tỷ? Đệ nhất mỹ nữ nước Đại Hạ?” Có người trợn tròn mắt không dám tin.
“Đúng vậy, chính là nàng, Ngươi có thể tưởng tượng ra cái cảnh Băng Huyên Nhi sư tỷ băng thanh ngọc khiết ngồi cạnh Lý Hiên rửa chén không?”
“Má ơi, đó là Băng Huyên Nhi sư tỷ đấy, nàng lại giúp người khác rửa chén. Đáng giận, tên nhóc này quá may mắn.”
“Đây chỉ may mắn, hắn để Băng Huyên Nhi sư tỷ rửa chén, bây giờ lại cưỡi chung thú cưỡi với Nam Hy sư tỷ, thật sự là may mắn đến nổ tung.”
“Mẹ kiếp, ta sống ba mươi năm, đến cả nữ tử xấu xí cũng chẳng hề để ý đến ta, kết quả tên nhóc này lại thân cận với hai người đẹp, thật sự quá vô lý.”
“Đúng vậy! Thật sự tức chết người.”
…
Một đám người túm tụm bàn luận sôi nổi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Hiên, ước gì mình có thể đá bay Lý Hiên và thế vào chỗ hắn.
Sự thay đổi cảm xúc của bọn họ cũng cung cấp cho Lý Hiện một lượng cảm xúc tiêu cực.
Giá trị cảm xúc là thứ tốt, có bao nhiêu Lý Hiên cũng không chê nhiều, thậm chí hắn định sau này tiếp tục kích thích người khác, kiếm thêm cảm xúc.
Dĩ nhiên, thu đồ đệ mới là trọng điểm, vì vậy Lý Hiên nhìn về Nam Hy, người có đôi chân đẹp đang mặc bộ áo giáp vàng.
“Đưa ngọc phù của người quản lý cho ta.”
“Đây.”
Một ngọc phù xuất hiện trong bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Nam Hy. Nàng đưa cho Lý Hiên: “Ngươi đi qua đó thật sao, sẽ rất nguy hiểm.”
“Không sao, cứ nhìn cho kỹ là được.”
Lý Hiên nói xong, bóng người phiêu nhiêu bay lên trong gió và chầm chậm đáp xuống đất trong cơn gió,hắn bước từng bước về phía khu vực trận pháp số một.
“Ta đi cùng ngươi.”
Nam Hy sợ yêu thú dị chủng khiến Lý Hiên bị thương nên vội càng đi theo Lý Hiên, cùng hắn đi về phía trước.
Thực lực của nàng đủ mạnh, với thực lực của nàng, ngay cả khi yêu thú nhất giai bất ngờ tấn công mạnh mẽ, nàng vẫn có thể bảo vệ Lý Hiên an toàn rút lui.
"Không cần phải bảo vệ ta, nó sẽ không làm tổn thương ta." Lý Hiên lắc đầu nói.
"Ai bảo vệ ngươi, ta chỉ đi theo ngươi xem náo nhiệt thôi."
Nam Hy nhất quyết không thừa nhận việc mình bảo vệ Lý Hiên, giả vờ như không quan tâm, lấy một xâu kẹo hồ lồ từ trong túi Càn Khôn ra, cắn một miếng.
Lúc này.
Nàng nhớ tới bản thân chỉ có một xâu, bên cạnh còn có Lý Hiên tuấn mỹ, nàng do dự nói: "Ngươi có muốn ăn một miếng không?"
"Ngươi đã ăn rồi, ta sẽ không ăn đâu." Lý Hiên nói với vẻ ghét bỏ.
"Ngươi...."
Nam Hy vô cùng tức giận, nàng siết chặt nắm đấm, rất muốn đánh Lý Hiên một trận, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.
Bởi vì đại mỹ nữ như nàng có rất nhiều người yêu thích, những người khác đều cảm thấy hạnh phúc khôn cùng nếu như được đi cùng nàng.
Mà kẹo hồ lô nàng ăn dở trước giờ chưa từng đưa cho người khác, đây là lần đầu tiên nàng đưa cho người khác.
Vậy mà Lý Hiên thì hay rồi, hắn lại dám ghét bỏ kẹo hồ lô mà nàng đã ăn, Nam Hy thiếu chút nữa đã muốn nổi điên.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đen như mực của Lý Hiên, nhìn vào dung nhan anh tuấn đó, nghĩ đến Lý Hiên có nhiều tài nghệ như vậy, cơn giận trong lòng Nam Hy lập tức tan đi một nửa.
Cuối cùng nàng chỉ đành bất đắc dĩ trừng mắt Lý Hiên, quay đầu lại bắt đầu hờn dỗi.
Xung quanh.
Có rất nhiều người đang âm thầm chú ý đến Lý Hiên và Nam Hy, dù sao Nam Hy cũng là danh nhân trong Thanh Liên Tông, dù là về thực lực hay sức chiến đấu, nàng đều đứng tốp đầu trong số các đệ tử.
Khi thấy Lý Hiên và Nam Hy sư tỷ thân thiết như vậy, bọn họ vừa ghen ghét, vừa đố kị lại hận thù.
Nhưng giờ thì hay rồi.
Nam Hy sư tỷ đưa kẹo hồ lô mình đã cắn qua đưa cho Lý Hiên ăn, thế mà Lý Hiên lại ghét bỏ, điều này khiến đám người xung quanh tròn mắt nhìn.
"Tiểu tử này trâu bò thật đấy, vậy mà lại dám ghét bỏ Nam Hy sư tỷ, ghét bỏ một đại mỹ nữ như vậy."
"Đúng vậy, nếu Nam Hy sư tỷ đưa kẹo hồ lô cắn dở cho ta, ta nhất định sẽ lập tức nuốt xuống, không những không ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy rất hạnh phúc."
"Có thể ăn kẹo hồ lô mà Nam Hy sư tỷ đã cắn, nhất định là phúc ba đời. Lý Hiên thì hay rồi, lại dám ghét bỏ Nam Hy sư tỷ."
"Mấu chốt là Nam Hy sư tỷ bị ghét bỏ mà còn chưa đánh người. Theo tính cách trước đây của nàng, tuyệt đối sẽ nổi giận, nhưng bây giờ nàng chỉ trừng Lý Hiên một cái."
"Còn nữa còn nữa, Nam Hy sư tỷ ngay cả khi trừng mắt cũng xinh đẹp như vậy, trông càng có hương vị nữ nhân hơn.”
“Đại mỹ nữ như thế, chúng ta có đốt đèn lồng cũng không tìm được. Lý Hiên lại dám ghét bỏ. Đúng là đã không so sánh thì thôi, thật là tức muốn chết mà."
...
Đám người vừa ghen ghét, đố kị lại hận thù mà nhìn, cảm thấy thế giới quá bất công, tại sao mỹ nữ đều đi tìm Lý Hiên, mà Lý Hiên còn làm ra vẻ ghét bỏ nữa chứ.