“Quả thật là rất nhanh, mà còn thức tỉnh được năng lực thiên phú, toàn thân nó đã nói lên tất cả.” Giọng điệu của Băng Huyên Nhi lạnh lùng.
“Thật là một sủng vật tốt, nếu như ta có thể có được nó thì tốt.” Nhạc Tử Quân ngưỡng mộ nói.
“Con Lôi Điện Kim Điêu đi theo Lý Hiên là do hắn nấu đồ ăn ngon, người khác muốn thuần phục căn bản là không thể.”
“Ngươi không có tay nghề nấu ăn, đừng mong có được nó.” Băng Huyên Nhi lắc đầu.
“Không ngờ là nấu ăn ngon lại có thể thu hút yêu thú tốt như thế này, thật là ngưỡng mộ chết mất.”
Nhạc Tử Quân ngưỡng mộ không thôi, dự định sau khi quay về cũng sẽ học trù nghệ cùng người khác. Có điều, lúc này, hắn phát hiện Lôi Điện Kim Điêu rất ủ rũ, ngờ vực hỏi.
“Nó sao vậy, nhìn trông có lẽ rất buồn.”
“Ta đi hỏi xem, vừa hay gần đây ta học được phương pháp ngự thú, có thể giao lưu với nó.”
Băng Huyên Nhi đi đến trước mặt Lôi Điện Kim Điêu, bắt đầu giao tiếp với nó. Một lát sau, Băng Huyên Nhi quay lại với biểu cảm lạ thường.
“Sao vậy, nó tại sao lại ủ rũ như vậy?” Nhạc Tử Quân truy hỏi.
“Là bị Lý Huyên ghét bỏ, Lý Hiên không hài lòng về nó nên nó mới buồn.” Băng Huyên Nhi giải thích.
“Cái gì? Không hài lòng? Bị Lý Hiên ghét bỏ, nhưng đây là yêu thú nhất giai trung phẩm đó, còn thức tỉnh năng lực thiên phú. Yêu thú tốt như vậy mà Lý Hiên vậy mà còn chê, hắn cũng đòi hỏi cao ghê.”
“Ta liều mạng bao nhiêu năm rồi mà ngay cả một sủng vật cũng không có, cái tên này đã có hai con rồi mà vẫn còn không bằng lòng, ông trời thật bất công.”
Nhạc Tử Quân tự mình mắng mình, nghĩ đến bản thân là đại sư huynh, đã nỗ lực hết sức bấy lâu nay, mà chưa từng có lấy một sủng vật là yêu thú.
Kết quả, một sư đệ vừa gia nhập tông môn được vài tháng đã có đến hai sủng vật, một con trong số đó đã đạt tới trình độ nhất giai trung phẩm. Điều này thật sự khiến người ta cảm thấy ông trời bất công.
Thực ra ông trời bất công hay không thì không biết, Nhạc Tử Quân thấy Lý Hiên vô cùng may mắn, cố gắng lắm cũng có thể hiểu được.
Nhưng Lý Hiên vậy mà còn không mãn nguyện, chê Lôi Điện Kim Điêu nhất giai trung phẩm, vậy mà Lôi Điện Kim Điêu còn không bỏ đi mà chỉ ở đó ủ rũ.
Kết quả thế này khiến Nhạc Tử Quân buồn bực đến tái cả mặt, hận không thể xông lên trời cướp yêu thú nhất giai về.
Nhạc Tử Quân bực mình đen mặt nói.
“Chúng ta đi tìm Lý Hiên, nói cho hắn biết yêu thú nhất giai trung phẩm thức tỉnh thiên phú là đáng quý biết bao. Yêu thú tốt như thế này người khác đều muốn có mà hắn vẫn còn không hài lòng, thật là tức chết người mà.”
Nhạc Tử Quân nói xong, lập tức bay tới tiểu viện trong khu ngự thú của Lý Hiên.
Băng Huyên Nhi đứng tại chỗ lắc lắc đầu, trong lòng nói Lý Hiên vẫn còn có một con linh thú đấy, chẳng qua là ở trong sơn trang Tị Thế dưới núi không mang lên đây.
Nếu như hươu sao nhỏ đến đây, chắc chắn có thể khiến tông môn chấn động.
Bởi vì linh thú vĩnh viễn không bao giờ phản bội, chúng đại diện cho điềm lành, sở hữu kỹ năng thần kỹ thủ hộ, bằng lòng dùng sinh mệnh của bản thân để đánh đổi và bảo vệ người chúng đã công nhận.
Linh thú hiếm thấy như vậy, nếu đám tu sĩ biết được nhất định sẽ điên cuồng, thậm chí có người sẽ tới mua với giá trên trời.
Băng Huyên Nhi cũng rất ao ước có được hươu sao nhỏ, nhưng nàng không có thứ gì có thể đổi lấy linh thú quý giá như vậy, cho dù cộng thêm gia tộc của nàng cũng không được.
"Haiz, muốn có một thú cưng quá mà."
Băng Huyên Nhi khẽ thở dài một hơi, tiến về phía trước với tâm trạng phức tạp, nhưng vừa đi được mấy bước thì nàng nhìn thấy Nhạc Tử Quân đang đứng ngốc trước cửa tiểu viện của Lý Hiên.
"Sao vậy?" Băng Huyên Nhi bước đến rồi nói.
"Ngươi... Ngươi nhìn cự hổ trong tiểu viện." Nhạc Tử Quân chỉ vào cự hổ dị chủng.
"Cự hổ?"
Băng Huyên Nhi ngơ ngác chớp chớp con ngươi xinh đẹp, đôi mắt to đen nhánh nhìn vào phía trong tiểu viện.
Đợi sau khi nhìn thấy con cự hổ dị chủng trắng muốt bị bao phủ bởi hàn băng trong tiểu viện, Băng Huyên Nhi hoàn toàn sửng sốt.
"Đây... Đây là hàn băng hệ!"
"Phải, hơn nữa hắn cũng tiến hoá đến yêu thú nhất giai trung phẩm rồi, cũng tức là, Lý Hiên có hai con yêu thú nhất giai trung phẩm, hai con đó!" Nhạc Tử Quân ngưỡng mộ không thôi, nói.
"Ta... Ta đi tìm Lý Hiên, ta nhất định phải mua một con thú cưng."
Chân Băng Huyên Nhi chạm nhẹ xuống đất, cơ thể mềm mại phiêu trong gió, bay vào phía trong phòng Lý Hiên, dáng vẻ mờ ảo như thiên tiên kia, quả thực giống như tiên nữ từ trong tranh bước ra.
Cùng với tốc độ bay lượn của nàng, rất nhanh nàng đã tới được trong phòng của Lý Hiên, nhìn thấy Lý Hiên đang vẽ trận bàn.
"Lý Hiên, con cự hổ thức tỉnh này thật sự là hàn băng hệ sao?" Băng Huyên Nhi kích động nhìn Lý Hiên.
"Đúng là hàn băng hệ." Lý Hiên gật gật đầu, tiếp tục vẽ trận bàn.
"Lý Hiên, có thể bán cho ta một con thú cưng không, chỉ cần ngươi bằng lòng bán, muốn cái gì ta đều đồng ý." Băng Huyên Nhi nghiêm túc nói.
"Ngươi chắc chắn chứ?" Lý Hiên mang theo ý cười nhìn vào nàng.
"Ừ, chắc chắn." Băng Huyên Nhi gật gật đầu, trả lời vô cùng quả quyết.
"Như vậy, ta suy nghĩ chút."
Con ngươi đen nhánh của Lý Hiên nhìn chăm chú vào dung mạo đẹp như tiên trên trời của Băng Huyên Nhi, tự hỏi nên làm như thế nào.