Vì vậy, sư huynh Hắc Phong không hề coi trọng điều đó, thậm chí không thèm nhìn lại.
Nửa giờ sau.
Sư huynh Hắc Phong ngơ ngác nhìn trận pháp đang hình thành, đầu giống như bị gõ một phát đến mức hồ đồ, không chuyển động được.
“Trận… trận pháp nhị giai? Còn là trận pháp nhị giai. Má ơi, trình độ trận pháp của con cương thi này còn cao hơn ta nữa. Ta học mười năm mới đạt tới nhất giai, mười năm đấy.”
Sư huynh Hắc Phong đỏ mắt hét lên.
“Trận pháp nhị giai? Hắc Phong, ngươi nói thật sao?” Sư huynh Liệt Diễm vội vàng hỏi, thanh lang nha bổng cũng đặt xuống.
“Thật, thật trăm phần trăm. Ta đang học trận pháp nhị giai, nên biết rất rõ sự khác nhau giữa trận pháp nhị giai và trận pháp nhất giai. Đây tuyệt đối là trận pháp nhị giai. Quan trọng là trận pháp này có độ phức tạp cao hơn nhị giai bình thường, rất có thể là trận pháp nhị giai thượng phẩm.”
Sư huynh Hắc Phong chấn động, vừa nói vừa nhìn chằm chằm cương thi có vẻ mặt đờ đẫn.
“Đúng là trận pháp nhị giai. Đây là đại trận thiên lôi. Ta đã từng nhìn thấy nó ở Trận Pháp Đại Toàn. Trận pháp này không yêu cầu cao về bố cục, nhưng nó vô cùng phức tạp, không cẩn thận một chút là trận pháp sẽ sụp đổ. Chỉ có người tự tin tuyệt đối mới dám bày bố trận pháp này. Con cương thi này thật sự rất phi phàm. Vào thời khắc nguy cấp, nó dám bày bố trận pháp phức tạp như này, cho dù một số tiền bối trong tông môn cũng không dám.”
Sư tỷ Hồng Nhan chăm chú nhìn cương thi, cảm thấy mình sống lâu rồi mới thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy.
“Vậy các ngươi còn đuổi cương thi đi không?” Sư huynh Liệt Diễm gãi đầu hỏi.
“Đuổi cái rắm, cương thi của người ta chưa bao giờ hại người, còn bày bố trận pháp cứu bách tính, chúng ta cớ gì phải đuổi hắn đi?”
Sư huynh Hắc Phong là người thứ nhất nhảy ra phản đối, khinh bỉ liếc sư huynh Liệt Diễm.
“Hừ, không biết vừa rồi là ai muốn Diệp Phàm vứt bỏ cương thi.” Sư huynh Liệt Diễm lẩm bẩm.
“Ta mặc kệ ngươi.”
Sư huynh Hắc Phong lườm Liệt Diễm một cái rồi tiếp tục học tập trận pháp. Hắn còn lấy tài liệu của mình ra cho Huyết Phân Thân sử dụng.
Lúc này, hắn giống như học đồng, vừa học vừa bận rộn giúp đỡ.
Một lúc lâu sau.
Đại trận thiên lôi cuối cùng đã hoàn thành.
Nhóm người nhìn đại trận bị vòng sét bao phủ, cảm thụ áp lực mãnh liệt dâng trào trên bầu trời, ánh mắt của mọi người trở nên phức tạp.
“Thật sự không thể tưởng tượng được rằng việc bày bố lại thành công.”
Sư tỷ Hồng Nhan xúc động cảm thán, đôi mắt cẩn thận quan sát Huyết Phân Thân cương thi. Nàng cảm thấy con cương thi này lợi hại quá mức.
Nhưng nàng không biết Huyết Phân Thân cương thi chỉ là một trong một vạn Huyết Phân Thân của Lý Hiên, và còn có 9999 Huyết Phân Thân cũng lợi hại như vậy.
“Huyết thú đến, mau chuẩn bị.” Diệp Phàm đột nhiên lấy pháp kiếm ra, nghiêm trọng nhìn chằm chằm sơn động.
“Đến rồi à?”
Hắc Phong đã kiểm tra cẩn thận nhưng không phát hiện cái gì, nhưng vẻ mặt của hắn nhanh chóng thay đổi.
“Đến thật, trong sơn động này áp chế thần thức rất mạnh. Diệp Phàm, ngươi còn có thể phát hiện trước cả ta, thần thức của ngươi mạnh đến vậy sao?” Hắc Phong kinh ngạc.
“Không phải ta phát hiện, là đại sư huynh phát hiện.” Diệp Phàm nghiêng đầu nhìn Huyết Phân Thân cương thi.
“Hả? Cương thi… tiên sinh còn có năng lực điều tra sao?” Lần này Hắc Phong hoàn toàn mất bình tĩnh.
Một con cương thi có thể bày bố trận pháp đã rất lợi hại, bây giờ nó còn có năng lực điều tra, điều này càng khó tin.
“Các ngươi không cần ngạc nhiên. Năng lực điều tra của đại sư huynh cũng không xa. Đại sư huynh có thể phát hiện ra trước là do năng lực điều tra của hắn không bị áp chế.” Diệp Phàm vội vàng giải thích.
“Thế này cũng rất lợi hại. Năng lực điều tra của nó không bị áp chế, trình độ chỉ sợ còn cao hơn thần thức.” Sư tỷ Hồng Nhan nói ra điểm mấu chốt.
“Cái này…”
Mọi người yên lặng. Họ cảm thấy nếu cương thi trưởng thành, nó nhất định là trợ thủ mạnh mẽ.
“Rống!!”
Trong sơn động phát ra tiếng gầm rú, ngay sau đó, mặt đất rung chuyển, khí đen cuồn cuộn toát ra từ trong sơn động, lan lên trời.
Nương theo khí đen, một đám tà thú sư tử với cặp mắt đỏ như máu lao ra khỏi sơn động, khát máu xông về phía nhóm Diệp Phàm.
Những con tà thú sư tử này có vẻ ngoài hung dữ, cơ thể cường tráng được bao phủ bởi lớp vảy dày, tỏa ra khí tức hung tàn và hỗn loạn.
Ngay khi chúng xuất hiện, sắc mặt của nhóm Diệp Phàm liền thay đổi, ngay cả người vô cùng tự tin như sư huynh Liệt Diễm cũng trở nên nghiêm trọng.
“Hơi thở thật đáng sợ, may mắn trận pháp được bày bố, nếu không chúng ta phải chịu thiệt.” Sư tỷ Hồng Nhan nặng nề nói.
Liệt Diễm vác lang nha bổng tiến lên phía trước, chuẩn bị tư thế chiến đấu, còn Diệp Phàm khởi động trận pháp theo chỉ dẫn của Huyết Phân Thân cương thi.
Ngay lập tức, sấm sét lóe sáng trên bầu trời. Sấm sét dày đặc như thiên lôi giáng thế, ầm ầm đánh xuống tà thú sư tử.
Trận chiến đã bắt đầu. Giữa tiếng gầm rú của tà thú và sấm chớp lóe sáng, đại chiến bắt đầu.
Lam Phong Cốc, biên giới nước Đại Hạ.
Tần Nguyệt dẫn hơn một trăm nữ đệ tử chiến đấu đẫm máu, điên cuồng chém giết thú triều lao tới từ bên kia sơn cốc.
Thú triều vô biên vô tận khiến các nữ đệ tử cảm thấy da đầu tê dại.
“Sư tỷ Tần Nguyệt, chúng ta không nên lựa chọn bảo vệ con đường này. Con đường ở nước Đại Tề thích hợp với chúng ta hơn, nơi này nên giao cho Nham Thạch Phong.”