“Lý Hiên, rốt cuộc cũng đợi được ngươi, không ngờ ngươi khi đó đã trưởng thành đến trình độ này.” Kiếm Si nghiêm túc nhìn Lý Hiên.
“Ta chỉ khá may mắn thôi.” Lý Hiên nói.
“May mắn cũng là một loại năng lực. Trong trận tiếp theo, ta hy vọng ngươi có thể thể hiện toàn bộ thực lực của mình. Chúng ta đánh một trận chân chính.”
“Cái này…”
Lý Hiên do dự. Nếu hắn dùng thực lực chân chính, đối phương tuyệt đối giây tốc thất bại, mà điều này đi ngược với ý định của hắn nên hắn đành qua loa có lệ: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
“Được, chúng ta bắt đầu đi.”
Kiếm Si rút thanh trường kiếm ra, đó là một thanh kiếm phong cách cổ xưa và tang thương, trông có vẻ được làm từ rất lâu.
“Kiếm này tên là Đoạn, trời sinh ẩn chứa kiếm ý chém đứt tất cả. Ta lĩnh ngộ kiếm ý ba mươi năm, rốt cuộc lĩnh ngộ một chút về kiếm ý của Đoạn.”
Kiếm Si nói xong, áo choàng không gió mà bay lên, kiếm ý mãnh liệt dần dần nổi lên xung quanh thân thể hắn.
Đó là một sức mạnh rất đáng sợ. Sự xuất hiện của nó thậm chí còn làm bội kiếm của người tu tiên xung quanh phải run sợ.
“Thì ra là kiếm ý! Sư huynh Kiếm Si đã lĩnh ngộ kiếm ý, quá mạnh.” Có người kêu lên.
“Quả là rất mạnh! Kiếm ý vừa xuất hiện, thực lực của ta đã bị áp chế ba tầng. Nếu lúc này đang đánh nhau với người khác, ta nhất định sẽ thua.”
“Quan trọng là kiếm ý còn có thể ảnh hưởng đến kiếm của ta. Kiếm của ta đã không còn nghe ta khống chế.”
“Lý Hiên gặp nguy rồi. Sư huynh Kiếm Si có kiếm ý quá mạnh. Kể cả khi Lý Hiên biểu hiện xuất sắc, hắn vẫn kém hơn sư huynh Kiếm Si thành danh đã lâu.”
…
Mọi người bàn tán sôi nổi. Họ đều cảm thám về sức mạnh của Kiếm Si.
Các cấp cao của tông môn trên Bạch Ngọc Đài cũng kinh ngạc nhìn Kiếm Si, cảm thấy xúc động vì sức mạnh kiếm ý của hắn, bởi vì ngay cả các cấp cao cũng không lĩnh ngộ được kiếm ý.
Điều này cũng khiến rất nhiều người ở hiện trường cho rằng Kiếm Si nắm chắc phần thắng.
Nhưng vào lúc này, khi mọi người còn đang cảm thán.
Một luồng kiếm ý thủ hộ xông thẳng lên trời, làm cho ngàn vạn thanh trường kiếm run rẩy kịch liệt.
Kiếm ý thủ hộ này còn nồng đậm hơn kiếm ý của Kiếm Si, cũng mạnh mẽ hơn, đã đạt tới cực hạn giai đoạn thứ nhất của kiếm ý.
“Đây là!”
Cấp cao trên đài tỷ thí chứng kiến cảnh này đứng phắt dậy, ánh mặt kinh hoàng nhìn Lý Hiên.
Bởi vì kiếm ý ngất trời này tản ra từ trên người Lý Hiên.
“Kiếm ý! Lý Hiên cũng đã lĩnh ngộ kiếm ý!” Ngũ trưởng lão kinh ngạc kêu lên.
“Đúng thế, đó còn là kiếm ý thủ hộ. Lý Hiên lĩnh ngộ kiếm ý thủ hộ.” Đại trưởng lão cũng run rẩy đứng lên.
“Tốt tốt tốt, tốt quá, ha ha ha.” Tứ trưởng lão hưng phấn kêu to, hoàn toàn giống như một đứa trẻ.
Các cấp cao còn lại cũng hưng phấn không thôi. Tất cả nhìn Lý Hiên giống như đang nhìn kho báu.
Bởi vì kiếm ý thủ hộ quá hiếm thấy, chỉ có người chân chính muốn bảo vệ mới có thể lĩnh ngộ.
Trước đây, tông môn cảm thấy Lý Hiên có thể là hy vọng cho sự trỗi dậy của Thanh Liên Tông, nên bọn họ đều đã âm thầm chăm sóc Lý Hiên.
Nhưng cấp cao vẫn cảm thấy khá lo lắng, sợ rằng Lý Hiên không phải hy vọng trỗi dậy của tông môn.
Nhưng bây giờ.
Kiếm ý thủ hộ vừa xuất hiện đã chứng minh tính cách của Lý Hiên, chứng minh hắn tuyệt đối là người đáng để giao phó.
Vì vậy, các trưởng lão trong môn phái đều kích động, kể cả tông chủ cũng dùng sức vỗ vai Tam trưởng lão, bàn tay to như cái quạt suýt nữa làm Tam trưởng lão ngã xuống.
Dưới lôi đài.
Băng Huyên Nhi xinh đẹp như thiên tiên cảm nhận được kiếm ý thủ hộ ngất trời. Nhìn Lý Hiên anh tuấn tiêu sái trong kiếm ý, Băng Huyên Nhi nở nụ cười nhẹ.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên lấp lánh hiếm có, sau đó nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Lý Hiên, hắn thật đúng là người đáng để giao phó. Say này tìm một cơ hội hỏi hắn xem hắn có nguyện ý kết thành đạo lữ với mình không.”
Phía bên kia của lôi đài.
Hồ Chấn và Từ Trang im lặng nhìn cảnh này, nhìn kiếm ý hư ảo, cảm nhận ý muốn bảo vệ mãnh liệt.
Hai người đều không biết diễn ta cảm xúc của mình như thế nào.
“Kiếm ý thủ hộ, không ngờ hắn lại mạnh như thế. Ta không bằng hắn, cũng không có tư cách so sánh với hắn.” Từ Trang cảm thán.
“Đúng vậy, chúng ta không bằng hắn. Lúc trước, rõ ràng là hắn nương tay.”
Hồ Chấn nhìn thanh trường kiếm run rẩy trong tay mình mà thở dài thườn thượt. Hắn hoàn toàn chịu phục.
Trên lôi đài.
Kiếm Si nhìn kiếm ý ngất trời. Hắn cười ha hả.
“Được lắm, có thể làm đối thủ của kẻ mạnh như ngươi, cho dù thua trận, ta cũng sẽ không hối hận. Tiếp chiêu đi, ha ha.”
Cùng với tiếng cười, những đóa thanh liên nở rộ dưới chân Kiếm Si. Cả người hắn lơ lửng trong hư ảnh của những đóa thanh liên, lao về phía Lý Hiên.
Tương tự.
Từng đóa thanh liên cũng xuất hiện dưới chân Lý Hiên, nhưng thanh liên đó càng chân thật hơn lại một lần nữa khiến khán giả chấn động, rất nhiều đệ tử kinh ngạc không nói nên lời.
Bọn họ chỉ biết ngơ ngác nhìn trận chiến trên lôi đài, nhìn Kiếm Si dùng tất cả tuyệt chiêu của mình giao chiến với Lý Hiên.
Đáng tiếc.
Kiếm Si vẫn thua, dù hắn dùng chiêu thức mạnh nhất vẫn không thể đánh bại Lý Hiên.
Cuối cùng, hắn ngã xuống đất ở chiêu lôi đình thứ sáu mươi lắm của Lý Hiên, thậm chí Lý Hiên còn chưa dùng hết một trăm lẻ tám chiêu.
“Ta thua. Lần sau ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.”