Băng Huyên Nhi hoàn toàn bị dọa sợ, bởi vì giai đoạn Thanh Liên Hư Ảnh rất khó lĩnh ngộ. Kể cả nàng hay đại sư huynh của tông môn, hay Kiếm Si, đều chưa thể lĩnh ngộ.
Không riêng bọn họ, toàn bộ tông môn cũng chỉ có tông chủ và Đại trưởng lão sau nhiều năm cố gắng mới đạt tới giai đoạn Thanh Liên Hư Ảnh.
Nhưng Lý Hiên mới mười mấy tuổi, còn rất trẻ đã lĩnh ngộ giai đoạn Thanh Liên Hư Ảnh, tốc độ này quả thực quá yêu nghiệt, quan trọng là Lý Hiên còn lĩnh ngộ kiếm ý.
Đồng thời nắm giữ Thanh Liên Hư Ảnh và kiếm ý, toàn bộ môn phái đều không thể có được loại năng lực này, cho nên Băng Huyên Nhi vô cùng chấn động.
Ánh mắt phức tạp của nàng nhìn Lý Hiên. Nàng cảm thấy dường như bản thân có chút không xứng với Lý Hiên, bởi vì nàng chưa thể lĩnh ngộ được kiếm ý hay Thanh Liên Hư Ảnh.
Cũng vào lúc này.
Lý Hiên từ từ mở mắt, Thanh Liên Hư Ảnh sau lưng dần dần biến mất, chỉ còn linh khí quanh quẩn chứng minh dị tượng vừa xảy ra.
“Sao vậy? Ánh mắt của ngươi rất kỳ quái.” Lý Hiên nghi hoặc.
“Không… không có gì.”
Băng Huyên Nhi lắc đầu. Nàng vốn định hỏi vấn đề đạo lữ, nhưng nàng cảm thấy ngại ngùng, lại cảm thấy bản thân không xứng với Lý Hiên, cuối cùng nàng đành nói sang chuyện khác.
“Ta chuẩn bị về gia tộc một chuyến.”
“Có thể về trễ một chút được không? Gần đây ta sắp thăng lên Trúc Cơ, cần thường xuyên hỏi thăm tin tức của ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể ở lại trong những ngày này.” Lý Hiên nói.
“Được, vậy thì ta về trễ một chút, dù sao cũng không nóng vội.” Băng Huyên Nhi dùng đôi mắt đẹp liếc Lý Hiên, rồi gật đầu.
“Cảm ơn, lát nữa mời ngươi ăn thịt kho.”
“Thật không?”
Đôi mắt của Băng Huyên Nhi sáng lên, nhìn Lý Hiên tựa như mèo con tham ăn.
“Đương nhiên, hôm nay sẽ làm.”
“Vâng vâng, ta đi cắt thịt và nhóm lửa. Ta am hiểu những việc này.” Giọng nói của Băng Huyên Nhi vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại tăng thêm hương vị khói lửa.
“Được.”
…
Thời gian trôi qua, chớp mắt lại qua một tháng.
Nước Đại Hạ vẫn vô cùng yên bình, cuộc sống của dân chúng yên bình, hạnh phúc, nhưng bên ngoài nước Đại Hạ, sóng gió lại nổi lên.
Quỷ dị, Quỷ Thần Giáo, tặc Hoàng Cân, sinh vật ô nhiễm, các loại yêu ma quỷ quái, si mị võng lượng đều xuất hiện, bắt đầu gây họa nhân gian.
Nhưng vào thời khắc nguy hiểm, luôn có một vài người đội nón trúc xuất hiện. Có người chém giết yêu ma, cứu bách tính thành công, cũng có người lấy mạng đổi mạng, tự bạo để diệt yêu ma, lưu lại không ít truyền thuyết.
Sáng sớm nay.
Mặt trời chiếu sáng, chim hót hoa thơm.
Băng Huyên Nhi mặc Thanh Liên đạo bào sạch sẽ, dáng người yểu điệu đứng trong tiểu viện, mái tóc đen dài tung bay trong gió.
Đôi mắt như làn thu thủy của Băng Huyên Nhi nhìn nhà chính. Cảm nhận được linh lực dao động mãnh liệt, nàng hơi lo lắng.
“Nhất định sẽ thành công. Ngươi là Hiên thiếu gia thần bí mà phi phàm. Ngươi nhất định có thể thăng lên Trúc Cơ.”
Băng Huyên Nhi dịu dàng nói, đôi tay nhỏ trắng nõn nắm chặt lấy nhau. Nàng khẩn trương chờ đợi Lý Hiên thành công.
Chỉ có một cơ hội để thăng lên Trúc Cơ. Nếu lần này thất bại, Lý Hiên sẽ không bao giờ có thể thăng lên Trúc Cơ, vì vậy nàng rất lo lắng.
Ầm!
Cũng vào thời điểm này.
Một luồng linh lực dao động mãnh liệt lan tràn bốn phương, bao phủ khắp tiểu viện. Nếu không có trận pháp, có lẽ đã tạo thành chấn động lớn hơn nữa.
Giữa cơn chấn động ấy, Lý Hiên với vẻ ngoài tuấn tú mặc Thanh Liên đạo bào từ tốn xuất hiện, toàn thân tỏa ra linh khí dao động thuộc kỳ Trúc Cơ.
“Hiên thiếu gia, chúc mừng ngươi thành công thăng Trúc Cơ, đúc ra đạo căn hoàn mỹ.” Băng Huyên Nhi kinh ngạc chúc mừng.
“Ta còn phải cảm ơn sự trợ giúp của ngươi. Nếu không, ta sợ phải mất thêm một tháng nữa mới có thể thăng Trúc Cơ.” Lý Hiên mỉm cười.
“Hả? Tốn thêm một tháng?”
Băng Huyên Nhi nghe hắn nói thế thì không thể không liếc đôi mắt đẹp nhìn Lý Hiên.
Bởi vì những kiến thức nàng giải thích rất quan trọng, có thể giúp người khác tiết kiếm nhiều năm, kết quả Lý Hiên lại nói hắn chỉ tiết kiệm một tháng, điều này khiến Băng Huyên Nhi chán nản.
Nhưng suy xét đến thiên phú yêu nghiệt của Lý Hiên, Băng Huyên Nhi cảm thấy điều này có thể là thực sự và lập tức lại bị đả kích.
Là thiên chi kiều nữ của gia tộc, cũng như một thiên tài chân chính, nàng mất năm năm tròn mới thành công thăng Trúc Cơ, điều này đã vô cùng lợi hại.
Như Đại sư huynh Nhạc Tử Quân phải mất tám năm tròn mới thành công, ngay cả Nam Hy cũng mất sáu năm.
Nhưng Lý Hiên chỉ mất một tháng đã thành công thăng Trúc Ciw, điều này thực sự làm người khác phải thán phục.
“Quả nhiên, mỗi người một khác. Quên đi, ta vẫn nên trở về gia tộc thôi. Đã lâu chưa trở về, có lẽ gia gia đã tức điên rồi.” Băng Huyên Nhi nhìn Lý Hiên.
“Ừ, ngươi cầm những lá bùa này về đi, đều là tam giai. Ngoài ra, ngươi có thể thường xuyên uống mấy loại linh tửu này. Nó có trợ giúp rất lớn cho ngươi tu hành.”
“Cảm ơn Hiên thiếu gia. Ta đi đây.”
Băng Huyên Nhi vẫy nhẹ bàn tay mảnh khảnh của của mình, sau đó mỉm cười và mang món quà của Lý Hiên bay đi, bay về phương xa trong gió tựa như tiên nữ.
Chờ đến khi nàng đi, Lý Hiên ngồi xuống bàn đá, mở bảng số liệu ra và kiểm tra tin tức nhắc nhở trong tháng qua.
“Tinh! Đệ tử A Ngốc của ngài thành công đạt tới Luyện Thể tầng bảy, phần thưởng của ngài: quả thiên phú sủng vật.”