Vì truy điệu những anh hùng vô danh này, bọn họ đã xây dựng bia mộ, thường xuyên đến đây dâng hoa và thăm viếng những anh hùng đã âm thầm bảo vệ nhân tộc.
Hiện tượng này không chỉ xuất hiện ở rừng rậm Hắc Mã, mà rất nhiều nơi Huyết Phân Thân chết trận đều có bia mộ tương tự.
Những người hảo tâm đó vì tưởng niệm Huyết Phân Thân, hoặc sẽ hậu táng Huyết Phân Thân, hoặc là lập bia vô danh để cảm tự sự cống hiến của Huyết Phân Thân.
Về vấn đề này.
Lý Hiên cũng không để ý lắm. Linh hồn của hắn đã giáng lên một Huyết Phân Thân khác có mặt gần sơn cốc ở nước Tây Phong, hắn bắt đầu khôi phục hoàn cảnh của nơi đó.
Đến khi hoàn thành xong tất cả mọi việc.
Hắn lại nghĩ đến địa điểm quỷ dị Dã Kê tử vong, nơi đó cũng chính là rừng rậm Lục Nha.
Lúc ấy, mặc dù đội ngũ Kim Đan đã giết chết Gà, nhưng xác chết phân hủy của nó vẫn khiến rừng rậm Lục Nha ô nhiễm.
Trước đây Lý Hiên đã cử Huyết Phân Thân tiến đến nơi đó, sử dụng năng lực Tịnh Hóa để thanh tẩy rừng rậm Lục Nha, đáng tiếc là quá tốn thời gian, việc thanh tẩy căn bản không thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Lý Hiên chỉ đàng hoãn lại việc này, bây giờ đúng là lúc giải quyết nốt.
Quyết định xong, linh hồn hắn lại một lần nữa giáng xuống, khống chế một Huyết Phân Thân, xông vào rừng rậm Lục Nha.
Tại khu vực phụ cận rừng rậm Lục Nha.
Đường Khả Nhi và sư huynh Chu Hằng của nàng đang đạp lên chiếc lá sen màu xanh lục và bay về phía rừng rậm Lục Nha, vừa bay vừa nói về mục tiêu của nhiệm vụ lần này.
“Sư muội, nhiệm vụ điều tra rừng rậm Lục Nha e là sẽ rất khó khăn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.” Chu Hằng đứng lên lá sen, nói.
“Ta biết, trước nay vấn đề hoàn cảnh bị ô nhiễm bởi xác chết của quỷ dị vẫn luôn rất khó giải quyết, đặc biệt là xác chết của quỷ dị Dã Kê, rất có khả năng hình thành quỷ dị mới.”
“Danh sách nhiệm vụ có nói gần đây rừng rậm Lục Nha phát ra những âm thanh quỷ dị, còn có âm phong thường xuyên xuất hiện, đây rõ ràng là dấu hiệu cho sự ra đời quỷ dị mới.”
“Loại quỷ dị mới này yếu hơn quỷ dị Gà rất nhiều, nhưng đối với Luyện Khí kỳ như chúng ta mà nói, đó vẫn là một vấn đề lớn khó giải quyết.” Đường Khả Nhi nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, may mắn chỉ là nhiệm vụ điều tra, nếu là nhiệm vụ diệt trừ, đó chính là tự tìm đường chết.” Chu Hằng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nếu có một trận pháp sư ở đây thì tốt, vừa có thể vây khốn quỷ dị, vừa có thể đề phòng quỷ dị lan ra.” Đường Khả Nhi nghĩ đến Lý Hiên, người vốn đang ở thành Bạch Vân.
“Lý Hiên đã bước vào Trúc Cơ kỳ, hắn là thiên tài, chúng ta vẫn chỉ ở Luyện Khí tầng mười, ngay cả phương hướng để Trúc Cơ hoàn mỹ vẫn chưa tìm được.” Chu Hằng không nhịn được nhắc nhở một câu.
“Ta biết, ta chỉ nói vậy thôi.”
Đường Khả Nhi thở dài, đành tiếp tục đạp lên lá sen tiến lên phía trước, chậm rãi đi đến phụ cận của rừng rậm Lục Nha.
“Tử khí quá nồng, xem ra quỷ dị mới thật sự đã hình thành.” Đường Khả Nhi nghiêm nghị nói.
“Cẩn thận một chút, cho dù quỷ dị vừa mới xuất hiện thì nó cũng vô cùng nguy hiểm, chúng ta không nên tiến vào sâu bên trong, chỉ cần điều tra một chút rồi đi, tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.” Chu Hằng cũng ngưng trọng nói.
“Được!”
Đường Khả Nhi gật đầu. Hai người cùng nhau chậm rãi tiến vào rừng rậm Lục Nha. Nhưng vừa mới đặt chân bước vào, bọn họ đã cảm nhận được cơn ớn lạnh dâng lên từ sau lưng, cảm giác lạnh lẽo vô hình dâng lên trong đầu.
“Cái… Cái cảm giác này, chỉ sợ quỷ dị mới sinh này vô cùng nguy hiểm, rất khả năng là nó đã đạt đến Trúc Cơ đại viên mãn!” Biểu cảm của Đường Khả Nhi ngày càng ngưng trọng.
“Trúc Cơ đại viên mãn?”
Chu Hằng bị mấy chữ này dọa sợ, cộng thêm cảm giác kinh khủng phát ra từ sâu trong linh hồn khiến phía sau lưng hắn lạnh toát, hắn không dám tiến lên.
Phụt!
Một bàn tay nhỏ trắng muốt đột nhiên đâm thủng trái tim của Chu Hằng từ phía sau, máu tươi nhỏ xuống theo bàn tay nhỏ ấy.
Vùng ngực Chu Hằng đau đớn, cả người rơi vào trạng thái yếu ớt.
Hắn khó nhọc nhìn về phía sau, phát hiện Đường Khả Nhi mặc chiếc váy trắng như tuyết đang nở một nụ cười quái dị.
“Sư… Sư muội, ngươi… Ngươi…”
Chu Hằng nhìn Đường Khả Nhi bằng ánh mắt không thể tin, nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của nàng đâm xuyên qua trái tim hắn từ phía sau, cả thế giới của Chu Hằng như muốn sụp đổ.
Hắn không thể ngờ được, sư muội của mình lại đột nhiên ra tay với mình, hơn nữa còn độc ác và tàn nhẫn như vậy.
“Sư huynh, sư huynh!” Giọng nói trong trẻo của Đường Khả Nhi vang lên, giọng nói vô cùng êm tai, giống như chuông gió.
Thế nhưng.
Chu Hằng nhìn Đường Khả Nhi đang nói chuyện, nhìn nụ cười hung ác trên mặt nàng, Chu Hằng lảo đảo, cuối cùng chậm rãi ngã xuống đất.
"Chém!"
Ầm ầm ầm!
Đại đao Nguyệt Nha khổng lồ từ trên trời giáng xuống, chém mạnh vào bên cạnh Chu Hằng, chém xuống mặt đất tạo thành một rãnh sâu to lớn.
Giây tiếp theo, Chu Hằng phát hiện ra mình bị tóm lấy, được dẫn bay đi xa.
"Sư huynh, sư huynh!"
Giọng nói trong trẻo của Đường Khả Nhi lại vang lên, giọng nói vẫn dễ nghe như cũ.
Chu Hằng dần khôi phục lại tinh thần trong những âm thanh ấy, hắn phát hiện Đường Khả Nhi đang đứng bên cạnh, nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Mà bên cạnh Đường Khả Nhi là một nam tử lạnh lùng vác đại đao.
"Ta... ta không sao?"