Các tu sĩ run rẩy nói, không thể tin được hành động vĩ đại xả thân vì nghĩa này. Tất cả đều cảm thấy tâm linh chấn động.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Một tiếng quát vang lên từ trên bầu trời, một Kim Đan kỳ tóc tai bù xù như sư tử, bay về với thân thể thấm đẫm máu.
Lúc trước đang chiến đấu trên bầu trời nên hắn căn bản không có thời gian quan sát cảnh tượng bên dưới, tình cờ thấy đại trận biến hóa nên vội vàng tạm thời đánh lui đối thủ rồi phi đến hỏi.
“Tông chủ, vừa rồi đại trận tan vỡ, nhưng có người đã tu sửa đại trận, còn làm đại trận trở nên mạnh hơn!” Có người giải thích.
“Ồ? Là ai? Đợi vượt qua đại kiếp, ta nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh.” Tông chủ kinh ngạc nói.
“Tông chủ, bọn họ là đệ tử mới, tên là Tam Tam và Thất Thất. Bọn họ đảo ngược trận pháp, cứu giúp chúng ta, nhưng bọn họ đã chết, trả giá bằng việc tế hiến bản thân.”
Tu sĩ lại nói, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Cái gì?”
Đùng đoàng!
Sấm sét nổ vang trên bầu trời quang đãng, cả người Tông chủ tỏa ra uy lực mênh mông, đôi mắt trợn lên như một con sư tử phẫn nộ.
“Đúng vậy, bọn họ đã chết, chúng ta tận mắt nhìn thấy!” Một Chấp sự trịnh trọng nói.
Những tu sĩ còn lại chứng kiến cảnh này cũng gật đầu, siết chặt nắm tay, biểu cảm nặng nề.
“Không nghĩ tới tông môn của chúng ta còn có người xuất chúng như vậy, đây là may mắn của chúng ta.”
“Nhưng một đệ tử tốt như vậy không được khai quật mà lại bị chôn vùi như thế này, đây là bi ai của chúng ta.”
Trong lòng tông chủ nặng trĩu, hắn đau lòng vì tông môn mất đi hai đệ tử, đồng thời cũng càng căm hận tà thú.
“Tà thú đều chết đi!”
Bùm bùm bùm!
Tông chủ tức giận điên cuồng lao vào chém giết tà thú, điên cuồng chiến đấu với tà thú Ngũ Nhãn trên bầu trời.
Nhưng sức chiến đấu của tà thú Ngũ Nhãn không hề kém Kim Đan kỳ, lại còn những năm con, mà Phong Vân Tông chỉ có ba người Kim Đan kỳ.
Đối mặt với năm kẻ địch cùng cấp bậc, cho dù Phong Vân Tông điên cuồng chiến đấu thì vẫn rơi vào hoàn cảnh xấu nghiêm trọng, bị thương càng ngày càng nặng.
Các đệ tử trong hộ sơn đại trận chứng kiến cảnh tượng này đều tuyệt vọng nói.
“Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn Phong Vân Tông ta diệt vong sao? Tiếp tục như vậy thì nhóm Tông chủ đều phải chết!”
“Ta đi giúp bọn họ!” Có đệ tử đầy căm phẫn nói.
“Ngươi điên rồi! Dư âm chiến đấu của một người trong bọn họ có thể giết chết ngươi. Đừng làm loạn thêm nữa.”
“Nhưng mà!!”
Các đệ tử của Phong Vân Tông nhìn máu từ trên trời rơi xuống càng ngày càng nhiều thì tất cả càng thêm lo lắng, lo lắng cho vận mệnh của Phong Vân Tông.
“Táng Nguyệt!”
Một vầng trăng tròn khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, chiếu sáng bốn phương giống như mặt trăng thật sự. Nó cũng chiếu sáng cả tà thú Ngũ Nhãn đang chiến đấu trên bầu trời.
Ngay khi vầng trăng tròn xuất hiện, năm bóng người nhanh chóng bay tới, đồng thời áp hai tay xuống.
Ầm ầm!
Dưới sức mạnh của năm người, vầng trăng tròn khổng lồ hung hăng đập xuống, giáng xuống con tà thú Ngũ Nhãn mạnh nhất.
“Muốn giết ta à, tốc độ chậm như vậy mà còn muốn giết ta, nực cười!”
Tà thú Ngũ Nhãn mạnh nhất cười lạnh, cố gắng lao ra khỏi sự bao phủ, nhưng điều khiến nó ngạc nhiên là bản thân nó lại không thể thoát khỏi vòng vây của trăng tròn.
“Táng Nguyệt là chiêu thức mạnh nhất của Táng Nguyệt Tông chúng ta. Chỉ cần bị khóa chặt thì sẽ không thể chạy thoát, kết quả của ngươi chỉ có một, chết!”
Ầm ầm!
Cùng với lời nói của Tông chủ Táng Nguyệt Tông.
Mặt trăng tròn giống như thiên uy hung hăng bắn phá trên người tà thú Ngũ Nhãn. Chỉ trong nháy mắt, nó đã mạt sát tà thú Ngũ Nhãn có sức mạnh ngang ngửa Kim Đan đại viên mãn ngay tại chỗ.
“Đại ca!”
Mấy con tà thú Ngũ Nhãn còn lại gào lên điên cuồng, nhưng sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, chúng lựa chọn chạy trốn.
“Rút lui!”
“Muốn chạy trốn sao? Giết sạch lũ tà thú này đi!”
Bùm bùm bùm!
Với sự tham gia của năm cường giả đến từ Táng Nguyệt Tông, trong tình huống tà thú Ngũ Nhãn mạnh nhất đã chết, cuộc chiến đấu bước vào trạng thái nghiêng hẳn về một phía.
Sau khi hai bên điên cuồng chiến đấu một phen, chỉ có một con tà thú Ngũ Nhãn trọng thương chạy thoát, có thể là nó đã dùng phương pháp cấm kỵ nào đó nên mới nhanh chóng biến mất.
Không có tà thú Ngũ Nhãn, các tà thú còn lại căn bản không dậy nổi sóng gió. Dưới sự oanh tạc điên cuồng của đông đảo tu sĩ Kim Đan kỳ, chúng nhanh chóng bị giết sạch.
“Đa tạ! Đa tạ các vị đạo hữu của Táng Nguyệt Tông đã tới cứu giúp, Phong Vân Tông ta vô cùng cảm kích.”
Tông chủ đầu sư tử của Phong Vân Tông cảm kích nói, nhưng hắn khá nghi hoặc.
Hai tông môn cách nhau rất xa, bay đến được cũng phải mất rất nhiều thời gian, hơn nữa nước Táng Nguyệt cũng bị tà thú triều tấn công. Tại sao Táng Nguyệt Tông lại đến cứu viện?
“Phong tông chủ đừng vội cảm ơn. Huyện Hắc Thủy phía tây bắc và huyện Hải Long ở phía đông nam của các ngươi cũng bị tà thú loại nhỏ tấn công nên cần cử Trúc Cơ kỳ đi tiêu diệt.”
“Đệ tử trong tông các ngươi đủ sức để giải quyết, nên ngươi ra lệnh trước đi, sau đó các ngươi cùng ta đi cứu các tông môn khác.” Tông chủ của Táng Nguyệt Tông trịnh trọng nói.
“Được”
Tông chủ Phong Vân Tông vội vàng ra lệnh, sau đó nghi ngờ hỏi.
“Tại sao tình báo của các ngươi lại chi tiết như vậy? Trong khi đến cả chúng ta cũng vẫn chưa nhận được tin tức liên quan.”