Sau khi đi bảy quãng tám ngoặt, bọn họ chui ra ngoài từ một cái hang rắn, tất cả đều không nói nên lời.
“Hy vọng lần sau không phải mấy thứ như chuồng heo.” Trưởng lão hình phạt bất đắc dĩ.
“Chắc là không đâu.”
Trong lòng mọi người đột nhiên có chút bối rối, lắc đầu không chắc chắn được, cuối cùng không dám tiếp tục nhớ lại, vội vàng bay về phía Hãn Hải Tông.
Lần này mất nhiều thời gian hơn. Phải mất một khoảng thời gian rất dài bọn họ mới quay về được.
Lúc này, trên người bọn họ đều chồng chất vết thương, sắc mặt của Tông chủ Chiến Linh Tông còn tái nhợt, trận bàn sau lưng cũng đã hỏng, hắn bước đi thôi cũng lảo đảo sắp ngã.
“Quá mạnh, những thứ này còn mạnh khác thường, mạnh hơn cả tà thú Ngũ Nhãn.”
“Đúng vậy. Linh tông chủ, kinh mạch của ngươi không sao chứ?” Tông chủ Hãn Hải Tông quan tâm hỏi.
“Ta không sao, đi, trở về thôi.”
Mọi người nhanh chóng chui vào hang rắn để đến vị trí của Cổng Không Gian. Mặc dù tông chủ Chiến Linh Tông lảo đảo sắp ngã, nhưng hắn là người thứ nhất vọt vào Cổng Không Gian, làm mọi người vô cùng khó hiểu.
Sau khi trở lại sơn động, nhìn thấy Lý Hiên đang ngồi xếp bằng, tông chủ Chiến Linh Tông mỉm cười thân thiện, nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi còn trận bàn không? Của ta hỏng mất rồi, ngươi có thể cho ta mười tám cái nữa được không?”
“Ta không có nhiều như vậy. Ta cho ngươi thêm một cái, còn lại giao cho người của Hãn Hải Tông.”
Lý Hiên đưa một trận bàn tới: “Không nên sử dụng trận bàn thường xuyên. Nó sẽ gây tổn thương rất lớn cho kinh mạch.”
“Ngươi yên tâm. Ta dùng trận bàn làm át chủ bài. Vừa rồi ta suýt nữa bị đánh bại, may mắn có trận bàn giúp ta phóng siêu cấp át chủ bài, nên mới chuyển bại thành thắng.”
Tông chủ Chiến Linh Tông yêu thích trận bàn vuốt không buông tay, không còn chán ghét nó mai rùa nữa, ngược lại, hắn còn vặn vẹo lưng hai cái, trông có vẻ rất vui vẻ.
Mọi người nhìn cảnh này thì không nói nên lời, đặc biệt là khi nhớ đến dáng vẻ chê bai lúc trước của Tông chủ Chiến Linh Tông, bây giờ hắn lại còn khoe khoang.
Nhìn thấy cảnh này, người của Hãn Hải Tông hiển nhiên biết trận bất phàm, cho nên bọn họ cũng tiến lên một bước và mỉm cười thân thiện nhìn Lý Hiên.
“Này, đây là của các ngươi. Mọi người khôi phục thương tích trước đi. Lần này đến cứu trợ Tam Kiếm Tông, Tông chủ, ngươi và Đại trưởng lão đi là được.” Lý Hiên nhìn Tông chủ Táng Nguyệt Tông.
“Được!”
Tông chủ và Đại trưởng lão của Táng Nguyệt Tông lại một lần hành động. Bọn họ chóng xông vào Cổng Không Gian.
‘Ting! Đệ tử Tần Nguyệt của ngài, sau nhiều lần thỉnh cầu, cuối cùng đã được đạo cô của Vũ Tiên Tông dùng pháp lực đưa đến Lam Phong Cốc ở biên giới nước Đại Hạ tiến hành chặn đánh tà thú, bảo vệ nước Đại Hạ, bảo vệ ngài.’
‘Ting! Đệ tử Tiêu Kiếm của ngài bị trọng thương sắp chết trong lúc chiến đấu với tà thú, bộc phát huyết mạch Ma Lang Vương, nhân họa được phúc, thành công đột phá Trúc Cơ trung kỳ, phần thưởng của ngài: Động Tác Huyễn Thuật.’
‘Ting! Ngài cứu vớt quá nhiều người, nhận được công đức ngút trời. Ngài có muốn sử dụng 1% công đức để thăng cấp hệ thống, mở chức năng mới không?’
“Thăng cấp.”
Lý Hiên thầm nói một câu, rồi nhắm mắt tiếp tục chỉ huy chiến đấu.
Bên kia.
Đại doanh chỉ huy của tà thú triều.
Lúc này, bầu không khí trong đại doanh vô cùng ngột ngạt. Mấy con tà thú Ngũ Nhãn quỳ dưới đất, cung kính nhìn tà thú Ngũ Nhãn Hoàng Kim trên chủ tọa.
“Nói đi xem nào, tại sao các ngươi lại thất bại hết trận này đến trận khác. Trước kia khai chiến, các ngươi còn nói đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, vậy tại sao lại liên tiếp thất bại?” Tà thú Ngũ Nhãn Hoàng Kim nói.
“Hoàng tử điện hạ, kẻ địch của chúng ta dường như đã chuẩn bị từ trước. Ta điều khiển thú triều hơn một trăm con, vừa mới lao ra khỏi sào huyệt đã bị trận pháp tấn công.”
“Chúng ta rất vất vả đâm vỡ trận pháp, kết quả phía trước lại có trận pháp mới. Chúng ta cho rằng số lượng trận pháp sẽ không quá nhiều nên đã phái đông đảo tà thú tấn công.”
“Kết quả là sau khi phá hủy hơn tám mươi trận pháp, phía sau vẫn còn trận pháp, tiểu thú triều của ta sụp đổ, khóc lóc chạy về sào huyệt, không chịu ra ngoài!”
Tà thú Ngũ Nhãn khống chế tiểu thú triều bực bội giải thích. Nó cảm thấy mình oan thấy mẹ, ngay cả kẻ địch còn chưa thấy đã bị trận pháp đánh bại, còn thương vong nặng nề. Nó tức đến mức sắc mặt biến thành màu đen.
“Các ngươi thì sao? Đừng nói với ta là các ngươi cũng gặp phải nhiều trận pháp như thế. Ta không tin nhân loại có nhiều tài nguyên như vậy.” Tà thú Ngũ Nhãn Hoàng Kim lạnh lùng nói.
“Hoàng tử điện hạ, ta không đụng phải nhiều trận pháp lắm, nhưng trên đường chúng ta đã đụng độ với rất đông những kẻ đội đấu lạp. Những kẻ này liều mạng chiến đấu với chúng ta.”
“Bọn chúng chiến đấu theo phương thức ngăn trở nên vô cùng khó đối phó. Quan trọng là những tên này còn biết triệu hồi người đá, còn là người đá có giết cũng chẳng chết.”
“Chúng ta rất vất vả mới sắp đánh chết đám người đội đấu lạp này, kết quả là những kẻ này tự bạo, mỗi tên nổ là chết một lượng tà thú lớn.”
“Cuối cùng dẫn đến đại quân của ta tổn thất nặng nề. Đến khi chạm trán với thôn đầu tiên của nhân loại, chúng ta đã chết tám phần.”
Một con tà thú khác bực bội nói. Nó cũng rất thảm, thảm đến mặt mày xám ngắt.
“Sau đó thì sao?” Tà thú Ngũ Nhãn Hoàng Kim hỏi dồn.
“Sau đó lại có một đám người đội đấu lạp từ trong thôn đó chạy ra. Chúng ta lại chiến đấu một phen, lần này do tiến đến gần thôn nên kẻ đội đấu lạp không tự bạo nữa.”